Lục Gia Tiểu Tức Phụ


A Mộc kỳ quái lau mặt, nhìn chằm chằm tay hắn nói: "Lục đại ca, trên tay huynh có nước! "Ngưng Hương thực muốn chết, nếu không phải sau lưng nàng chính là vách tường, nàng đã trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn.

"Lục đại ca hay ra mồ hôi.

" Lục Thành cười đến vô lại sung sướng, lúc đứng dậy còn thấp giọng dặn dò A Mộc, "Đừng nói cho người khác biết.

"A Mộc ngoan ngoãn gật đầu.

Cuối cùng Lục Thành tiếc hận đưa mắt nhìn tức phụ của mình đang nũng nịu xấu hổ, hắn đứng nhìn một lát rồi mới kéo mành ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng bếp nói: "Bá mẫu, A Mộc đã đáp ứng cháu, vậy cháu về trước, ngày mai lại mời Nhị thẩm đến thương lượng cùng ngài chuyện bát tự.

"Lý thị ho khan khụ khụ, lúc bà đi ra còn trừng mắt với Lục Thành nói: "Hôm nay là tình huống đặc thù, sau này không được tùy tiện vào khi người lớn chưa cho phép.

"Lục Thành ngoan ngoãn nhận sai, lúng túng gãi đầu nói: "Bá mẫu cháu sai rồi, do cháu nghe Nhị thẩm nói A Mộc không muốn, cháu nhất sốt ruột liền đến đây nhanh, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy.


"Sốt ruột cũng bởi vì quan tâm, Lý thị không phải thực sự trách hắn, lúc bà tiễn hắn ra ngoài còn thấp giọng hỏi: "Để A Mộc qua đó được không? Cháu đã cùng các trưởng bối thương lượng chưa?" Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lục Thành nghiêm mặt nói: "Bá mẫu yên tâm, nhà cháu do cháu làm chủ, hơn nữa Nhị thẩm và tam thẩm của cháu đều thích Hương Nhi, các thím ấy sẽ không phản đối.

"Lý thị yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: "Trở về liền nói với bọn họ một tiếng đi, thực sự quá khó xử, không thôi muộn hai năm nữa rồi thành thân cũng được mà.

"Lục Thành cười dạ một tiếng, không để trong lòng.

Đừng nói muộn hai năm, cho dù chỉ muộn hai ngày hắn cũng không muốn đợi.

Tiễn Lục Thành xong, Lý thị quay trở về, vừa đi đến phòng bếp liền nghe giọng nói của nữ nhi, "Tỷ tỷ, Lục đại ca sao lời gì cũng dám nói vậy?"Ngưng Hương rủ mắt im lặng.

Đâu chỉ là dám nói, hắn còn dám làm! Nhưng bực nhất chính là người chịu thua thiệt chính là mình, bị hắn gẩy hai cái liền! Cảm thụ được khác thường dưới váy, Ngưng Hương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, toàn thân không được tự nhiên, nhẹ giọng dặn dò: "A Mộc đi rửa mặt đi, khóc lem luốc hết rồi.


"Lục Thành còn hồ nháo như vậy, trước khi thành thân nàng không muốn gặp hắn nữa!A Mộc ngoan ngoãn đi rửa mặt, Lý thị thì đi vào.

Từ Thu Nhi lại đỏ mặt oán hận với bà: "Nương, Lục đại ca thật xấu, chúng ta đừng định ngày sớm, để hắn sốt ruột đi, xem da mặt hắn còn dày nữa không, cái gì cũng đều nói được.

"Lý thị nhìn cháu gái còn đang ngượng ngùng, bà hết sức là xót xa nói: "Lớn lên da mặt dày không lo không cưới vợ được, đâu đại ca con, nếu như da mặt được nửa Lục Thành thì ta đã sớm ôm cháu.

" Thật sự là tức Lục Thành vô lại, nhưng bà lại hâm mộ tiểu tử này có thể mang niềm vui đến cho cháu gái, bà là người từng trải, biết rõ tiểu cô nương đều hay xấu hổ, nhưng trong lòng lại thích Lục Thành như vậy, vì mình cái gì cũng không để ý.

Từ Thu Nhi tuy chưa có người trong lòng, nhưng đối với chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, nàng nhìn sang tây phòng, hồi tưởng lại huynh trưởng giống như ốc sên trốn tránh Quản Bình, rõ ràng thích lại không dám nói ra, thật sự kém xa Lục Thành.

Trên giường gạch ở tây phòng, Quản Bình cúi đầu thiêu thùa may vá, nghe thấy giọng nói hai mẹ con Lý thị, chẳng biết tại sao nàng lại ngẩng đầu nhìn tấm mành trước cửa.

Chỗ đó giống như vẫn còn bàn tay của nam nhân, trên lòng bàn tay còn nâng một quả táo đỏ.

Có lẽ số mệnh đã định, thời điểm Từ Hòe đưa nàng không thể nhận, hiện tại có thể thì hắn lại chết tâm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận