Lúc Em Tới Có Mưa FULL


Lúc trở về thành phố, Giang Ảnh không ngủ nữa.
Không chỉ bởi vì trước đó cô đã ngủ một giấc ở biệt thự ngoại ô, mà còn vì sáng nay cô thực sự rung động lòng người, mặc dù bây giờ cô đã dần dần bình thường trở lại, nhưng tinh thần vẫn còn trong trạng thái phấn khích.
Nhưng mà như vậy cũng được, vừa hay cô có thể giống như dự định trên đường đi tới, ngồi bên cạnh Trác Thành cùng anh nói chuyện phiếm.
Có nhiều xe hơn trên đường trở về và tốc độ của họ tương đối chậm hơn một chút.
Giang Ảnh nói chuyện với Trác Thành có câu được câu mất, gió mùa hạ từ cửa sổ mở ra một khe hở thổi vào, những sợi tóc bên má theo gió thổi phất phơ trên mặt cô nhột nhột.

Cô giơ tay vén chúng ra, quay mặt lại phát hiện Trác Thành dừng xe chờ đèn đỏ đang nhìn cô.
Cô không khỏi cảm thấy khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, Trác Thành trước mặt cũng vậy.
Cô và anh nhìn nhau mà cười ăn ý kỳ diệu, còn thật sự có cảm giác của một cặp vợ chồng chưa cưới.
Giang Ảnh ho nhẹ như muốn che giấu, đè xuống suy nghĩ không biết từ đâu ra.
Đèn xanh trên đường phía trước bật sáng, xe cộ trên đường chậm rãi di chuyển đi lên, hai người lập tức quay đầu nhìn về đằng trước.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, chỉ là những sợi tơ ngọt ngào trong không khí, lan tỏa âm thầm cho đến khi lấp đầy cả xe, nhẹ nhàng quấn lấy hai người ngồi trên xe.
Nửa giờ sau, xe từ từ chạy vào trung tâm thành phố, một lúc sau mới đến nơi.
“Hả? Không phải khách sạn mà.” Giang Ảnh sau khi xuống xe hỏi Trác Thành.
Lúc Trác Thành dừng xe cô đã phát hiện, nơi này hình như không giống với chỗ đậu xe trước cửa khách sạn trong ấn tượng của cô.
Trác Thành ôm cô đi về phía góc phố: “Có phải em đã quên điều gì không?”
“Điều gì?”
“Chúng ta chỉ ăn sáng.” Có nhân viên phục vụ giúp họ mở cửa nhà hàng, Trác Thành nói: “Cũng may đã đặt phòng ăn trước, em không cảm thấy đói sao?”
Giang Ảnh ngồi xuống bàn, nhìn đồng hồ, lúc này mới phản ứng lại, trong đầu mình căn bản đã quên mất chuyện cơm trưa.
Được rồi, xem ra mình thật sự vẫn chưa trở lại bình thường từ lời cầu hôn bất ngờ của Trác Thành, nếu không đã không quan tâm cảm nhận của cái dạ dày, đi tới đi lui cũng chỉ bận tâm cảm nhận của trái tim nhỏ bé của mình.
“Anh đặt nhà hàng từ khi nào vậy, sao em không biết chút nào.” Giang Ảnh có chút thở dài nho nhỏ.
Trác Thành đang cúi đầu nhìn thực đơn, nghe vậy khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Trong bữa ăn bất ngờ.”
Giang Ảnh giơ tay sờ sờ mũi, được rồi, đây quả thật là phong cách mà sếp Trác luôn lên kế hoạch sắp xếp chu đáo.
Ngay cả phong cách nhà hàng cũng vậy, rất giống với phong cách của nhà hàng sau khi bọn họ gặp mặt tại hội nghị thượng đỉnh đầu tư thành phố B, Trác Thành dẫn theo mình đi ăn món pháp.
Nhưng hình như lãng mạn hơn.
Khi đó không thể bố trí nến đỏ lãng mạn và hoa hồng trên bàn ăn, bây giờ lần đầu tiên danh chính ngôn thuận đặt bên cạnh bàn hai người.
Vị ngọt nồng đậm không tan ra trong không khí, hoà quyện với một chút mùi thơm bơ kem trước bữa ăn, làm cho Giang Ảnh trong bữa ăn đầu tiên sau khi được cầu hôn, có loại cảm giác tê tê, lan tràn đến đầu ngón tay, trái tim nhỏ nhất thời nhảy nhót lại một lúc nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngọt ngào lại nhẹ nhàng.

Ăn một bữa cơm từ tốn, trở về khách sạn, thời gian nằm lười đến buổi chiều.
Tuy rằng cách buổi tối còn sớm, nhưng nội dung ban ngày hôm nay quả thực đã rất phong phú, cho nên sau khi hai người trở về khách sạn, thì thay quần áo thoải mái ở nhà, hôm nay cũng không có dự định ra ngoài nữa.
Hôm nay Giang Ảnh thức dậy từ sáng sớm, đầu tiên là lấy được chiếc khuy măng sét mà cô vẫn luôn nghĩ đến, trong lòng vui mừng rạo rực, sau đó choáng váng đầu óc bởi vì được Trác Thành bất ngờ cầu hôn và một cuộc nói chuyện, khóc một trận lại ngủ một giấc, trở về thành phố ăn một bữa no nê, bây giờ cũng không ngủ được, nằm trên võng xích đu ở trong sân giống như đã trôi qua mấy đời, cũng không nói được là sức lực dồi dào hay là tinh thần quá mức có chút bàng hoàng.
Trác Thành như thường lệ ngồi trên ghế mây bên cạnh, hai người nắm tay nhau, giống như mấy ngày nay mỗi lần đến sân trải qua thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng nói vài câu.
Nhưng ngày nay luôn có một sự thân mật đặc biệt không thể nói ra.
Đầu ngón tay Giang Ảnh và Trác Thành đan xen vào nhau, len lén quay mặt nhìn Trác Thành, phát hiện Trác Thành cũng tựa vào ghế mây nhìn lại.
“Trước đó chỉ lo nói chuyện, đều quên hỏi em.” Trác Thành nắm lấy đầu ngón tay cô, đặt lên môi khẽ hôn: “Chiếc nhẫn này có thích không?”
Giang Ảnh theo bản năng lại nhìn chiếc nhẫn trên tay một cái.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn phức tạp hơn nhiều so với những kiểu cô đã thấy trước đây.
Những viên kim cương nhỏ hình vương miện lông vũ ôm lấy những viên kim cương hình giọt nước ở trung tâm, hình dạng của chiếc nhẫn là một chiếc vương miện nhỏ đầy kiêu hãnh.
Ánh mặt trời trong sân từ giữa bóng râm tầng tầng lớp lớp chiếu xuống trên chiếc nhẫn, có vẻ ánh sáng của nó lóe lên sinh động dị thường, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, ánh sáng cũng nhảy theo nhấp nháy, thu hút ánh mắt và hơi thở của mọi người nhìn theo.
Cô nhìn trong chốc lát, gật đầu: “Đương nhiên rồi.

Em rất thích.”
Trác Thành dựa vào tay cô thư giãn, cũng gật đầu: “Em thích là được.”
“Nhưng mà…” Giang Ảnh suy nghĩ một chút nên hỏi anh như thế nào.

“Là chiếc nhẫn anh tự chọn phải không… Ây da.”
Giang Ảnh xoa xoa trán bị búng một cái.
“Đương nhiên.”
“Vậy em hỏi anh một câu.”
“Hử?”
Giang Ảnh đưa tay lên gần một chút, quan sát gần chiếc vương miện nhỏ xinh đẹp này trên đầu ngón tay.
“Tại sao anh chọn hình dạng của vương miện?” Giang Ảnh hỏi anh.
Trác Thành nắm tay cô, dựa vào lưng ghế mây: “Em không cảm thấy kiểu dáng này có chút quen mắt sao?”
“Thấy.” Giang Ảnh gật đầu rất chắc chắn.
“Em cảm thấy rất giống với chiếc vương miện nhỏ bên trong bộ trang sức mà anh đưa cho em.”
“Ừm.” Trác Thành vui mừng nhéo nhéo tay cô: “Tìm cùng một nhà thiết kế làm.”
“Ồ.”
Hóa ra là như vậy.
Chỉ là… anh có chấp niệm gì đối với vương miện à?
Giang Ảnh nghĩ như vậy, nên cũng lập tức hỏi.
Trác Thành dừng một chút: “Chấp niệm thì không có, chỉ là cảm thấy em đeo vào sẽ rất đẹp.”
“Vương miện hay là nhẫn vậy?”
“Cả hai đều rất đẹp.”
Giang Ảnh cũng dựa vào lan can: “Cám ơn anh nha.

Em sẽ đeo nhẫn nhiều hơn, em cũng rất thích chiếc vương miện nhỏ đó, chỉ là không có dịp thích hợp, bình thường đeo sẽ rất kỳ lạ.”
“Ừm, anh biết.”
“Chi bằng sau này chúng ta làm… thì đeo, có lẽ có thể sử dụng làm trang sức đội đầu.” Giang Ảnh có chút do dự.
“Khi tổ chức hôn lễ lại đeo cái khác đi, anh dẫn em đi làm lại lần nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chọn.” Trác Thành nói dứt khoát hơn cô rất nhiều.
Nói xong lại bổ sung một câu: “Dù sao sau này cũng không chuẩn bị cái gì bất ngờ nữa, xem hôm nay bị em giày vò.

Đến lúc đó em có thể nói chuyện với các nhà thiết kế và chọn những gì em thích.”
Giang Ảnh gật gật đầu, nội tâm vô cùng đồng ý.
Chuyện chọn trang sức nói sauđi, sau đó cần chuẩn bị quy mô lớn cái bất ngờ nào nữa, cô thật sự đồng cảm đối với chuyện này.
Mấy ngày nay chính mình đều chuẩn bị bất ngờ cho Trác Thành, kế hoạch dự tính, mỗi ngày đầu óc phải xoay chuyển nhiều lần, tuy rằng rất vui vẻ, nhưng đúng là có chút mệt mỏi.

Theo kết quả hôm nay xem ra, Trác Thành chắc là cũng âm thầm chuẩn bị một thời gian dài.
Dường như cái cảm giác không định chuẩn bị bất ngờ nào nữa, chỉ có những người đã chuẩn bị từng chút một mới hiểu được.
Giang Ảnh âm thầm thở dài, yếu tố chuyến đi thành phố C của cô và Trác Thành thật đúng là nhiều nha.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô thoáng lấy lại tinh thần.
Hôm nay bất ngờ của Trác Thành kết thúc viên mãn, bất ngờ mà cô chuẩn bị còn chưa lên sân khấu.
Cô đã sớm tính toán, khi nói chúc mừng sinh nhật Trác Thành vào lúc mười hai giờ đêm, cô sẽ lấy khuy măng sét ra tặng anh.
Chỉ đến khi ra trận, cô mới phát hiện ra một điểm khó khăn trong thao tác.
Bình thường cô và Trác Thành đều không thức đêm nhiều, đa số lúc mười một giờ đêm đã nghỉ ngơi, hôm nay muốn hai người đều tỉnh táo đến mười hai giờ, vẫn phải tốn chút tâm tư.
Suy nghĩ trong lòng vừa động, một ý nghĩ trong đầu còn chưa rõ ràng, mặt cô đã đỏ lên trước, hơi nóng lan tràn đến sau tai và cổ, cô mới phản ứng lại nhận ra mình nghĩ được biện pháp gì.
Cô nhịn không được vịn trán khẽ thở dài, còn không quên liếc trộm Trác Thành một cái, cũng may lúc này anh không nhìn về phía mình.
Đặt tay lên trán, hạ nhiệt cho gương mặt nóng bỏng của mình, lại suy nghĩ trong chốc lát, yên lặng cắn răng.
Được rồi, dù sao cũng đã chuẩn bị lâu như vậy, đến thời khắc cuối cùng, vì điều bất ngờ này cô đã lên kế hoạch từ lâu, thì bắt tay vào thực hiện bất cứ giá nào thôi.

Lúc này Trác Thành ngồi bên cạnh cô, còn không ý thức được buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi buổi tối đi ngủ, anh hiểu được ý của Giang Ảnh, nụ hôn vốn in trên khóe môi anh đã dần dần chuyển sang bên cổ anh.
Hôm nay cô thực sự không buồn ngủ, anh quay mặt chỉnh vị trí để cô hôn dễ dàng hơn một chút, vòng tay ôm eo cô thầm nghĩ.
Hơn nữa, hôm nay thực sự là một ngày đáng nhớ.

Giang Ảnh đồng ý lời cầu hôn của anh, bọn họ đã có thể được gọi là vợ chồng chưa cưới.
Trác Thành ôm chặt người trong lòng, đưa tay đỡ lấy mặt cô, chủ động hôn sâu thêm nụ hôn vừa rồi Giang Ảnh in trên môi anh.

Giang Ảnh sau khi được ôm vào phòng tắm lại được ôm trở lại giường, đã bị cơn buồn ngủ hoàn toàn bao vây, từng chút một, một giây tiếp theo sẽ ngủ.
Giấc ngủ ban ngày hôm nay hoàn toàn không đáng nhắc tới trước thể lực vừa rồi cạn kiệt.
Nhưng cô không quên điều quan trọng nhất.
Dùng một chút sức lực cuối cùng nắm lấy điện thoại di động bên cạnh giường nhìn thoáng qua, còn vài phút nữa là đến mười hai giờ rồi.
Cơn buồn ngủ có chút tan biến, cô kiểm tra đồng hồ báo thức chỉnh mười hai giờ, mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra hộp cúc áo đã đặt từ trước, nhét vào dưới gối.
Đúng lúc này, Trác Thành từ trong phòng tắm đi ra, lại rót một ly nước bưng cho cô.
Cô đưa tay nhận lấy, uống xong lại nằm xuống.
Trác Thành vuốt ve mái tóc cô: “Mệt rồi ư.”
Câu hỏi này phải trả lời như thế nào.
“À…” Cô mơ hồ không nói gì.
Trác Thành cũng không để ý, đặt ly nước xong liền tới ôm cô nằm xuống, hôn cô: “Em muốn đi ngủ chưa?”
Giang Ảnh cũng đưa tay vòng quanh eo anh: “… Nói chuyện một chút đi.”
“Được.” Trác Thành giúp cô đắp chăn.
Đợi mấy giây, Trác Thành hỏi cô: “Hử? Sao em không nói chuyện?”
“Ồ…”
“Cái gì?”
“Em đang… đợi anh nói chuyện.” Giang Ảnh đưa tay sờ sờ trên mặt Trác Thành.
“Anh nói… ừm, hôm nay là một ngày tuyệt vời, anh rất vui.” Trác Thành tay dán tay lên tay cô.
“Em cũng rất vui.”
“Ừm, đã nhìn ra rồi.” Trác Thành trêu chọc cô.
Giang Ảnh di chuyển bàn tay, che miệng anh lại.
“Ring…” Điện thoại di động của Giang Ảnh đột nhiên rung bên cạnh gối, Giang Ảnh đưa tay nhanh chóng ấn dừng.
“Làm em giật nảy mình.” Cô quay đầu làm bộ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, thuận tay lấy hộp cúc áo từ gối bên cạnh cô, vặn đèn bàn vừa tắt.
Lập tức quay mặt lại nhìn Trác Thành, còn chưa nói gì, nụ cười đã nở rộ trên mặt cô, đồng thời cô nhét cái hộp vào tay Trác Thành.
“Surprise”
“Sinh nhật vui vẻ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui