Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Lầu hai là phòng khách, cũng được quét dọn sạch sẽ như lầu một.

Mộc Ân và Lâm Hạ đều đẩy cửa mỗi phòng nhìn xem, cuối cùng đi đến trước cửa của một phòng đàn.

Cửa phòng đàn là cửa thủy tinh, đứng ở bên ngoài có thể thấy rõ trang trí bày biện ở bên trong, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào gian
phòng, nhìn có vẻ rất ấm áp.

Lâm Hạ ở bên cạnh nãy giờ, cảm giác vô cùng nhàm chán, nghĩ đến Lục
Phong Miên lầu dưới: “Ân Ân, chị cảm thấy có chút mệt, muốn nghỉ ngơi
một chút.”

Mộc Ân nhất định phải xác định được phòng trong căn nhà này đều sạch
sẽ mới vào ở, tất nhiên là không có thời gian theo cô ta nghỉ ngơi: “Vậy chị Hạ tự mình tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi, em xem phòng đàn xong rồi đi lên lầu.”

“Được, vậy chị xuống dưới lầu nghỉ ngơi một lát.” Lâm Hạ nói xong sợ
Mộc Ân suy nghĩ nhiều, lại nói thêm một câu: “Ghế sô pha lầu dưới nhìn
tương đối dễ chịu, em từ từ xem, mệt thì nghỉ ngơi một lát, đừng mệt mỏi chính mình.”

“Được rồi.” Mộc Ân ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn Lâm Hạ xuống lầu, miệng cong lên một tia cười lạnh.

Nếu như kiếp trước cô thật sự không phát hiện, lúc chết cũng không hiểu tại sao Lâm Hạ lại đối với cô như vậy.

Trùng sinh những ngày gần đây, cô lại ngộ ra được một chút —— Lâm Hạ thích Lục Phong Miên.

Lúc này hẳn là tìm cơ hội xuống dưới lầu lấy lòng đây.

Mộc Ân cũng không lo lắng cô ta có thể thành công, dù sao Lục Phong
Miên ngoại trừ coi trọng mình ra, những lúc khác ánh mắt vẫn rất cao,
mang tiêu chuẩn phong thái của nhà họ Lục.

Kiếp trước đến cuối cùng cô rời khỏi Lục Phong Miên, Lâm Hạ cũng
không thể thành công trở thành bà Lục, thì chứng minh dù là Lục Phong
Miên không có người thích, cũng sẽ không coi trọng cô ta.

Thật muốn nhìn xem Lâm Hạ tự rước lấy nhục như thế nào, nhưng mà
trước mắt có chuyện quan trọng hơn —— Mộc Ân đẩy cửa thủy tinh, tiến vào phòng đàn.

Cùng lúc đó, cô cảm giác được thân thể phát sinh một tia biến hóa.

Loại cảm giác này rất vi diệu, thật giống như có một tia khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan tràn đến toàn thân.

Trước đó mấy lần trước khi gặp ma Mộc Ân cũng đều có loại cảm giác này, nhưng quá sợ hãi hoảng loạn, cho nên không có chú ý.

Lần này thật sự cảm nhận được rõ ràng, sau khi âm khí dâng lên, cô
lập tức nghe được bên ngoài phòng đàn đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm
ầm ầm.

Giống như là có người lôi một vật có bánh xe kéo đi trên sàn nhà...

Mộc Ân như có cảm giác xoay người, sau đó đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Ngay bên ngoài cửa thủy tinh, một ma nữ tóc tai bù xù mặc đồ ngủ màu
trắng, khuôn mặt trắng bệch có những vệt tím xanh đan xen, trên tay kéo
rương hành lý, đi về phía phòng đàn...

Không, chính xác mà nói là đi về phía cô —— lúc Mộc Ân ý thức được
điểm này, đã chậm, nữ ma kia đã xuyên qua cửa thủy tinh, bay về phía cô.

Đường ra bị chặn, cô chỉ có thể từng bước lui lại, trong lúc bối rối nghĩ đến cái gì, dường như là bản năng hô lên.

“Chú Lục! Chú Lục!”

Hô xong hai tiếng, cô phát hiện mình đã lui đến phía trước cửa sổ,
phía sau chính là cửa sổ cao nửa mét, nữ ma trước mặt cũng tới gần đến
cực hạn, giang hai cánh tay chụp về phía cô.

Tiếp xúc trong nháy mắt, toàn thân Mộc Ân dường như bị kéo vào trong băng lạnh, cảm giác lạnh nhanh chóng lan tràn.

Thay đổi, xảy ra trong nháy mắt.

Rất khó hình dung loại cảm giác này, thật giống như hoàn cảnh chung
quanh toàn bộ đều bị bóp méo, linh hồn của cô bị cưỡng ép kéo vào một
nơi không biết tên.

Yên tĩnh... đừng phát ra âm thanh... Trong đầu đột nhiên tràn ngập ý nghĩ như vậy, Mộc Ân kịch liệt thở dốc.

Cô nằm rạp trên mặt đất, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

An tĩnh chút... Đừng lên tiếng... Ý nghĩ kia tiếp tục quanh quẩn
trong đầu, Mộc Ân cúi đầu xuống, thấy hai tay mình nhiễm đầy máu đỏ
tươi.

Máu này là tươi mới, tỏa ra mùi nồng đậm.

Cô phát hiện mình đang núp ở dưới giường, thân thể cũng thay đổi
thành bộ dạng trẻ nhỏ, cả người nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Cộc cộc cộc tiếng bước chân truyền đến, giọng người đàn ông trầm thấp vang lên: “Tiếu Tiếu, con ở đâu vậy...”

Mộc Ân nhìn thấy bên ngoài giường có một đôi chân đứng im lặng hồi
lâu, đôi giày màu đen sáng bóng dính đầy máu tươi, bị ánh đèn chiếu lên
biến thành màu sắc ma dị.

Rất sợ hãi... Rất sợ hãi... Cứu mạng, ai tới cứu mình với...
trong đầu Mộc Ân bị tràn ngập suy nghĩ không thuộc về cô, hốc mắt của cô bắt đầu tràn đầy sợ hãi và nước mắt, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

“Thì ra không có ở nơi này nha.” Người đàn ông nói, chậm rãi quay người, chậm rãi rời đi.

Mộc Ân nhẹ nhàng thở ra, đem mặt vùi sâu vào cánh tay, nhưng khi cô
ngước mắt lần nữa, lại nhìn thấy người đàn ông vốn rời đi kia, đang cúi
người xuống ngoẹo đầu nhìn cô.

Gương mặt này cô vô cùng quen thuộc —— là Lâm Dịch, chú hai của cô, cha của Lâm Hạ.

Mộc Ân không thể tin được những gì mình thấy, nhưng ngay cả thời gian kinh ngạc cô cũng không có, cô liền bị người đàn ông bắt lấy, mạnh mẽ
kéo ra khỏi gầm giường.

Tay phải Lâm Dịch cầm dao, trên mặt mang nụ cười ma dị, ông ta nói: “Tiếu Tiếu, con thấy hay không thấy?”

Lưỡi dao đâm xuống, thân thể Mộc Ân phát ra tiếng kêu thê thảm.

“Tao biết mày thấy được...” Lâm Dịch lạnh lùng nói, lại một đao vung xuống phía cô.

Thân thể dường như bị tách rời, Mộc Ân không cảm giác được đau đớn, nhưng cũng không cách nào cử động.

Rất nhanh, xung quanh mình toàn là máu tươi, trong tầm mắt là một màu máu đỏ khiến cho người ta hít thở không thông, cô cảm giác được nhận
thức của thân thể này càng ngày càng yếu...

...

“Ân Ân, Ân Ân...” Giọng Lục Phong Miên như ẩn như hiện bay tới.

Mộc Ân chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi xổm trên cửa sổ phòng đàn, trước mặt là màn cửa màu trắng bay phấp phới.

Ma nữ kia đứng bên cạnh cô, vẫn là bộ dáng trước đó, vết dây hằn trên cổ có thể thấy rất rõ ràng.

Bên cạnh cô ta, còn có một tiểu ma, nhìn bộ dáng khoảng tám chín tuổi, ngoại hình lại giống Lâm Hạ đến mấy phần.

Nghĩ đến trước đó nhìn thấy những thứ kia, Mộc Ân ý thức được cái gì, chuẩn bị tìm hỏi nữ ma cho bằng được.

Không chờ cô mở miệng, màn cửa màu trắng trước mặt bị người ta kéo ra, lộ ra Lục Phong Miên đang đứng phía sau.

Anh ở trên cao nhìn xuống, khuôn mặt anh tuấn trầm ổn hiện lên nét
vội vàng, thấy cô ngồi trên mặt đất, vội vàng đưa tay ra kéo cô lên.

Trong khoảnh khắc mưới đầu ngõn tay hai người chạm nhau, sự lạnh lẽo
trên người Mộc Ân, và nữ ma bên người, hoàn toàn biến mất không thấy gì
nữa.

Lục Phong Miên giống như kỵ sĩ xua đuổi hắc ám, mang đến cho cô một mảnh ánh sáng ấm áp.

“Tại sao khóc?” Mày kiếm Lục Phong Miên hơi nhăn.

Mộc Ân lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện trên mặt mình tất cả đều là nước mắt.

Cô đưa tay muốn lau đi, lại bị Lục Phong Miên bắt lấy cổ tay, kéo vào trong ngực.

“Ân Ân...” Anh nhẹ giọng kêu, hai tay siết chặt lấy, giữ lấy cô, giống như là muốn đem cô khảm vào thân thể.

Mộc Ân đoán được có thể Lục Phong Miên hiểu lầm cái gì đó, lúc đi tìm tới đây nhất định rất là lo lắng.

Cảm giác được coi trọng rất tốt, nhất thời trong lòng cô cảm thấy ấm
áp, đang muốn giải thích một chút, Lục Phong Miên đột nhiên nắm cằm cô
nâng lên, nghiêng đầu hôn xuống.

Môi lưỡi hai người chạm vào nhau, Lâm Mộc Ân không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đẩy Lục Phong Miên ra, nhưng Lục
Phong Miên hình như đoán được cô muốn làm gì, dễ dàng dùng một tay còn
lại của anh trói buộc hai tay cô lại.

Mộc Ân kinh hoàng giống như lần đầu cô thấy ma vậy, cho nên trong lúc nhất thời vậy mà không biết phải làm sao mới được.

Muốn tránh thoát, cánh tay lại bị kiềm chế.

Muốn dùng đầu lưỡi mình đẩy đầu lưỡi Lục Phong Miên ra, lại biến khéo thành vụng, ngược lại giống như là đang hùa theo.

Cuối cùng ngay cả chính Mộc Ân cũng không biết chính mình có hùa theo hay không, nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ phóng đại trước mặt.

Dường như là cảm thấy lúc cô đang hôn mở to hai mắt rất đáng yêu, đôi mắt Lục Phong Miên cong cong, đưa tay che mắt cô, càng hôn sâu hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui