Trong lều.
Lục Ngôn đang tựa lưng ở trên vách lều, không chớp mắt nhìn biểu muội ngủ bên cạnh cháu trai ở đối diện, hắn nhìn nàng đến mức dường như chỉ cần chớp mắt một cái liền quên đi nàng.
Đột nhiên tiểu cô nương nhíu mày.
Lục Ngôn lập tức cúi đầu làm bộ đọc sách.
Chu Ngọc mở mắt ra, nhìn ba đứa bé đang nằm cạnh mình, nàng từ từ ngồi dậy.
"Không thoải mái sao?" Lục Ngôn làm bộ như bị nàng kinh động, giương mắt hỏi.
Chu Ngọc mấp máy miệng.
Dưới đệm giường chính là rơm rạ, có chút châm chích.
"Biểu ca, biểu tẩu đâu?" Không có thói quen nói chuyện với Lục Ngôn, Chu Ngọc hướng ra phía ngoài nhìn quanh.
"Bọn họ ra ngoài nói chuyện riêng.
" Ánh mắt Lục Ngôn lần nữa chuyển đến trang sách.
Chu Ngọc thấy vậy cuối cùng mới nhớ tới chuyện Lục Ngôn muốn đi xa, hôm nay hai mươi, từ đây đến cuối tháng chỉ còn lại mười ngày.
Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của Lục Ngôn, đột nhiên Chu Ngọc có chút không nỡ.
Thân là biểu huynh muội, tuy chiến tranh lạnh hai năm, nhưng nàng biết biểu ca vẫn ở thôn Đông Lâm, cách nàng rất gần, sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều lần này hắn lại đi Giang Nam, xa xứ như vậy, không biết biểu ca có quen không? Trên đường có thể gặp chuyện không may hay không?Người xa lạ nàng nhất định sẽ không quan tâm, nhưng đây là biểu ca nàng.
"Vì sao phải đi Giang Nam?" Trong lều chỉ có hai người bọn họ tỉnh, không nói lời nào bầu không khí quá lúng túng, Chu Ngọc trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi.
Lục Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, hừ hừ, "Kiếm tiền, đỡ cho trong nhà nghèo khó khiến người thân cũng không muốn tới nhà.
"Hắn rõ ràng có ý mỉa mai, Chu Ngọc có ý hảo tâm lại đổi lấy lời châm chọc như vậy, thiếu chút nữa nàng tức chết, nàng xoay người muốn nằm xuống nhưng lại quên mất nàng vốn đang ngồi sát vách lều, đột nhiên mạnh mẽ xoay người như vậy cái trán liền đụng phải vách tường, "đông" một tiếng vang lên, chấn động đến mức A Đào động động, bởi vì sau đó không có tiếng động nào nữa nên A Đào mới không bừng tỉnh.
Lục Ngôn sợ choáng váng, sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu cô nương, lúc đầu hắn cho rằng nàng không có việc gì, rất nhanh đã thấy bả vai nàng run lên.
Nhất định là đau đến phát khóc rồi.
Lục Ngôn vội vàng để sách xuống muốn đi về phía nàng, không ngờ chưa kịp tới gần thì Chu Ngọc đột nhiên cúi đầu nhảy xuống lều, lúng túng mang giày cúi đầu muốn đi.
"Cho ta xem một chút.
" Lục Ngôn kịp thời níu tay nàng lại, dùng sức kéo người đến.
Chu Ngọc không thích bị yếu thế trước mặt nhị biểu ca, nhưng nàng chưa bao giờ bị đau đến như vậy, bây giờ lại bị hắn níu lại, muốn che dấu cũng không được nữa, các loại ủy khuất trước đó lại ập vào lòng, nước mắt như suối tuôn, còn phát ra tiếng khóc ô ô.
Lục Ngôn nhìn thấy trên cái trán trắng nõn của nàng có một cục u lớn, vốn đã đau lòng lại nghe nàng khóc càng đau lòng hơn.
Thói quen chăm sóc muội muội cháu trai sẵn có trong người, thiếu niên bèn không có nghĩ nhiều, thuần thục đem ôm Chu Ngọc vào trong ngực, một tay ôm ả vai nàng, sau đó thổi thổi vào vết thương của nàng, dùng phải tay chạm vào vết thương nhẹ nhàng vân vê, "Không có việc gì, không có việc gì, xoa xoa một xíu là đỡ thôi.
"Giọng nói không biết dịu dàng tới cỡ nào.
Chu Ngọc so với Lục Ngôn thấp hơn một cái đầu, cho nên Lục Ngôn muốn nhìn nàng, xoa nhẹ trán cho nàng thì hắn phải khom người.
Được nam nhân dịu dàng chăm sóc, cái trán Chu Ngọc cũng đã bớt đau, sau khi khóc đã đủ rồi, nàng mở mắt ra liền thấy bên trong cặp mắt hoa đào của nam nhân tràn đầy ân cần.
Ánh mắt này Chu Ngọc cũng không xa lạ gì, lúc còn nhỏ khi nàng ngã xuống , nhị biểu ca sẽ đỡ nàng dậy chăm sóc cho nàng, nàng chê trong thôn không có đồ ăn ngon, nhị biểu ca sẽ đi hái bắp cho nàng, để cho nàng mút nước bên trong, nói cho nàng biết đó là ngọt.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, nhị biểu ca dần dần không thích nàng, hai người mỗi lần gặp mặt cũng sẽ gây gổ.
.