Tới gần buổi trưa, Nghiêm Kính từ bên vườn hạt dẻ sang mời cả nhà Lục gia đi ăn cơm, "Chúng ta qua đó sớm một chút, chậm một lát thì bên kia lại nhiều thêm người, món ăn lên cũng chậm.
"Lục Thành kêu hắn đợi một lát, phu thê bọn họ cùng Lục Ngôn đi rửa tay.
Thời điểm cây ăn quả nở hoa sẽ thu hút một số côn trùng thích ăn cánh hoa, lúc đó hắn bồi Ngưng Hương cùng gọi nhị đệ bắt sâu, không ngờ Ngưng Hương thế nhưng không sợ sâu, đi theo đám bọn họ cùng nhau bận việc.
Ngồi xổm bên cạnh con suối, Lục Thành ghé mắt nhìn thê tử hiền lành bên cạnh, vừa lòng thỏa mãn.
Lục Ngôn ngồi xổm đối diện nhìn huynh trưởng đang tình ý nhìn tẩu tử.
Hắn rủ mắt xuống, nhìn vào nước suối trong suốt phản chiếu hình ảnh của mình, nghĩ đến biểu muội bị hắn cố ý cầm sâu hù dọa, bộ dáng biểu muội thét chói tai chạy đi thật nhanh.
Sợ dơ, sợ sâu, thích chưng diện, thích có nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Biểu muội như vậy không sẽ không sống nổi ở nông thôn, ở vài ngày nàng cảm thấy mới mẻ, nếu như ở thời gian dài nhất định không chịu nổi.
Vì sao hắn lại để ý chuyện biểu muội có quen sống ở nông thôn không, vì sao biểu muội vừa nói không thích nhà mình hắn liền tức giận?Nếu như trước kia hắn còn nhỏ tuổi không rõ nguyên nhân, thì năm nay khi nhìn biểu muội đã thành đại cô nương trưởng thành mười ba tuổi, Lục Ngôn mơ hồ đã hiểu.
Thời điểm hắn không hiểu chuyện, hắn có thể nghĩ do biểu muội yếu ớt, lúc nhỏ ! Hắn tự trách bản thân.
Rửa tay xong, Lục Ngôn đi trước anh trai và chị dâu trở về vườn trái cây, lúc hắn tới gần chỗ mọi người liền hướng về Chu Ngọc cười cười, giơ cao cánh tay lên.
"Huynh dám!" Chu Ngọc cho rằng trong tay biểu ca có sâu, nàng bị dọa sợ trốn phía sau Nghiêm Kính, không còn cách nào khác, ai biểu A Đào, A Mộc và A Nam còn quá nhỏ không che được nàng.
Nghiêm Kính nhìn Lục Ngôn không vừa mắt, ỷ vào hắn lớn tuổi hơn liền khiển trách: "Đàng hoàng một chút đi, cả ngày chỉ lo bắt nạt tiểu cô nương coi sao được.
"Lục Ngôn cười nhẹ đi đến bên cạnh cháu trai, dùng tay ướt chèm nhẹp sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam.
A Nam cuống cuồng chạy trốn ra sau lưng cữu cữu, vì vậy Lục Ngôn liền nhéo khuôn mặt A Mộc.
A Mộc biết rõ Lục nhị ca đang trêu chọc mình, hắn cười hắc hắc.
Đến khi mọi người đông đủ, Lục Thành ôm A Nam, Ngưng Hương dắt đệ đệ, mọi người đi bộ ra ngoài một dặm, tướng quân thì ở lại vườn trái cây.
Bọn họ vừa đến cửa Nghênh Tiên Cư lâu thì một chiếc xe la cũng từ từ dừng ở phía trước, trong xe có một công tử nhảy xuống, sau khi xoay người liền đỡ theo một tiểu cô nương mười tuổi mặc quần màu lục bước xuống.
"Tam gia.
" Lục Thành cùng Nghiêm Kính kêu lên.
Ngô Minh Cử bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy đoàn người cả lớn lẫn nhỏ của bọn họ, hắn liền bật cười, "Trùng hợp vậy sao, các ngươi cũng tới đây dùng cơm hả?"Lục Thành nhìn thoáng qua Ngưng Hương, thản nhiên nói: "Ở vườn trái cây hoa đã nở, ta dẫn người nhà đi tới tham quan.
" Nói xong giới thiệu thê tử với ông chủ.
Ngưng Hương gặp gỡ thân thích Lục gia có vẻ câu nệ, nhưng khi nhìn thấy người nhà Ngô gia có địa vị lớn, nàng nhẹ nhàng gật đầu, vừa thận trọng lại không lộ vẻ thất lễ.
Ngô Minh Cử chưa bao giờ nhìn thấy qua cô nương nào có dung mạo xinh đẹp như thế, hắn nhịn không được nhìn Ngưng Hương thêm một lát, trong mắt chỉ có kinh diễm, sau khi thấy rõ bộ dáng của nàng hắn lập tức thu hồi ánh mắt, cười trêu chọc A Nam, "Đây là A Nam đúng không? Ở vườn trái cây chơi có thú vị không?"A Nam nhìn thấy người xa lạ liền sợ, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm Ngô Minh Cử một lát liền xoay người úp sấp trong lòng phụ thân, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn nương.
Đúng là trẻ con, bị bé lạnh nhạt nhưng Ngô Minh Cử không bực bội, hắn vừa muốn dẫn cháu gái đi vào thì thấy tiểu cô nương đang tò mò nhìn chằm chằm A Nam và A Mộc, bộ dáng hết sức thích thú.
Ngô Minh Cử lại nhìn hai đứa bé kia một chút, nghĩ tới hôm nay mang cháu gái ra cửa vốn chính là bồi nàng giải sầu, hắn liền mời mọc đoàn người Lục Thành, "Mời người không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu tình cờ đã gặp được thì trưa nay chúng ta cùng ăn đi, nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt, cũng cho chúng ta được tham dự không khí vui vẻ của các ngươi.
"Chỉ sợ bọn nhỏ quậy phá khiến tam gia đau đầu.
" Lục Thành khách khí nói.
Ngô Minh Cử tươi cười mời bọn họ cùng nhau vào trong lâu.
"Thật tốt, hôm nay ta có thể tiết kiệm tiền.
" Nghiêm Kính cố ý thúc đẩy bầu không khí.
Ngô Minh Cử đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, "Thì ra hôm nay là Nghiêm Kính làm chủ, vậy thì vẫn để ngươi mời đi, ta không đoạt cùng ngươi nữa.
"Khuôn mặt Nghiêm Kính trong nháy mắt sụp đổ.
.