Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Phủ Kinh Châu.

Một chiếc xe ngựa khí phái từ từ ngừng ở cổng lớn của Thẩm gia.

Bùi Cảnh Hàn lưu loát xuống ngựa, đi đến trước xe, chuẩn bị đỡ mỹ nhân trong xe xuống.

Thẩm Từ Từ toàn thân màu váy xanh nhạt thanh lịch khom lưng đi ra, đối diện với khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của Bùi Cảnh Hàn, nàng ngượng ngùng cười một tiếng, xấu hổ để tay mình vào lòng bàn tay của nam nhân trước mặt.

Người nữ thì đã đứng vững vàng, nhưng tay của người nam nhân lại chưa buông ra.


"Biểu ca! " Thẩm Từ Từ đỏ mặt kêu.

Bùi Cảnh Hàn lúc này mới buông tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Từ Từ, nhớ lại đến hôm nay lúc trên thuyền mỹ nhân lim dim ngủ, lúc hắn sắp hôn trộm nàng thành công thì không ngờ nàng lại tỉnh lại, thẹn quá hoá giận trừng mắt với hắn, ánh mắt của hắn nhìn sang đôi môi đỏ hồng của Thẩm Từ Từ thì đã ra quyết định ở Kinh Châu qua hết đêm thất tịch lại đi.

Biểu muội tài nữ như vậy, lại rất có tình cảm với hắn, như vậy còn gì thích hợp hơn so với việc đêm thất tịch thích hợp ở bên hoa dưới ánh trăng?Hắn vất vả một đường đưa nàng về nhà, cũng không thể không chiếm được chút tiện nghi nào được.

Đưa Thẩm Từ Từ đưa về nội viện, Bùi Cảnh Hàn trở về phòng khách dành cho mình.

Trường Thuận vừa thấy chủ tử trở về, lập tức lấy thư từ ống tay áo ra, bước nhanh tới, "Thế tử, là thư Tố Nguyệt viết.

"Bùi Cảnh Hàn nghi ngờ nhíu mày tiếp nhận thư, trên phong thư xác thực là bút tích Tố Nguyệt.

Tiểu nha hoàn vì sao lại viết thư?Phân phó Trường Thuận đi chuẩn bị nước, Bùi Cảnh Hàn bước vào phòng bên cạnh, trước tiên cởi áo khoác, sau đó mới lười nhác leo lên chiếc giường lạnh, mở thư ra.

Chữ Tố Nguyệt vẫn không có tiến bộ, Bùi Cảnh Hàn nhìn một chút liền lắc đầu, tuy mặc dù ghét bỏ chữ của tiểu nha hoàn, nhưng hắn lại cảm thấy loại chữ có thể mài dũa lộ ra vài phần chất phác đáng yêu.

Tuy chữ đáng yêu nhưng cũng không cách nào khiến nội dung lấy được lòng người.

Bên ngoài Trường Thuận vẫn chưa đi xa, liền nghe sau lưng truyền đến một tiếng "bùm" vang lên, kèm theo tiếng đồ sứ vỡ vụn răng rắc.


Thế tử đá ngã nhiều đồ quý trong các!Trường Thuận biết rõ bài trí bên trong lập tức đoán tình hình bên trong phòng, lúc này bước nhanh lui về cửa, lo lắng đề phòng nói: "Thế tử! ""Cút!"Nam nhân hét to như sấm.

Trường Thuận bị hù dọa giật mình, lại không dám thực sự biến đi, chỉ còn cách vẫn như cũ đợi ở cửa.

Bên trong hô hấp Bùi Cảnh Hàn càng lúc càng nặng, đôi mắt phượng ngoan lệ trừng mắt nhìn đống bừa bộn đầy đất.

Nàng vậy mà thừa dịp hắn không có ở nhà dám chuộc thân !Hắn thương nàng nhát gan sợ phiền phức, lại lần nữa dễ dàng tha thứ cho nàng, vậy mà nàng lại không biết tốt xấu dám chuộc thân !"Chuẩn bị ngựa!"Bức thư trong tay bị siết thật chặt, Bùi Cảnh Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng phân phó.

Hắn bây giờ liền trở về, trở về liền muốn nàng, xem nàng còn có thể chạy trốn nơi đâu!Trường Thuận nơm nớp lo sợ dịch vào, nhìn mảnh sứ vỡ khắp mặt đất, cái cằm nhanh chóng cúi thấp đến ngực , "Thế tử muốn đi nơi nào?""Hồi Thái An phủ.

" Bùi Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, "Ngưng Hương chuộc thân , ta muốn đi thăm nàng một chút.


"Trong lòng Trường Thuận giật mình, nhưng lúc không phải là thời điểm mắng Ngưng Hương ngốc, hắn trầm ngâm một lát lại tận trung cương vị công tác nhắc nhở: "Thế tử, trước đó ngài đã đáp ứng biểu cô nương ở đây vài ngày, hiện tại đột nhiên phải đi, chúng ta nên lấy cớ gì?"Thần sắc Bùi Cảnh Hàn khẽ biến.

Hắn có thể kiếm cớ, nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, một khi tương lai biểu muội biết được hôm nay hắn là vì Ngưng Hương gây chiến vứt bỏ nàng mà đi, biểu muội không dám oán hắn, thê thiếp trong lúc đó! "Đi xuống đi.

" Bùi Cảnh Hàn trầm mặt đi vào trong nội thất, không nhắc lại về chuyện trở về nữa.

Nhưng cũng không lâu lắm, hắn lần nữa gọi Trường Thuận vào, theo lệnh của hắn lập tức trở về Thái An phủ, thay hắn ra lệnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận