Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Lục Thành là một nam nhân hai mươi hai tuổi.Nếu tính so với nhà bình thường thì cũng đã thành thân, đã vào tuổi này mà vẫn chưa thành thân cũng là tương đối hiếm thấy.

Trừ phi là có bộ dạng thực sự không dễ nhìn, hoặc là trong nhà nghèo cho nên nhà gái không muốn gả, bình thường vừa hai mươi đều đã lập gia thất.Lục Thành cũng không nôn nóng cưới vợ, một lòng nghĩ muốn tích góp ít tiền nuôi gia đình, nhưng sau khi gặp được Ngưng Hương, trong lòng hắn chỉ còn lại chuyện cưới vợ mà thôi, ban ngày nhớ nàng, buổi tối càng muốn có nàng hơn, nhu cầu nam nhân ở phương diện kia giống như đã bị đè lại đã nhiều năm, hiện tại đột nhiên đã tìm được lối ra, lúc bộc phát thì tất nhiên càng mạnh hơn so với người bình thường.Huống chi người hắn thích còn là cô nương ngàn dặm mới tìm được một, toàn thân lại không có chỗ nào không câu dẫn người.Vì vậy Ngưng Hương càng giãy dụa thì hắn càng áp nàng chặt hơn, lồng ngực dày như bức tường đang nghĩ cách nghiền nàng, mà nàng thì sức yếu, thân thể lại yếu đuối bị áp sát vào trên cành cây, cảm nhận rất rõ đôi chân thô to của nam nhân dán sát vào người làm cây dương thụ nàng rung lên.Trời nắng chang chang không một cơn gió, trong rừng những cành cây khác đều đang ủ rũ, còn cành bên này lại bị buộc đung đưa theo từng tiết tấu của họ.Chim chóc đều bị kinh động bay đi mất, mà cái lồng ở trên đầu của hai người cũng đã sớm rơi xuống.Sống lưng màu lúa mạch bóng loáng hiện ra, nam nhân chỉ còn mặc cái quần, một tay ôm chặt eo nhỏ người yêu, tay kia lại không biết đặt ở đâu.

Nếu nhìn từ đàng xa chỉ thấy phần eo lộ ra ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy cô nương, giống như nam nhân đang ôm cây to cọ cọ, khuỷu tay phải khẽ lay động, dựa theo biên độ kia giống như là đang xoa cái gì.Lục Thành biết tay mình đặt ở đâu.Đặt ở chỗ hắn đã từng vô tình đụng phải, vô tình nhìn thoáng qua chỗ ấy, lúc đó hắn còn nghĩ tới bánh bao, bây giờ đụng phải Lục Thành mới phát hiện mình thật sự là người nhà quê chưa từng trải mùi đời.

Bánh bao sao có thể so với nàng? Chỉ sợ nếu đây là bánh bao thì hắn đã sớm nhào nhặn thành từng mảnh vụn, làm sao giống như bây giờ...Đây là chỉ đụng chạm cách y phục, nếu như dò xét vào trong sẽ là mùi vị gì đây?Lý trí đã hoàn toàn biến mất, chính nhờ vào lòng kích động mà nhao nhao muốn thử thì đột nhiên trong miệng nếm được mùi máu.Lục Thành hoảng sợ ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ nàng làm sao thì trên mặt đột nhiên ăn một cái tát thật mạnh.Không đau nhưng lại đánh cho lý trí của hắn trở về.Lục Thành cúi đầu liền thấy nàng ngã ngồi dưới đất, cái trán chống đỡ trên hai đầu gối, hai tay che mặt khóc hu hu, khóc như muốn trút ra hết nước mắt, như cô nhi bị người khác khi dễ lại không nhà để về.Nhiệt độ trên người nhanh chóng bay đi hết, nghe thấy tiếng khóc nàng hết sức day dứt, Lục Thành cảm thấy hối hận, ngồi xổm xuống đỡ nàng, "Hương nhi...""Cút!" Ngưng Hương ngẩng đầu hung hăng đẩy hắn.Lục Thành ngồi bên cạnh không cân bằng tốt bị nàng đẩy một cái lảo đảo một bước lui về phía sau, kinh ngạc nhìn đôi môi nàng phát sưng lại còn chảy máu, chật vật đáng thương.

Rốt cuộc hắn đã ý thức được mình làm chuyện gì, Lục Thành thực sự hối hận, vội vã quỳ đến trước người nàng, "Hương nhi...""Ba" một tiếng, Ngưng Hương dùng hết sức lực toàn thân lại cho hắn một bạt tai.

Nàng cực hận, lúc đánh hắn thân mình nàng đột nhiên nâng lên cao, cho nên tát này so với lúc nãy lại vang lên nặng hơn."Súc.

Sinh!"Đánh còn chưa đủ, Ngưng Hương đỏ mắt phun một ngụm nước bọt vào hắn, tiếp theo cũng không thèm nhìn hắn mà đỡ gốc cây nghiêng ngả đứng lên, xoay người liền chạy nhanh về hướng đường lớn bên kia, chỉ muốn mau chóng rời khỏi rừng cây thì mới nhớ lại y phục trên người còn loạn.

Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại nhìn thấy y phục bên trái đã nhăn nhó, nghĩ đến vừa rồi bị hắn thô lỗ khi dễ, Ngưng Hương lại bi phẫn ngồi xổm trên đất bật khóc thành tiếng.Nàng thực sự cho rằng Lục Thành là người tốt, nhưng hắn đối xử tốt với người khác cũng không chứng tỏ hắn sẽ đối xử tốt với nàng.Nếu như hắn thật sự thích nàng, vậy không nên không để ý suy nghĩ của nàng mà cưỡng bách nàng, mấy lần hắn như vậy đối với nàng, vậy hắn cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau? Hắn còn không bằng Bùi Cảnh Hàn, ít nhất đời trước lúc Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên bắt nạt nàng chỉ đè ép thân nàng, không có chạm vào ngực nàng.Nếu như hắn là Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương sẽ hận sẽ chán ghét sẽ không cảm thấy thất vọng, nhưng Lục Thành...Không trách bọn họ, không trách bọn họ, đều do gương mặt này của nàng, chỉ trách khuôn mặt ma quái này của nàng câu dẫn nam nhân, câu dẫn từ con cháu quan lớn đến hán tử nhà nông đều muốn ức hiếp nàng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui