Lục Ngôn phải đi xa nhà, một nhà Lục Quý An bên trong phủ thành, phu thê Chu Thiên Hữu và Lục thị ở trấn trên đều đến nhà cẩn thận hỏi thăm một phen, biết được chủ ý Lục Ngôn đã định, các trưởng bối không khuyên nữa, chỉ có thể chỉ ra chút công việc cần chú ý.
Ngưng Hương chưa từng tới Giang Nam, nhưng nàng ở trên thuyền qua một thời gian, biết rõ tránh cho say tàu thế nào, trên bàn cơm nàng bèn nhẹ giọng nhắc nhở Lục Ngôn.
Lục Ngôn ngoài ý muốn nói: "Đại tẩu hiểu thật nhiều.
"Đại ca quả thật rất có phúc khí, tức phụ người khác làm saobiết được những thứ này.
Ngưng Hương cười cười, rủ mắt nói: "Đều là nghe người khác nói, đúng rồi, ta làm cho đệ một đôi giày, lát nữa để đại ca đệ đưa cho đệ thử xem.
"Lục Ngôn thụ sủng nhược kinh, để chén xuống nói: "Tam gia nói đoạn đường này ăn mặc chúng ta đều không cần quan tâm, đại tẩu cần gì làm khó mình.
""Ngươi không cần thì giữ lại cho tam đệ, qua hai năm nữa là hắn có thể mang.
" Lục Thành nhăn nhó, có chút chua chát nói.
Hôm trước từ vườn trái cây trở lại, chứng kiến thê tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi may giầy, bởi vì vừa mới bắt đầu làm, hắn lại không thể phán đoán cỡ giày to nhỏ thế nào, liền nghĩ ngay nàng may cho hắn, hắn vừa đi tới ôm nàng hôn nàng, liên thanh gọi nàng là tức phụ hiền, kết quả Ngưng Hương lại nói là cho nhị đệ làm.
Tức phụ vừa cưới vào cửa, làm một đôi giày thế nhưng lại không phải cho hắn , trong lòng Lục Thành dễ chịu mới là lạ.
Người khác không biết rõ tâm tư của hắn, Ngưng Hương biết rõ bèn lườm hắn một cái.
Lục Thành cúi đầu đút cơm cho nhi tử, không thèm để ý tới nàng, sau khi ăn xong lại ngoan ngoãn cầm đôi giày mới sang nhà cũ.
Lục Ngôn trước mặt tẩu tử khách khí, nhưng khi đối mặt với huynh trưởng liền khoe khoang , mang xong giày còn cố ý đi ở trong phòng vài vòng, vẻ mặt đắc ý nói: "Tay đại tẩu thật khéo, mang thoải mái hơn so với mua bên ngoài, độ lớn nhỏ rất thích hợp, đại ca có thể lấy được tẩu tử, thật sự là gặp phải đại vận.
"Thây hắn cợt nhả như vậy, Lục Thành hung hăng liếc hắn một cái, Lục Định đứng bên cạnh len lén liếc mắt nhìn đôi giày trên chân nhị ca, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Ngôn đắc ý, Lục Thành tự có biện pháp lấy lại danh dự, ban đêm đem tức phụ ôm đến tây phòng, luân phiên bắt nạt.
Nhanh đến cuối tháng, thời tiết dần dần nóng hơn, lăn qua lăn lại một chút đã ra mồ hôi nhễ nhại, Ngưng Hương mới ngủ một lát, tỉnh lại phát hiện hai người còn ở tây phòng, mà Lục Thành lại tới quấy nhiễu nàng.
Cảm thụ được dưới thân giống như bị sương mù thấm ướt đệm chăn, Ngưng Hương vô lực năn nỉ nói: "Lục Thành, chàng, chàng đồng ý với ta rồi, quay lại! "Hắn sao có thể chơi xỏ nàng như vậy, đêm nay hai lần đã dùng hết rồi, hơn nữa thời gian kéo dài hơn bình thường.
"Ai bảo nàng không may giày cho ta.
" Lục Thành buồn buồn nói, đầu gối lên chân của nàng.
Đường đường là đại nam nhân mà tính toán chi li vì một đôi giày, Ngưng Hương vừa giận vừa buồn cười, nhưng nàng càng sợ.
Biết hắn thích mềm không thích cứng, mượn bóng đêm, tiểu tức phụ cắn cắn môi, lần đầu tiên làm nũng ôm lấy cổ hắn, mềm mại cầu xin hắn, "Chờ nhị đệ đi rồi, ta lập tức may giày cho chàng, còn làm thêm một bộ quần áo mới, được chưa?"Lục Thành thập phần hưởng thụ, chà xát hai bên gò má nàng nóng lên nói: "Lại tiếng kêu hảo ca ca, ta tạm tha cho nàng.
"Hắn lại được voi đòi tiên, bức nàng nói câu mà nàng xấu hổ mở miệng, Ngưng Hương tức giận nghiêng đầu sang bên cạnh.
Lục Thành hừ một tiếng, thân thể chuyển lên phía trước.
Ngưng Hương luống cuống muốn chạy trốn, hai tay Lục Thành liền như móng vuốt sít sao chế trụ chân nàng, giọng nói khàn khàn: "Ta đếm tới ba, một, hai! ""Đừng, để ta nói!" Ngưng Hương thực sự ăn khổ gần chết, nàng chỉ muốn ngủ, bây giờ rơi vào đường cùng nàng đành cúi đầu gọi.
"Không nghe thấy.
" Lục Thành không chút lưu tình nói.
Ngưng Hương biết rõ hắn cố ý, nhưng lại không thể không nâng giọng nói lên gọi hắn lần nữa.
Giọng nói vừa dứt, Lục Thành mạnh mẽ nhấn người về phía trước.
Ngưng Hương suýt nữa thở không nổi, vậy mà hắn lại đùa cợt nói: "Cửa cũng đã vào rồi, nàng còn tưởng rằng ta sẽ thu tay lại sao, sao nàng lại ngốc như vậy?""Lục Thành chàng là cái đồ hỗn đãn!" Tâm tâm niệm niệm giấc ngủ ngon lành đã triệt để bay hết, Ngưng Hương hung hăng đánh hắn.
Lục Thành bật cười, cố ý nhẹ giọng nói: "Gọi thêm vài tiếng hảo ca ca, có lẽ ta sẽ sớm thả nàng một chút.
"Ngưng Hương còn tin hắn thì là người ngốc thiệt rồi, nàng hơi nhếch môi không thèm để ý tới hắn.
Lục Thành lập tức có mục tiêu, nghĩ tất cả phương pháp ép nàng lên tiếng, Ngưng Hương đánh không lại hắn, cũng không lâu lắm liền khóc lên như chim oanh hót.
Càng không muốn thì ngày chia xa càng tới thật nhanh, không đầy mấy ngày nữa là đến cuối tháng.
Bởi vì sáng sớm Lục Ngôn sẽ phải theo Lục Thành đi lên trấn Lưu Tiên, vậy nên cả nhà Lục Quý An cùng ba mẹ con Lục thị tối hôm đều ngủ lại nhà Lục Thành.
.