Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Từ gia có gạo trắng là do lúc tết Ngưng Hương và Tố Nguyệt ngoại trừ được tiền thưởng thì mỗi người còn được phát thêm hai cân gạo trắng, Tố Nguyệt đều ăn cơm ở trong vương phủ cho nên không cần dùng tới, liền đem phần gạo của mình đưa cho Ngưng Hương.

Vào cuối tháng giêng nàng mới mang bốn cân gạo trắng về nhà, bây giờ đã ba tháng trôi qua, cái bao to đó dường như vẫn chưa dùng tới, có thể thấy được Lý thị tiết kiệm tới cỡ nào.

Thậm chí Ngưng Hương vẫn nghĩ không ra phải gặp trường hợp nào thì Đại bá mẫu mới không tiếc mà lấy gạo trắng ra ăn.

"Lấy thêm hai chén gạo trắng nữa đi.

" Ngưng Hương tươi cười cầm chén đong gạo trong tay đường muội, mở túi gạo trắng to ra muốn múc thêm.

Từ Thu Nhi khẩn trương khuyên nàng, "Đại tỷ, nương nói chờ ngày tỷ chuộc thân mới được ăn nữa!"Nàng nghe mẫu thân giúp Đường tỷ tính toán sổ sách, nói là có thể sang năm Đường tỷ đã có thể chuộc thân ra khỏi phủ.


Trong mắt Ngưng Hương đột nhiên cay xè, sau khi ổn định lại mới dịu dàng nói: "Chờ ngày mà tỷ có thể ra được khỏi phủ, lúc đó tỷ sẽ mua thêm gạo trở về, những thứ này nếu bây giờ không ăn, lỡ như sang năm bị mốc thì phải làm sao bây giờ?" Vừa nói vừa múc tràn đầy hai chén gạo trắng.

Từ Thu Nhi nhìn gạo lức và gạo trắng đang trộn lẫn ở trong chậu, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Đường tỷ, nàng cũng cười, nếu mẫu thân biết được nhất định sẽ mắng các nàng là ném não ra ngoài, đành đi múc nước vo gạo.

Ngưng Hương xoát xoát tây nồi, ngồi xỗm trước bếp nhóm lửa.

"Nương!"Mới vừa chẻ được một cây củi, bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con trong vắt lại có chút lén lén lút lút gọi nàng.

Ngưng Hương vừa xoay đầu liền thấy A Nam đã đến đây từ lúc nào, một tay vịn tường, một tay với về phía nàng, đôi mắt phượng đen lúng liếng chăm chú nhìn nàng.

"A Nam làm sao vậy?" Ngưng Hương kinh ngạc nhìn xem tiểu tử muốn làm cái gì, tạm thời quên mất phải chỉnh sửa cách xưng hô của bé.

A Nam kéo tay của nàng, sờ sờ chú chim nhỏ bên trong chiếc quần yếm, nghiêm túc nói: "Thối!"Ngưng Hương nào biết tiểu tử này bất ngờ làm động tác như vậy, mắt theo bản năng nhìn theo tay bé, đợi tới khi nàng hối hận thì đã không kịp nữa rồi.

Mặc dù A Nam chỉ là đứa trẻ một tuổi, Ngưng Hương sẽ không để bụng mà dẫn bé đi xi xi, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy tay bé cầm ngay chỗ đó, tiểu cô nương mười bốn tuổi vẫn phải đỏ mặt.

Bên dưới mái hiên phía đông, trong một góc khuất mà Ngưng Hương nhìn không tới, Lục Thành nhìn chằm chằm cánh tay mập mạp của nhi tử, ánh mắt trợn ngượcHắn đương nhiên biết rõ nhi tử đang hướng về ai mà làm động tác như vậy!Nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng A Nam cùng muội muội mình không biết đang thì thầm to nhỏ gì bên kia cho nên không phát hiện ra A Nam tự mình vịn tường trốn tới bên cạnh nàng ấy, Lục Thành giả bộ trấn định đem khăn lau mặt nhỏ treo trên dây phơi quần áo đi qua, cúi đầu hỏi nhi tử, "Hương cô cô đang nấu cơm A Nam ăn, A Nam không được phép làm phiền.

""Thối!" A Nam nhìn phụ thân, giống như sợ phụ thân nghe không rõ nên bé vừa nói xong thì vịn tường ngồi xổm xuống.


Bé còn chưa kịp ngồi xuống đã bị bàn tay to khỏe của Lục Thành bắt lấy, bế nhanh chạy về hướng nhà xí bên cạnh chuồng heo.

Ngưng Hương trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

Dù sao A Nam cũng chỉ là đứa trẻ, quay đầu ngẫm lại, Ngưng Hương nhịn không được bật cười thành tiếng.

Lúc Lý thị mua thịt trở về thì hai cha con Lục Thành cũng từ nhà xí đi ra.

Ngưng Hương trước tiên nói chuyện với Lý thị, một bên nàng đang bận việc một bên nhắc tới chuyện buổi tối nên làm món gì, rồi phân phó Từ Thu Nhi giúp đỡ chuẩn bị đồ vật cho từng người, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nước chảy, Ngưng Hương hiếu kỳ nhìn sang, thì thấy Lục Thành đang ôm A Nam ngồi ở trên khúc gỗ, vắt khô khăn nhỏ lau mặt cho A Nam.

A Nam không thích, nhích tới nhích lui muốn trốn, Lục Thành cười cười giữ chặt, vẻ mặt hắn dịu dàng mềm mại như nước giúp bé lau mặt.

Lau mặt xong thì lại lau tay cho A Nam, lúc này A Nam cũng không nghịch ngợm nữa, vô cùng nhu thuận nhìn phụ thân.

Hình ảnh hai cha con họ ngồi dưới nắng chiều cực kỳ ấm áp.


Sau cùng Ngưng Hương nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn lãng của Lục Thành rồi xoay đầu thêm củi vào trong bếp.

Có lẽ tính tình của Lục Thành trời sinh cởi mở, nhưng thực ra trong lòng vẫn để ý tới vong thê phải không? Cho nên mới thương yêu A Nam như vậy.

Không giống như phụ thân của Bùi Cảnh Hàn, Trấn Viễn hầu Bùi Chính, bởi vì sủng ái Liễu di nương, cho nên đối với hai người con trai trưởng là Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều không quan tâm.

Coi trọng chỉ là coi trọng, dù sao đi nữa cũng đều là con trai ruột, nhưng lại thiếu đi tình cảm phụ tử, lúc Bùi Cảnh Hàn nhắc tới mẫu thân trong mắt sẽ hiện lên sự dịu dàng nói không nên lời, còn khi nhắc tới phụ thân thì hoàn toàn tĩnh lặng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận