Ngưng Hương thức thời không hỏi tới chuyện hai người vật lộn thế nào.
Đợi đến trưa mà Quản Bình vẫn không mở cửa, đã đến giờ ăn cơm, Ngưng Hương có chút lo lắng gõ cửa.
"Ta không đói bụng, mọi người ăn trước đi.
" Quản Bình nằm ở trên giường thản nhiên nói.
Ngưng Hương sốt ruột, nàng nhìn xung quanh một cái rồi thấp giọng nói: "Có phải đại ca ta bắt nạt ngươi không?" Nàng có cảm giác Quản Bình đang tức giận.
"Không có.
" Nghĩ đến lời Từ Hòe trước khi đi đã nói, Quản Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn quyết định không so đo cùng hắn, nàng hạ thấp giọng nói: "Ngưng Hương, trưa nay hắn sẽ nói chuyện của chúng ta cho mọi người.
"Ngưng Hương ngẩn người, sau đó nàng lập tức hiểu ngay, vui vẻ nói: "Được, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ bưng cơm đến.
"Thì ra Quản Bình không sang Đông viện ăn cơm là vì thẹn thùng.
Ngưng Hương phấn khởi gọi đệ đệ đi qua Đông viện.
Từ Thu Nhi đang bày bát đũa, Từ Thủ Lương thì đang ngồi ở cửa, Lý thị thì đứng ở kệ bếp lấy bánh mì bỏ vào hai cái chén đang đặt trên bếp.
Ngưng Hương mỗi tay bưng một chén để trên bàn, cố ý nhìn vào phòng Từ Hòe giải thích: "Quản Bình hơi mệt, nàng nói chúng ta cứ ăn trước, lát nữa cháu sẽ bưng qua cho nàng.
"Lý thị nghe xong cố ý để lại bốn cái bánh bao ở trong nồi, không lấy ra trước đỡ cho lúc bưng qua đó đã nguội lạnh.
Đợi mọi người ngồi xuống ổn định, Từ Hòe mới chậm chạp từ từ đi ra ngồi bên cạnh Từ Thủ Lương.
Nhi tử khó chịu ở lì trong phòng cả một ngày, lúc này Lý thị mới phát hiện môi nhi tử bị tróc da, bà buồn bực hỏi một câu.
"Không cẩn thận cắn trúng.
" Từ Hòe chột dạ cúi đầu ăn bánh bao, lỗ tai đã phiếm hồng.
Lý thị nhìn chằm chằm nhi tử một lát, càng nhìn càng cảm thấy nhi tử có chuyện gạt bà, bà quyết định sau khi ăn xong phải tra hỏi một chút.
Trong lòng Ngưng Hương biết chuyện nên không vạch trần hắn.
Mắt thấy đường huynh đã ăn hai cái bánh bao nhưng vẫn chưa đề cập đến chuyện của hắn cùng Quản Bình, Ngưng Hương nôn nóng vừa định ra ám hiệu cho đường huynh thì chợt thấy khuôn mặt nam nhân đối diện hiện lên vẻ do dự, trong lòng Ngưng Hương vui mừng, cho rằng đường huynh đang muốn mở miệng, nàng vừa nhếch khóe miệng muốn cười thì thấy đường huynh đã đưa tay, từ trong nồi cơm lấy thêm một cái bánh bao! Hóa ra hắn vừa mới do dự là đang suy nghĩ có nên ăn thêm một cái nữa không sao?Thật là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, Ngưng Hương nhịn không nổi nữa nhẹ ho khụ khụ.
Từ Hòe có tật giật mình, vụng trộm giương mắt nhìn đường muội.
Ngưng Hương lập tức hung hăng trừng mắt với hắn một cái, hướng về Tây viện nghiêng đầu vặn vẹo, không tiếng động thúc giục hắn, "Nói nhanh đi.
"Hiểu được khẩu âm của đường muội, Từ Hòe yên lặng cúi đầu, cắn một miệng bánh bao thật lớn.
Ngưng Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hắn.
Lý thị nhìn ra có chuyện không đúng, bà để đũa xuống hỏi: "Hai huynh muội các con tỏ vẻ mặt gian giảo nói nhỏ gì vậy?"Ngưng Hương không làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm đường huynh.
Ánh mắt phu thê Lý thị và Từ Thu Nhi đều nhìn sang Từ Hòe, ngay cả A Mộc cũng buông một nửa bánh bao đã gặm xuống.
Từ Hòe không có cách nào giả bộ hồ đồ nữa, hắn nhìn sang cha mẹ, tỏ ra hiên ngang nói: "Cha, nương, con muốn cưới Quản Bình làm tức phụ, nàng đã đồng ý với con rồi, hai người nhanh chọn ngày khai tiệc nâng ly đi.
"Cuối cùng hắn cũng nói ra, Ngưng Hương nhìn Từ Thu Nhi một cái rồi cả hai đều cười.
Từ Thủ Lương và Lý thị vẫn còn choáng váng, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi ăn xong, Lý thị tự mình bưng cơm sang Tây viện, sau khi đuổi nữ nhi, cháu gái cùng cháu trai nhỏ đang giả bộ hồ đồ muốn nghe lén ra khỏi cửa, bà tự mình đi vào phòng.
Lần này Ngưng Hương không cản đường muội nữa, một bên một người, ba người cùng nhau núp sau rèm cửa nghe lén.
Sau khi Lý thị xác nhận tâm ý của Quản Bình, bà cao hứng cực kỳ, còn nói rất nhiều lời tán dương Quản Bình.
Đối mặt với Lý thị, thái độ của Quản Bình so với người cùng vai vế dịu dàng hơn một chút, bây giờ lại sắp trở thành con dâu của bà, nàng lại là không dám tỏ ra mặt lạnh trước Lý thị, đột nhiên có chút câu nệ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Bá mẫu đừng nói như vậy, bá mẫu không chê cháu ở bên ngoài trôi giạt khắp nơi lâu như vậy, là phúc khí của cháu mới đúng.
"Hai mẹ con tán dương lẫn nhau, cuối cùng lại nhắc tới hôn kỳ.
.