Nếu nàng đã muốn tính nợ cũ, hắn sẽ tính cùng nàng.
Lục Ngôn xoay người lại nhìn ra xa xa, giọng nói trào phúng lần nữa, "Nếu muội đã không còn đau nữa, vậy ta cũng không cần thiết dỗ muội nữa, muội có hay ghét bỏ chúng ta hay không thì chỉ trong lòng muội hiểu.
"Chu Ngọc nghe vậy thiếu chút nữa nôn ra máu, thì ra hắn vừa nói chuyện dịu dàng với nàng chỉ là không muốn nghe nàng khóc thôi sao?"Ta không biết, có bản lĩnh huynh nói cho ta biết đi, nếu huynh nói có đạo lý, vậy ta liền biết sai, sau đó tùy huynh muốn đánh muốn mắng cũng được.
" Chu Ngọc bước nhanh tới trước mặt hắn, nàng muốn hiểu ý của hắn.
Lục Ngôn liếc nàng một cái, nâng đầu lên hừ một tiếng.
Không tiếng động châm chọc so với nói ra lại càng khiến người khác bực bội, Chu Ngọc chồng chất một bụng lửa giận đã nhịn không nổi nữa, nàng hung hăng đánh hắn một quyền, "Hừ cái rắm, có dũng khí thì nói nhanh đi!"Thân thể Lục Ngôn cứng đờ, khó tin nhìn nàng.
Chu Ngọc nói xong cũng hối hận, nàng không ưa nhất chính là mẫu thân tức giận liền thích nói lời thô tục, không nghĩ tới mưa dầm thấm đất, nàng vậy mà! Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng , thẹn quá hoá giận, giận lại biến thành ủy khuất, tiểu cô nương trong nháy mắt lại khóc, nhưng vẫn chấp nhất phải để Lục Ngôn giải thích, "Ta ghét bỏ các huynh thế nào, huynh nói nhanh đi!"Lục Ngôn không muốn nàng khóc, bỗng nhiên hắn lại không muốn so đo với nàng nữa, hắn cau mày nói: "Quên đi, quay về ngủ đi.
"Xoay người muốn đi.
"Ta cho huynh nói!" Chu Ngọc vẫn luôn cho rằng mình đúng, vậy nên nàng muốn nói chuyện rõ ràng cùng hắn, buộc hắn nhận sai phải xin lỗi, nên ngay cả lời thô tục nàng cũng đã nói ra rồi, sao có thể cho phép hắn rời đi, nàng níu tay lại Lục Ngôn, sau đó nhanh chóng vươn hai tay ra ngăn trước người hắn, hung dữ trừng mắt với hắn, "Còn là nam nhân thì huynh nói nhanh đi, có gan thì nói!"Tức giận đến mức cố chấp.
Đối với nam nhân trong thôn nhục nhã lớn nhất chính là nói hắn không phải đàn ông, mà lời này còn từ trong miệng cô nương mình thích nói ra lại càng đả kích lớn hơn.
"Muội không chê chúng ta, vậy ai đến nhà chúng ta ngay cả nhà xí đều không đi, đi một lần liền la hét muốn về nhà?"Từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với tiểu cô nương, giọng nói Lục Ngôn tuy bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng.
Chu Ngọc trong nháy mắt chột dạ.
Chuyện nàng không thể thích ứng nhất chính là nhà xí trong thôn.
Nàng thừa nhận, Lục Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân liền đi.
Chu Ngọc nóng nảy, nàng nhìn bóng lưng hắn nho nhỏ nói thầm: "Nhà xí có mùi vị khác thường còn không cho phép ta không thích sao? Ta không thích nhà xí chẳng khác nào ta không thích nhà các ngươi sao? Sáng nay huynh còn lén lút ném gừng trong mì, vậy có phải ta cũng có thể nói huynh ghét mì biểu tẩu nấu hay không?"Nàng miệng lưỡi bén nhọn, Lục Ngôn tức giận bật cười, hắn xoay người nhìn chằm chằmvào mắt nàng nói: "Lương tâm muội thử nói cho ta biết, nhà xí chúng ta thối khi nào? Nếu muội ngay cả mùi chuồng heo cũng không thể ngửi được, vậy lời này coi như ta chưa nói.
"Vì nàng, hắn mỗi ngày đều quét dọn nhà xí sạch sẽ, ngay cả nhà xí trong thôn xóm cũng không có nhà nào sạch sẽ như nhà Lục gia bọn họ.
Chu Ngọc lần nữa không phản bác được.
Mắt thấy Lục Ngôn lại muốn đi, hắn đi chính là cam chịu nàng ngại bần yêu phú, Chu Ngọc nóng nảy, xúc động bật thốt: "Ngày đó ta năn nỉ ta nương dẫn ta về là bởi vì đám lợn nhà huynh vây quanh ta, ta không có cách nào giải quyết nên mới sốt ruột về nhà, như vậy không đúng chỗ nào ?"Lục Ngôn sửng sốt.
Lợn vây quanh nàng?.