Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Sau đó nàng liền chú ý tới lồng chim trong tay hắn, một con vẹt lông trắng đang ở trong nằm ỉu xìu ở trong đó.

Ngay tức khắc Ngưng Hương nhớ lại lúc Lục Thành đưa nàng trở về có nói hắn đưa cho A Nam một con vẹt cho nên bé mới ngừng khóc.

Cho nên hôm nay Lục Thành đến phố tranh hoa và chim này chính là vì con vẹt kia.

Hắn theo sau bao lâu rồi? Và đã nhìn thấy gì rồi?Ánh mắt nàng nhìn xuống chân hắn, mà chân hắn cách nàng chỉ có hai gian cửa hàng, chỉ sợ là hắn đã sớm phát hiện ra bọn họ rồi đúng không?Đóa hoa mẫu đơn trên đầu nàng giống như đột nhiên trở nên nặng ngàn cân.

Nhất định là Lục Thành đã nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn cài hoa cho nàng, hắn có hiểu lầm hay không! "Thích chậu hoa hồng này sao?" Bùi Cảnh Hàn đang đi phía trước cách nàng hai bước, quay đầu lại thấy nàng đang đứng cạnh một chậu hoa hồng, lập tức quay trở lại hỏi.

Trong nháy mắt Ngưng Hương hoàn hồn lại, nhìn chậu hoa hồng vàng đang ở trước mắt, nàng ép buộc mình cười, "Hoa này màu sắc tươi quá, không thích, đi thôi thế tử, nhanh đi mua chim giúp nhị công tử nào.

"Trong mắt Bùi Cảnh Hàn chỉ có nàng, nên không phát hiện người nam nhân áo vải đang đứng sau lưng cách đó không xa, sau khi xác định nàng không muốn mua chậu hoa hồng kia, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Ngưng Hương nhìn không thấy Lục Thành nhưng lại cảm nhận được ánh mắt cố chấp của hắn đang nhìn theo lưng nàng.

Nội tâm trong lòng nàng phức tạp, không hiểu vì sao nàng mới quyết định cùng Bùi Cảnh Hànlá mặt lá trái, liền bị người quen bắt gặp, hết lần này tới lần khác còn là Lục Thành.

Ngoại trừ người thân, Lục Thành là người ngoài duy nhất tin tưởng nàng đối với Bùi Cảnh Hàn không có lòng dạ nào khác, cũng là người ngoài duy nhất biết rõ nàng muốn chuộc thân, bây giờ hắn có hiểu lầm nàng ham hư vinh, dối trá nói một đằng làm một nẻo hay không?Nhưng mà, cho dù hiểu lầm thì đã sao?Có thể nếu như hiểu lầm, Lục Thành sẽ không thích nàng nữa.

Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Ngưng Hương bình tâm trở lại.

Chỉ cần bản thân nàng biết mình đang làm gì là được rồi, cho dù có thêm một người hiểu lầm nàng, quả thực cũng không có gì lớn cả.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ngưng Hương theo sau Bùi Cảnh Hàn quẹo vào Bách điểu cư, chỉ là trong lúc xoay người, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Lục Thành bước chân không ngừng đi về phía trước.

Lòng bàn tay Ngưng Hương chảy đầy mồ hôi, chỉ hy vọng nơi Lục Thành muốn tới không phải là Bách điểu cư.

Nhưng mà nàng lại thất vọng nữa rồi, Lục Thành mang theo con Huyền phượng anh vũ của Tam thúc hắn mua cho con gái ở Bách điểu cư.

Bởi vì đầu tháng con vẹt này đã vào tay A Nam, tiểu tử này thích tới nỗi hận không thể ngày ngày ôm lồng chim chơi đùa, cho nên bốn huynh muội Lục Thành đành phải để ý chăm sóc con vẹt, nhưng dù sao trước giờ vẫn chưa từng nuôi qua loài vật này, cho nên hôm trước vẹt con không muốn ăn cơm nữa, bất luận A Nam nhìn vào lồng sắt kêu như thế nào, vẹt cũng đều không lên tiếng nữa, A Nam gấp đến độ nóng lên, mỗi ngày Lục Thành vừa về nhà là tiểu tử này đều quấn lấy phụ thân bắt hắn đi xem con vẹt, hy vọng phụ thân giúp hắn chữa khỏi cho người bạn cùng chơi này của bé.

Lục Thành trước giờ chỉ chăm sóc cây ăn quả, đối với chuyện chăm sóc vẹt một chữ cũng không biết, hôm nay rỗi rảnh vào thành hỏi thăm Tam thúc, nhưng ông cũng không biết phải làm sao, cho nên hắn hắn đành đi đến bách điểu viên hỏi thăm một chút.

Sau đó Lục Thành liền nhìn thấy cô nương mà hắn ngày nhớ đêm mong, thấy nàng bước xuống xe ngựa cùng với Bùi Cảnh Hàn, hai người cười cười nói nói dọc đường ngắm hoa.

Ban đầu, Lục Thành tự nói với mình rằng nàng lèm việc bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, hai người đã quen thuộc cho nên chuyện cười nói với nhau hết sức bình thường.

Nhưng hắn nhịn không được mà tăng tốc độ bước chân, vừa tới gần hắn mới phát hiện Bùi Cảnh Hàn đang dùng ánh mắt gì nhìn nàng, lúc này hắn mới biết được người thích nàng không phải chỉ một mình hắn.

Trong lúc Lục Thành còn đang muốn tự lừa mình dối người rằng ít nhất Ngưng Hương không thích Bùi Cảnh Hàn, thì hắn lại trông thấy Bùi Cảnh Hàn tự tay hái một đóa mẫu đơn, mà nàng lại ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu để hắn giúp nàng cài lên.

Trong lòng Lục Thành giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng rồi đột nhiên giống như bị người khác tưới lên một chậu nước lạnh.

Hắn muốn gần nàng một chút, nàng đều muốn trốn, lắc đầu không chịu để cho hắn nhìn, nhưng bây giờ lại chịu để cho Bùi Cảnh Hàn làm động tác thân mật như vậy, còn là ở ban ngày ban mặt, trên đường người người đi tới đi lui.

Nói nàng đối với Bùi Cảnh Hàn là vô tình, ai tin?Lục Thành không tin.

Hắn phẫn nộ, phẫn nộ mình bị nàng lừa, cho rằng nàng thật sự là cô nương tốt không tham lam phú quý, hận bản thân mình lại đi thích nàng.

Hắn muốn xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa, nhưng hai chân của hắn không chịu nghe lời, trước sau không ngừng bám theo bọn họ, mắt cũng không nghe lời hắn nữa, một khắc cũng không chịu rời khỏi nàng.

Chẳng những thế, khi vừa bước vào Bách điểu cư, hắn lập tức lại tìm kiếm thân ảnh của nàng.

Vì sao còn muốn nhìn nàng thân mật với người khác?Lục Thành không biết, hắn chỉ muốn nhìn nàng, xem xem nàng có phải là có điều gì khổ tâm hay không.

Trong cửa hàng treo tất cả các loại lồng chim lớn nhỏ, Ngưng Hương đứng ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn nghe hắn cùng chưởng quầy nói chuyện, ánh mắt lại căng thẳng chăm chú nhìn ra ngoài cửa hàng, trong chớp mắt nhìn thấy Lục Thành tiến vào, nàng lập tức nghiêng đầu quay vào trong, trống ngực đập thình thình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui