Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Lý thị nhìn cô nương gầy gò trên giường gạch, thấy bộ dáng nàng cũng chỉ là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng có chút không nỡ, đến gần nói: "Vậy cháu chuẩn bị đi đâu? Còn có người thân không?"Quản Bình vừa muốn nói chuyện, chợt thấy rèm cửa vừa động liền có một đôi tỷ đệ đang đi tới.

Tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh trong suốt, tò mò nhìn nàng, còn đệ đệ thì bộ dáng mới bốn năm tuổi, nắm tay tỷ tỷ thật chặt, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn nàng, có tò mò, còn có chút sợ hãi.

Quản Bình nhìn Ngưng Hương thêm một lúc rồi mới trả lời Lý thị: "Thân thích của cháu đều đã mất rồi, cháu muốn đi vào thành xem một chút có gì để mưu sinh hay không.

"Lý thị gật đầu, bên trong thành sầm uất, nhiều chỗ đang cần người, có lẽ cũng có thể tìm một công việc không tồi, cho dù vất vả chút ít nhưng cũng tốt hơn so với làm tên ăn mày.

"Vậy cháu cứ nghỉ ngơi trước đi, ta nhanh đi hầm cháo, cháu đã đói bụng nhiều ngày như vậy thì trước tiên phải ăn thức ăn lỏng.

""Cám ơn bá mẫu.

" Quản Bình mặt không thay đổi nói lời cảm tạ.


Sau khi nàng tỉnh lại đều chỉ có một vẻ mặt này, Lý thị cũng đã quen, xoay người nhìn Ngưng Hương nói: "Ta đi làm cơm, các cháu bồi Quản cô nương đợi tí nữa nhé.

"Ý bảo trượng phu và nhi tử ra ngoài.

Từ Thủ Lương liền quay đầu bước đi, Từ Hòe nhịn không được trước khi bước ra cửa lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Quản Bình nhạy cảm, phát giác nam nhân đang dòm ngó mình, nàng giương mắt nhìn về phía Từ Hòe.

Từ Hòe giật mình, lúc cô nương ở trên giường giương mắt nhìn liền bối rối sải bước chạy như bay ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Ngưng Hương nhìn Quản Bình cười, dịu dàng hỏi: "Ngươi có khát không? Ta đi lấy cho ngươi ít nước nhé?"Quản Bình nhìn thoáng qua bé trai đang trốn sau lưng tỷ tỷ, nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thấp giọng nhắc nhở: "Thế tử! "Ngưng Hương cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

A Mộc không phát hiện tỷ tỷ khác thường, tăng thêm lòng can đảm mặt lạnh với tỷ tỷ đang nằm trên giường gạch nói: "Cây hồng vẫn chưa chín đâu, không thể ăn.

"Hắn không chú ý tới âm cuối “cây hồng” của đối phương không thích hợp.

Quản Bình vẫn như trước nhìn chằm chằm Ngưng Hương.

Ngưng Hương hoàn toàn xác định, người này là do Bùi Cảnh Hàn phái tới.

"A Mộc, quần áo của Quản tỷ tỷ bị hư rồi, đệ đi qua tủ quần áo lấy một bộ y phục của tỷ tỷ đến đây.

" Hiểu Quản Bình có chuyện cần nói, Ngưng Hương kiếm cớ đẩy đệ đệ đi.


A Mộc nghe lời liền cất bước đi, vừa lúc Quản Bình cũng ngồi dậy.

Ngưng Hương cố gắng trấn định đi đến trước mép giường đối diện nàng.

Quản Bình hạ thấp giọng, lời ít ý nhiều nói rõ ý đồ mình đến đây, nói xong đem khế ước bán thân của mình gấp nhỏ thành nửa lòng bàn tay đưa cho Ngưng Hương.

Ngưng Hương nhìn tay nàng, chậm chạp không muốn tiếp nhận.

Nàng một chút cũng không muốn nha hoàn này, nha hoàn này chỉ là cái cớ do Bùi Cảnh Hàn phái tới giám thị nàng.

Quản Bình thản nhiên nói: "Thế tử không muốn kinh động người nhà của ngươi, nếu ngươi không tiếp, trong chốc lát bọn họ vào trông thấy thì ta cũng sẽ không che dấu giúp ngươi.

"Không đợi nàng nói hết, Ngưng Hương mặt tái nhợt nhanh như chớp cướp khế ước bán thân trong tay nàng.

Nhìn nàng hồn bay phách lạc, Quản Bình nhắc nhở: "Cô nương tâm địa thiện lương, chỉ cần ngươi chịu giữ ta, tự ta sẽ lưu lại hầu hạ cô nương.

"Ngưng Hương cười khổ, Bùi Cảnh Hàn đã đưa người đến đây, nàng còn lựa chọn khác sao?"Tùy ngươi muốn làm cái gì thì làm, chỉ cần ngươi đừng quấy rầy người nhà ta là được.


" Đem khế ước bán thân thu vào ống tay áo, Ngưng Hương nhìn thẳng Quản Bình nói, "Bọn họ không biết ân oán của ta cùng với thế tử, ta không muốn để bọn họ lo lắng cho ta.

"Quản Bình vuốt cằm, "Nô tỳ toàn bộ nghe cô nương phân phó.

"Lần đầu tiên bị người khác nhận làm chủ tử, Ngưng Hương bật cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, "Đừng kêu nô tỳ, trong thôn không thịnh hành cái xưng hô đó.

""Được.

" Quản Bình không chút do dự nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận