Editor: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
“…” Lục Phong Miên ngưng lại một lúc, bàn tay đang chạm vào gò má cô bỗng rụt về.
Anh nhìn từ trên cao xuống, sâu thẳm bên trong con ngươi thoáng qua vẻ đau xót, lập tức đi xuống ghế sa lon, xoay người rời đi.
Lần này đi, thì không có quay lại.
Mộc Ân ôm đầu gối ngồi ở trên ghế, ngồi thật lâu, lâu đến mức chẳng
còn biết đã mấy giờ trôi qua rồi, dương khí trên chiếc quần đang mặc
trên người cũng đã cạn kiệt, trên lầu lại truyền đến tiếng hý kịch quen
thuộc.
Cô không quan tâm đến sợ hay không, vẻ mặt trống rỗng.
Kiếp trước bị Lục Phong Miên cưỡng bức, cô cũng chỉ là căm phẫn, oán hận.
Bây giờ, lại đau lòng nhiều hơn, đau lòng rằng hai người rõ ràng sống chung với nhau rất tốt, đột nhiên lại biến thành thế này, đau lòng rằng cô không hiểu được Lục Phong Miên đối với cô là loại tình cảm gì.
Nếu anh thích cô, tại sao chưa bao giờ thẳng thắn tỏ tình, tại sao không theo đuổi mình theo cách bình thường?
Rốt cuộc anh thực sự thích mình, hay chỉ là xem mình giống như những
người phụ nữ thích anh khác, một con sủng vật chỉ phất tay vẫy gọi là
đến?
Tiếng cười càng ngày càng tiến gần, Mộc Ân quay đầu nhìn ma nữ mặc bộ hí phục từ trên cầu thang bay xuống, cô thì lười di chuyển.
Đồng cảm cũng được, nhập vào xác cũng được, muốn làm gì đều tùy cô ta làm thôi, Mộc Ân nghĩ.
Không ngờ tới là, ma nữ kia bay đến trước mặt cô, nhưng không chạm vào cô như ma nữ ở phòng đàn piano.
Chỉ đứng trước mặt cô, eo thon tạo dáng, hai tay đưa tạo thành dáng cánh hoa, dịu dàng triền miên hát.
“Động phòng tiễu tiễu tĩnh u u, hoa chúc cao thiêu noãn tâm đầu,
hỉ khí dương dương nan ức chế, giá nhân duyên bách chiết thiên ma phương thành tựu…”
“Tam nguyệt lai lũ thác lưu huynh bả thân cầu, mỗi tao kiên cự
nguyện nan thù. Tòng thử ngã tứ thư ngũ kinh vô tâm khán, tam xan trà
phạn nan hạ hầu…”
[Đây là bài hát nhạc kịch “Wedding night yueju opera”, tạm dịch sang tiếng việt là Đêm động phòng, link bài hát
https://.youtube.com/watch?v=MdFL3s8wxYU ]
Khúc hát chưa đầy xót thương, nỗi đau buồn như ập đến trong lòng người nghe.
Mộc Ân vốn rất khó chịu trong lòng, lại nghe cô ta hát một hồi, không chịu được nói: “Cô đừng có hát nữa được không!”
Nói xong chính cô cũng tự giật mình, Lâm Mộc Ân cô cũng thật sự lớn mật, còn dám ra lệnh cho ma.
Ma nữ kia hiển nhiên cũng rất bất ngờ, ủy khuất che đi nửa khuôn mặt
tím xanh đan xen của cô ta, nói: “Em gái, người ta thấy em khóc nên thấy đáng thương, mới hát một khúc cho em nghe, để em vui vẻ chút thôi mà…”
“…” Mộc Ân kinh hãi từ trên ghế nhảy cỡn lên: “Cô có thể nói chuyện?”
“Haiza…” Ma nữ kia nhìn cô như một người thiểu năng trí tuệ: “Em gái
à, chị hát hí kịch em cũng không phải không nghe thấy, không biết nói
chuyện thì em nghĩ là tiếng của ai, của ma chắc?”
Nói xong, cô ta cảm thấy câu nói này thật thú vị, che miệng cười,
“Hahaha, người ta vỗ dĩ là ma mà, vốn dĩ là ma hát mà, hahahahahaha…”
Tiếng cười kia quả thực kì dị, trong chốc lát Mộc Ân quên luôn cả đau thương, hỏi: “Chị gái tên gì?”
Nói xong cô nghĩ đến điều gì, lễ phép báo danh phận của mình: “Em tên Lâm Mộc Ân.”
“Biết mà, cái vị quân nhân kia luôn gọi em là Ân Ân mà…” Ma nữ cười hì hì.
“…” Mộc Ân.
Vị quân nhân kia chắc là Lục Phong Miên.
“Còn thừa dịp em ngủ lén hônem đấy, chị đều nhìn thấy hết rồi!” Ma nữ vui vẻ nói.
Mộc Ân xấu hổ đỏ mặt, cứ tưởng Lục Phong Miên nhìn nghiêm trang, nào ngờ lại dám làm chuyện như vậy.
“Cậu ta rất đẹp trai đó nha, mặc bộ quân trang, nói năng thận trọng,
lúc còn sống chị rất ưa thích kiểu đàn ông thế này…” Ma nữ tay chống
cằm, khuôn mặt đầy vẻ mê trai: “Ầy, nếu không phải chị đã chết, thật sự
muốn gả cho hắn ghê…”
Bộ dạng cô ta như vậy trông rất giống với người thường, Mộc Ân kinh ngạc nhìn, ngược lại cũng không cảm thấy sợ.
Ma nữ đột nhiên nhớ tới câu hỏi của cô, trả lời: “Chị là Trần Uyển Di.”
Tên này rất cổ trang, giống như là tiểu thư khuê các từ thời xưa, Mộc Ân thật tình tán thưởng: “Tên hay”.
Ma nữ nói: “Em là người đầu tiên nói như vậy sau khi chị biến thành ma.”