Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Mai là mùng chín, chính là họp chợ ở trấn trên.

Lý thị dẫn cháu gái và nữ nhi đi họp chợ, A Mộc thích nhất là họp chợ nên đương nhiên cũng đi theo.

Vừa khéo chính là muốn đi tới trấn trên thì bọn họ phải đi ngang qua thôn Đông Lâm, sau đó lại tiếp tục đi về hướng bắc.

Dọc theo đường đi tới thôn Đông Lâm, Ngưng Hương căng thẳng cực kỳ, sợ Lục Thành đã sớm chờ ở trong thôn để "ngẫu nhiên gặp" , nàng không dám nhìn, lại sợ hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi nào đó, cảm giác đó giống như đang đi vào chỗ nguy hiểm, tim treo lên cao.

"Không biết nhà huynh đệ Lục gia ở đâu.

" Mới vừa ăn thỏ do Lục Thành mang đến, vừa lúc đi tới thôn Đông Lâm Lí thị liền cảm thấy tò mò.

"Lục đại ca nói nhà bọn họ ở phía thôn đông, đứng ở trên nóc nhà là có thể thấy nhà chúng ta, nhưng lại không thấy rõ người.

" A Mộc đã đi thả ưng hai lần với Lục đại ca ngửa đầu nói.

Lúc trồng trọt vụ xuân Lý thị đã từng đến nhà Lục Thành ăn cơm, bà xoay người lại nhìn rồi giơ tay chỉ đường đi cho các nàng.

Các nàng muốn từ trong thôn Đông Lâm đi tới đường lớn thì phải đi qua thôn đông.

Ngưng Hương nhìn qua, âm thầm ghi ở trong lòng.

Mặc dù đoán được hơn phân nửa Lục Thành sẽ không ở trong thôn đợi nàng, Ngưng Hương vẫn lo lắng đề phòng, đến khi ra khỏi thôn Đông Lâm thì trước sau cũng không thấy thân ảnh Lục Thành, lúc này Ngưng Hương mới thật sự yên tâm.

Nàng nghĩ không ra đây là chuyện gì, rõ ràng đã đáp ứng hắn nhưng ngược lại càng sợ gặp hắn, chỉ nghĩ tới thôi đã hoảng hốt.

Đang di chuyển đến cây cầu đá rộng tới năm sáu trượng, phía dưới chính là Bắc Hà, một đường quanh co chảy về hướng đông.

Mùa hè chính là thời điểm nước cao, vừa đúng ở đây lòng sông dốc đứng nhấp nhô, nước sông chảy như điên, đụng đến tảng đá liền văng lên từng chuỗi bọt nước.

Nghe tiếng nước chảy ào ào sắc mặt Ngưng Hương liền trắng bệch, liền kéo đệ đệ tới sát bên cạnh mình.

Từ Thu Nhi không biết tâm sự của tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Năm ngoái mưa lớn, nghe nói đến cầu cũng ngập, lúc nước dâng vừa vặn có người ở trên cầu lập tức bỏ chạy.

""Vậy hắn bơi lên được không?" Ngưng Hương sợ hãi hỏi.

"Bơi lên được, may mắn hắn mạng lớn, vừa bơi tới bên kia liền ngã xuống dưới gốc cây, chỉ có điều cũng dọa hắn gần chết.

" Giọng Từ Thu Nhi có hơi xấu xa.

Lý thị cảm thấy sắc mặt cháu gái không đúng liền đánh một cái lên đầu nữ nhi, không cho nàng nói chuyện như vậy nữa.

Qua cầu, lại đi thêm một chum trà thì đã vào trong trấn.

Chợ bày ra ở trên một mảnh đất trống ở trấn phía nam, bán lương thực, bán món ăn, bán giỏ, sọt, đồ làm bếp, bán gà, vịt, súc vật , bán xiêm y vải vóc, đồ trang sức đeo tay, còn có bán cả đồ ăn vặt đã nấu chín, mỗi quầy đều phân biệt với nhau.

Xung quanh người dân trong vòng mười dặm thôn đều đến đây để họp chợ, mới sớm đã tụ tập không ít người.

Đương nhiên trong trấn có nhiều cửa hàng, thí dụ như quần áo, đồ trang sức đeo tay, chỉ là ở đó so với trên chợ thì đắt hơn, trong nhà có tiền muốn mua thứ đồ tốt thì phải đi cửa hàng, không có tiền nhiều thì đi chợ, vừa ý cái gì thì trả giá, bình thường chủ quán bán mười văn tiền cũng có thể thương lượng trả xuống ba bốn văn tiền, lời bao nhiêu thì phải xem miệng lưỡi có lợi hại hay không.

Lý thị tính tình cần kiệm, chỉ tính toán ở trong chợ đi dạo nên trực tiếp dẫn bọn nhỏ đi về hướng bên kia.

Ngưng Hương lại bắt đầu lén lút tìm kiếm thân ảnh Lục Thành.

Tìm một vòng cũng không thấy.

Ngưng Hương không khỏi có chút thất vọng.

Sợ nhìn thấy hắn, nhưng nếu không thấy thì lại khiến cho căng thẳng trong lòng lại cảm thấy bỗng nhiên mất mát.

"Mua vải bố trước đi, sau cùng thì đi mua gà con, mua sớm một chút lại không có chỗ cầm.

" Lý thị vừa đi vừa nói với cháu gái.

Ngưng Hương vừa muốn gật đầu thì Từ Thu Nhi kéo tay nàng đi về phía sạp phấn son bên kia, miệng hoạt bát nói: "Nương đi chọn vải bố trước đi, con cùng tỷ tỷ đi xem phấn son một chút, xíu nữa lại qua đó tìm nương.

"Nàng hiểu nương mình nhất, mua cái gì cũng phải so sánh chỗ này chỗ nọ, tốn thời gian không ít.

Tiểu cô nương đều thích trang điểm, Lý thị bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò các nàng qua đó sớm một chút.

Ngưng Hương cười đồng ý, một tay dắt đệ đệ để bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý che chở cho hắn, miễn cho hắn bị người đi tới đi lui đụng phải.

"Từ tỷ tỷ, mọi người cũng tới đây hả!"Đang chen lấn, Ngưng Hương chợt nghe giọng nói A Đào, theo tiếng nhìn sang liền thấy A Đào đang đứng ở trước sạp trang sức đeo tay, đang vui vẻ vẫy tay với các nàng.

Ngưng Hương nhìn tiểu cô nương cười, căng thẳng nhìn về phía bên cạnh nàng.

Lại chỉ nhìn thấy một phụ nhân tuổi tương tự Đại bá mẫu , còn có hai cô nương xinh đẹp đang đứng trước người, một người mười hai mười ba tuổi, một người khoảng mười tuổi, khuôn mặt đều trắng nõn, mắt hoa đào ướt át đang tò mò nhìn nàng, hiển nhiên là một nhóm với A Đào.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra suy đoán, Ngưng Hương vốn không thấy Lục Thành còn đang thất vọng liền khẩn trương hơn.

Phụ nhân kia ngũ quan mặc dù không xuất chúng nhưng cũng rất là thanh tú, không phải là Nhị thẩm của Lục Thành chứ?Ma xui quỷ khiến, Ngưng Hương mượn bóng người che lặng lẽ sửa sang lại mái tóc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui