Lục Gia Tiểu Tức Phụ


CHƯƠNG 250Được chứng kiến Quản Bình nhanh nhẹn đánh lui kẻ trộm, Từ Thu Nhi hết sức hâm mộ, nàng quấn quít lấy Quản Bình đòi nàng chỉ dạy hai chiêu khi nãy đối phó với người xấu.


Quản Bình chịu không nổi lời làm nũng cầu khẩn của nàng, đành dẫn người đi ra sau hậu viện chỉ dạy đôi chút.

Chiêu thức nhẹ nhàng, rất nhanh Từ Thu Nhi đã khoa tay múa chân có hình có dạng, nhưng lúc nàng tinh nghịch đi trêu chọc mẫu thân, Lý thị chỉ cần vung tay một cái liền quăng luôn nữ nhi ra ngoài."Một chút khí lực cũng không có, muốn học chiêu thức thì có ích gì?" Lý thị không chút lưu tình châm chọc nữ nhi.Từ Thu Nhi ảo não vẫy vẫy cánh tay, hỏi Quản Bình nên luyện khí lực như thế nào.Lý thị nhanh nhẹn trả lời thay Quản Bình: "Luyện khí lực không đơn giản đâu, chỉ cần mỗi ngày con ôm A Mộc chạy một vòng quanh thôn chúng ta, qua một thời gian bảo đảm con so với trâu còn có lực hơn." Chưa nói xong bà đã bật cười.A Mộc đang ngồi ở trong lòng tỷ tỷ, nghe vậy cũng cười ha ha.Từ Thu Nhi hung dữ trừng đường đệ, "Cứ cười nữa đi, ngày mốt ta qua nhà biểu ca ăn cơm, sẽ không lấy kẹo về cho đệ ăn nữa đâu."Tháng trước nàng vừa mới qua nhà biểu ca ăn mừng cháu họ tắm ba ngày, vậy mà đảo mắt lại đến đầu tháng của cháu nhỏ.Ngưng Hương vừa lựa rau hẹ vừa cười hỏi Lý thị: "Cháu nhỏ tên là gì vậy bá mẫu?"Mặt mũi Lý thị tràn đầy ý cười, "Vẫn chưa, lần này chắc là sẽ đặt nhũ danh trước, Hương Nhi chưa thấy đâu, trên cổ tay đứa nhỏ kia có cái bớt giống như đồng tiền, lớn lên nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền đây, lần trước biểu tẩu cháu còn đùa, nói nhũ danh gọi là đồng tiền đó."Ngưng Hương cười nhẹ nhàng, trêu ghẹo nói: "Đồng tiền cũng thật dễ nghe.""Đúng vậy, dù sao cũng dễ nghe hơn tên A Mộc." Từ Thu Nhi cười xấu xa nói.A Mộc mất hứng, xoay người không thèm nhìn nhị tỷ tỷ.Mọi người vừa nói vừa cười.Duy chỉ có Quản Bình ngồi lặng yên ở bên cạnh, yên tĩnh lựa rau hẹ trong tay.Buổi trưa Lý thị làm bánh nhân rau hẹ, bên trong nhân còn trộn thêm trứng gà, mặc dù nhân bánh bằng rau hẹ nghe hơi lạ nhưng quả thật ăn rất thơm.Ngưng Hương vừa ăn vài miếng đột nhiên nhớ lại lần mua cháo gặp Lục Thành, A Đào nói Lục Thành thích nhất chính là ăn bánh nhân rau hẹ.Vừa lơ đãng liền nhớ tới hắn.Bỗng chốc không có khẩu vị, Ngưng Hương miễn cưỡng ăn hết một cái, uống chút cháo rồi liền buông đũa xuống, ngồi bên cạnh nhìn mọi người trong nhà ăn."Con ăn no rồi." Từ Hòe là người thứ hai đặt đũa xuống, đứng dậy liền đi ra ngoài.Lý thị buồn bực hỏi nhi tử, "Mấy ngày nay con đi đâu làm gì mà không có nhà vậy?""Đi tản bộ xung quanh, xem có việc gì làm không." Từ Hòe đầu cũng không quay lại, nói xong rất nhanh đã đi ra khỏi cửa lớn.Lý thị tiếp tục càm ràm vài câu.Từ Thu Nhi lén nhìn Quản Bình một cái, trong lòng rầu rĩ thay huynh trưởng, huynh trưởng kiên quyết không chịu nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể trực tiếp hỏi Quản Bình.

Nhưng mà Quản Bình đang ở nhà mình ở, ngày tháng về sau còn dài, huynh trưởng chưa chắc không có cơ hội."Hình như đã mấy ngày rồi A Nam chưa tới chơi nhỉ?" Sau khi nghỉ ngơi hết buổi trưa, Từ Thu Nhi đi sang tây viện tìm đường tỷ, đột nhiên nghĩ đến bé trai đáng yêu, nàng có chút nhớ."Chắc là trong nhà có chuyện." Ngưng Hương hết sức bình tĩnh nói, cúi đầu giúp Quản Bình cắt vải.Quản Bình không biết may quần áo, Đại bá mẫu lại xót tiền nên không để cho nàng mua sẵn quần áo trong cửa hàng, bà nói để bà làm.


Nhưng Ngưng Hương không muốn làm phiền Đại bá mẫu, nàng may cho Quản Bình một bộ mùa hè, một bộ mùa thu.Từ Thu Nhi nằm sấp ở trên giường nhìn sang cửa tây phòng, hạ thấp giọng hỏi Đường tỷ, "Tỷ tỷ, gần đây Lục đại ca..."Nụ cười trên mặt Ngưng Hương trong nháy mắt đọng lại, lạnh mặt khiển trách nàng, "Hiện tại ở nhà nhiều người, không cho muội nhắc đến hắn."Từ Thu Nhi bị bộ dạng của nàng hù, vội vàng gật đầu.Ngưng Hương cảm thấy mình có vẻ quá nghiêm khắc, thấy đường muội bị dọa không dám nói tiếp nữa, nàng thở dài, nhỏ giọng nói: "Có một số việc tỷ tỷ có thể nói cho muội, nhưng không muốn để người khác biết, Thu Nhi, vừa rồi ta không giận muội, chỉ là...""Muội biết tỷ tỷ da mặt mỏng, muội không nói nữa đâu." Từ Thu Nhi cười ngọt ngào, không cần đường tỷ xin lỗi."Chốc nữa ta cũng sẽ làm cho muội một bộ nhé." Ngưng Hương dịu dàng dụ dỗ nói.Từ Thu Nhi cười vui vẻ, nữ công gia chánh của đường tỷ rất tốt, thêu hoa đẹp hơn nhiều so với mẫu thân.Dỗ dành đường muội xong, ánh mắt Ngưng Hương quay lại trên tấm vải, trong lòng kỳ thật cũng có chút kỳ quái.


Trước kia A Nam đến Từ gia cách khoảng ba bốn ngày một lần, lần này đã quá ngày rồi, thực sự rất bận sao, hay do Lục Thành quá nghe lời, vì tránh hiềm nghi nên chàng không đến cũng không cho A Nam đến đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận