Lục Hoa Cấm Ái

Lui thêm vài bước nữa, thân thể của nàng đã gần như đứng không vững,
may là có người ở đằng sau đỡ nàng, nàng mới miễn cưỡng không bị ngã.
Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm với vẻ mặt hiểu rõ, nàng lộ ra một nụ cười khổ.

Nguyệt Nhiễm, lại để huynh đoán trúng rồi!

Khi hắn giải khai kết giới cho nàng, chẳng phải đã nói rõ rồi sao!
Chỉ là do nàng, hết lần này đến lần khác đều muốn tận mắt nhìn thấy mới
tin là sự thật.

“Trở về thôi!” Nguyệt Nhiễm thở dài, phất tay phá giải kết giới đang
che đi hơi thở của cả hai. Hắn biết rõ khát khao của nàng, khát khao có
được một người thật lòng đối xử với nàng, không tới phút cuối cùng sẽ
tuyệt đối không buông tay. Có lẽ, chỉ có như vậy mới khiến nàng hoàn
toàn hết hy vọng.

“Là ai?” Nam tử áo xanh kia phát hiện có động tĩnh, quay đầu nhìn về
phía này, Mộ Tử Hân cũng nhìn qua. Hai người bước về phía này. Anh Lạc
lại vẫn trong trạng thái ngây ngốc sững sờ, bên tai chỉ có tiếng ong ong không ngừng vang lên, không nghe thấy tiếng gì khác.

Hai người đi qua khỏi cây đào, đi thẳng đến phía trước, nhìn thấy Anh Lạc với vẻ mặt tươi cười rực rỡ như hoa mùa xuân đang nhìn về phía Mộ
Tử Hân và Nguyệt Nhiễm bên cạnh với vẻ mặt tối sầm hoàn toàn trái ngược
với nàng.

Nam tử áo xanh bật thốt lên: “Bị vứt bỏ….bị vứt bỏ….” (ảnh định nói là “vị thần bị vứt bỏ” đấy ạ)

“Anh Lạc, tên ta là Anh Lạc!” Anh Lạc xen ngang vào lời hắn, trả lời: “Huynh chính vị sư huynh mà Bạch Trúc nói nhất định phải cứu sao?”

Nam tử cau mày, không biết hai người đã che dấu hơi thở đứng ở đây
bao lâu rồi: “Chưởng môn của Bạch Mộ – Mộ Lãnh Liệt!” Thấy nàng chỉ mỉm
cười nhìn Tử Hân, có lẽ là không nghe được gì nhiều.

“Thì ra là Chưởng môn!” Anh Lạc hơi giật mình, cuối cùng đã biết vì
sao nàng nhìn lại thấy quen mắt như thế. Nàng xoay người, cười rực rỡ
với người bên cạnh nam tử áo xanh: “Ta đã uống thuốc, khá hơn nhiều rồi, cho nên mới đến đây xem một chút!”

Nàng nói thì nói như thế, nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy, giống như
chỉ cần một làn gió thổi qua sẽ ngã xuống ngay. Mộ Tử Hân lo lắng tiến
lên đỡ lấy nàng, chân mày bắt đầu cau chặt: “Vết thương của nàng rất
nặng, không nên cử động nhiều!”

“Không việc gì! Ta chẳng phải có thân thể bất tử của Thần sao!” Anh
Lạc cười lanh lảnh, chậm rãi rút canh tay đang bị hắn nắm lấy ra. Ánh
mắt nàng chăm chú nhìn trên người hắn, không phải nhìn mặt hắn như lúc
nãy, mà là nhìn nơi thắt lưng của hắn.

“Tìm gì vậy?” Hắn hỏi

“Ta đang nghĩ xem….Huynh đang để Lục hoa ở đâu?”

“Ta đang cầm trong tay đây!”

Anh Lạc cúi đầu nhìn,quả là như thế. “Công tử quý trọng nó như thế,
ta thật vui vẻ” Nói rồi định đưa tay về phía tay hắn, không ngờ ngực lại truyền đến từng cơn đau nhức, khiến nàng phải gập người xuống.

“Anh Lạc!”

“Không sao!” Nàng lại né tránh sự giúp đỡ của hắn, lui về phía sau
dựa vào Nguyệt Nhiễm. Nguyệt Nhiễm nhướng mày, sắc mặt căng thẳng, thấy
nàng đang không ngừng thở gấp, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đỡ lấy
nàng.

“Đây chỉ là bệnh cũ, không phải vì vết thương ban nãy, một lát nữa sẽ tốt thôi!” Anh Lạc nhếch miệng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đè chặt lồng ngực, nàng cắn cắn môi, nhìn về phía tay hắn.

Cố gắng kéo tay của hắn qua, trong lòng bàn tay ấy là Lục hoa của
nàng. Vươn tay về phía Lục hoa còn mang hơi ấm kia, nàng muốn cầm lên
nhưng lại cảm giác được tay hắn hơi động đậy, giống như muốn giữ lại,
nhưng cuối cùng vẫn để mặc nàng lấy đi.

“Vì sao phải lấy lại?” Hắn hỏi.

Anh Lạc chăm chú nhìn Lục hoa đã trở lại trong tay mình, hoa được một tầng băng lạnh bao lấy, cánh hoa màu trắng thuần khiết như tuyết, chỉ
có một chút màu đỏ trong nhụy hoa, tinh khiết mà vẫn mê hoặc lòng người. Đó là máu của Thần, giữ cho hoa không bao giờ héo úa.

Nàng lại nở nụ cười rực rỡ đến lóa mắt: “Hoa này đã ở bên cạnh ta hơn ngàn năm, lâu đến mức ta cũng không nhớ rõ mình đã trích máu mà ngưng
tụ thành nó như thế nào nữa. Có lẽ đã hơi cũ kĩ rồi. Để ta trở lại Thần
sơn, hái một đóa hoa khác…để tặng công tử”

Mộ Tử Hân biến sắc, trong lòng hơi siết chặt lại, nghe ra giọng nói của nàng có gì đó không đúng: “Cô phải về Thần sơn sao?”

“Ừ!” Nàng gật đầu “Ta ra ngoài đã hơn nửa ngày rồi, phải trở về thôi!”

“….Không cần ta…đưa cô về…sao?”

Nàng lại cười “Tiên giới bị kiếp nạn lần này, nhất định là đã bị tổn
thương nguyên khí rất nặng nề, chắc phải tốn nhiều năm để hồi phục, Anh
Lạc không dám làm phiền Thượng tiên!”

Thượng tiên? Nàng quả nhiên đã nghe thấy “….Lần này….cũng nhờ có cô….Thật không biết phải tạ ơn thế nào….”

“Có thể cầu xin Thượng tiên một chuyện được không?” Anh Lạc đột nhiên xen ngang lời hắn!

Thấy hắn gật đầu liền nói tiếp: “Ta nghe nói Bách Hoa Yêu Hoa Linh vì không muốn thành tiên, bị Ngọc đế trách phạt, nhưng Hoa Linh tính tình
hiền lành, vốn không phải hạng người đại gian đại ác, mong Thượng tiên
cầu tình giúp.”

Một Tử Hân nghĩ nghĩ, quả thật là có chuyện này “Chuyện này ta cũng
có biết một chút, cho dù cô không nói, ta cũng sẽ nói với Ngọc đế!”

“Vậy Anh Lạc phải tạ ơn Thượng tiên rồi!” Nàng cúi người muốn hành
lễ, lại làm động đến vết thương, ho khan không ngừng. Thấy Mộ Tử Hân
định tiến lên, nàng nhanh chóng lui về phía sau, dựa vào người Nguyệt
Nhiễm: “Hoa Linh này….cũng có quen biết với ta, như vậy….Thần giới và
Tiên giới coi như không ai nợ ai!”

Chân mày Mộ Tử Hân nhíu lại càng chặt.

Không biết là do vừa chạm phải vết thương ở ngực, hay là dó vết
thương trên người quá đau đớn, Anh Lạc ho đến không thể dừng được, cả
người gần như dựa trên người Nguyệt Nhiễm.

“Còn…khụ khụ…còn một chuyện!” Anh Lạc cố gắng chịu đựng cơn đaum nhìn về phía người mặc áo trắng như tuyết trước mặt: “Không biết….Bạch Trúc, là tên thật của Thượng tiên, hay chỉ là tên tùy tiện đặt ra?”

“….Ta trước khi tu tiên vốn tên là Bạch Trúc, sau khi vào Bạch Mộ được sư phụ ban tên là Tử Hân!”

“Thì ra là vậy….” Anh Lạc lại cười, ít nhất….ít nhất cũng có chút gì đó là thật! Nàng không nên yêu cầu quá xa vời đúng không?

“Như vậy….tạm biệt!” Anh Lạc dùng hết sức lực cuối cùng, chân mềm nhũn, không đứng nổi nữa.

“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm mặt mày căng thẳng, phất tay xuất kiếm ra,
quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia một cái, rồi cưỡi
kiếm bay đi.

“Tử Hân….” Mộ Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của người bên cạnh, không đoán được Mộ Tử Hân đang nghĩ gì, nhẹ giọng mở miệng.

Mộ Tử Hân vẫn nhìn về phía mà hai người kia vừa biến mất, giữa không
trung là những đóa hồng liên đang lơ lửng, kiều diễm vô cùng.

“Sư huynh! Đệ một lòng vì chúng sinh, một lòng vì Tiên giới, một lòng vì Bạch Mộ, đến cuối cùng là đúng, hay là sai?”

“Hả?” Mộ Lãnh Liệt không hiểu, kinh ngạc nhìn hắn,thấy trong mắt hắn xuất hiện sự lưỡng lự trước nay chưa bao giờ thấy.

Thế nhưng hắn lại không muốn nói đến vấn đề này nữa, khẽ nhắm mắt, hít thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, đã thanh tỉnh như trước.

“Trở về thôi! Thiên Phàm còn ở trong!”

==================================

Thần sơn. Trái tim của Bắc Hải.

Ban đêm, vạn vật đều trở nên yên lặng, chỉ nơi đây là đèn đuốc sáng
choang. Trên đại điện, có rất nhiều người đang đứng, tầm hơn mấy chục
người, ai ai cũng tiên phong đạo cốt*. Vốn nên là một nơi náo nhiệt, lúc này lại bị một sự yên tĩnh đến đáng sợ bao phủ. Tất cả chỉ vì nữ tử
đang ngồi trên thượng vị kia.

(*tiên phong đạo cốt: có cốt cách thần tiên)

Rõ ràng trên người đang mặc một bộ y phục màu đỏ nhiệt tình như lửa,
nhưng vị nữ tử kia lại phát ra lãnh ý kinh người. Đôi mắt kia như được
ngâm trong băng tuyết, lạnh lùng nhìn mấy người trong sảnh.

Anh Lạc toàn thân đẫm máu, thiếu sự giúp đỡ của Nguyệt Nhiễm, chỉ có
thể nằm rạp trên mặt đất. Nàng cố gằng chống thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi ở chủ vị, gương mặt không hề có tí biến đổi nào
kia.

“Tôn chủ….Anh…Anh Lạc…đã về!”

Nghiên Tịch không đáp, trong mắt thậm chí không hề có bóng dáng của
nàng, chỉ ngồi như thế nơi chủ vị. Phúc thúc đứng bên cạnh, nhíu mày.

“Nhị chủ, cả ngày nay người đi đâu vậy?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo trách cứ.

Anh Lạc nhìn Phúc thúc, rồi quay đầu nhìn bốn phía, đại sảnh có vài
chục người, đều là những người vẫn thường đi theo Tôn chủ. Có một số
người phải theo lệnh Tôn chủ ra ngoài làm việc, cho nên hơn phân nửa
thời gian đều ở bên ngoài, hiếm khi nào tề tựu đông đủ.

Anh Lạc thật may mắn, có thể đồng thời thấy bọn họ tề tụ tại đây.

Mắt hơi sưng, nàng đưa tay xóa đi, nghĩ là có thể bôi được nước mắt
hay cái gì đó, lại chỉ thấy vết máu khô khốc trong lòng bàn tay. Nàng
quên mất, Thần làm gì có nước mắt.

“Tôn chủ, Anh Lạc sai lầm rồi, không nên tự tiện rời khỏi Thần sơn,
đến Dao Trì, bị cuốn vào cuộc giết chóc của hai giới Ma – Tiên, rơi vào
Bích Lạc, khiến cho khí âm tà xâm nhập vào cơ thể, lại càng không may
chạm vào Thiên Lăng trận, tính mạng trong sớm tối*. Vốn tất cả đều là do muội tự làm tự chịu, nhưng Anh Lạc đạo hạnh thấp kém, không thể chịu
được trọng thương như thế, mong rằng Tôn chủ niệm tình tỷ muội, ban cho
muội “quy hồn” để vượt qua kiếp này!” Giọng nói của nàng nhún nhường, lộ ra vẻ sợ chết.

( *tính mạng trong sớm tối: không còn sống được bao lâu nữa)

Mọi người xung quanh đều nhíu mày, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ khinh miệt.

Nử tử nơi thượng vị, vẻ mặt vẫn trang nhã, không đáp lời nào, giống như không hề nghe được lời cầu khẩn của nàng.

Mặc dù đã là đoán trước được, trong lòng Anh Lạc vẫn không nhịn được
cảm thấy đau đớn, không dám ngẩng đầu nhìn mặt người kia. Khuôn mặt có
vài phần tương tự với mình, lại càng xa lạ hơn bất kì kẻ nào khác.

Trải qua một khoảng thời gian lâu như cả thế kỉ, một giọng nói lãnh
đạm mới truyền đến: “Quy hồn….chỉ có một!” Trong giọng nói không có tí
độ ấm nào.

Trong lòng Anh Lạc hơi nghẹn lại, vết thương có vẻ đã trở nặng rồi.
Nàng bò trên mặt đất, ôm đầu: “Anh Lạc biết….Quy hồn rất trân quý, cả
Thần sơn này cũng chỉ có một, nếu như bị muội dùng, quả thật rất…lãng
phí. Nhưng nói thế nào, muội cũng là người của Thần tộc. Hôm nay Thần
tộc chỉ còn lại hai người chúng ta, mong rằng Tôn chủ…nể tình huyết mạch của tộc ta….cứu…cứu Anh Lạc một mạng” Anh Lạc cố gắng đè thấp thân thể
của mình, mặc dù tư thế của nàng đã thấp lắm rồi.

Người trên thượng vị, vẫn không mở miệng, chỉ hơi nghiêng đầu….,
giống như ngay cả việc nhìn nàng một cái cũng không thể chịu được. Trên
gương mặt tuyệt mĩ vẫn là một tầng băng giá.

“Nhị chủ hóa ra còn biết tác dụng của “quy hồn” sao!” Người nói vẫn
là Phúc thúc “Đây là thánh dược do Thượng cổ Thần tộc truyền lại, chỉ có một viên, là dùng cho ngày Ma Thần lại xuất hiện, nếu như có biến cố,
có thể dùng thuốc này thay đổi càn khôn. Chuyện này liên quan đến chúng
sinh nơi Lục giới, sao có thể lãng phí vào lúc này!”

Là lãng phí sao? Để nàng dùng, quả thật là rất lãng phí!

“Anh Lạc biết tầm quan trọng của thuốc này! Chỉ là muốn mượn dùng một chút. Nếu sau này Ma Thần thực sự xuất hiện, Anh Lạc nguyện ý dùng thân thể chế thuốc, tái tạo “quy hồn””

“Không được!” Phúc thúc phản đối “Dùng thân chế thuốc, thật chưa nghe qua bao giờ. Ai có thể đảm bảo là nhất định có thể luyện lại? Cho dù có thể, sao có thể đảm bảo được dược tính….” Hắn giống như đột nhiên nhớ
đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Nghiên Tịch nơi chủ vị, không nói
thêm nữa.

Thì ra là, sợ nàng lấy mạng luyện thuốc, làm mất đi dược tính vốn có! Anh Lạc cố gắng tươi cười, trong lòng lại tràn ngập mùi vị kì lạ, có
mùi máu tanh, còn có một loại chua chát không biết tên. Theo thói quen
muốn đưa tay lấy một viên kẹo ngọt trong túi, lại phát hiện mình không
đủ sức.

Nói cũng phải, mạng của nàng, làm sao xứng để được dùng “quy hồn” trân quý như thế.

“Anh Lạc….đã hiểu rõ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui