Lục Hoa Cấm Ái

Bóng người phía trước hơi lung lay, nhìn thật quen thuộc, nhưng lại
trông cường tráng hơn bình thường rất nhiều. Cho dù đang mặc y phục màu
tối, dưới ánh trăng vẫn phá lệ bắt mắt, vẻ mặt người đó bối rối, nhìn
khắp nơi, thấy không có ai mới xoay người chạy vào rừng cây gần đó.

Anh Lạc ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, ánh trăng sáng càng làm màn đêm lộ ra vài phần u ám.

“Kẻ đó đâu?”

“Không để lại dấu vết nào!”

“Mau lục soát, không thể để yêu nghiệt này chạy thoát!”

Từ đằng xa truyền đến vài tiếng động ồn ào, có ánh sáng đang di chuyển, tiếng bước chân dồn dập về phía rừng cây.

“Ai đó?!” Có người đột nhiên hét lớn, giơ kiếm chém về phía bụi cây
như muốn cắt trụi cả rừng cây này. Anh Lạc nhanh chóng lui mấy bước, lên tiếng

“Là ta!” Ánh mắt hơi tỏ ý cười tiến lên mấy bước, rời khỏi rừng cây.

“Nhị chủ!” Người nọ vừa nhìn thấy, hơi giật mình, vội lui về sau một
bước, hành lễ nói: “Thì ra là Nhị chủ, lỡ tay mạo phạm, không biết tại
sao đêm khuya Nhị chủ lại ở nơi này?”

Anh Lạc cười thân thiện, chậm rãi nói: “Ngủ không được, đi ra ngoài
dạo một lát!” Nàng đảo mắt nhìn hơn mười người trước mắt, đều là đệ tử
của Bạch Mộ, người nào cũng cầm kiếm sẵn sàng tư thế chiến đấu, người
dẫn đầu này trông hơi quen, hình như là người đã đến xin nàng Lục hoa,
tên gì nàng cũng không nhớ. Nhất thời nàng hơi nghi ngờ: “Các
người….chẳng lẽ có chuyện gì không tốt sao?”

Người nọ biến sắc, nhăn lông mày “Mới có người xông vào trong lao cứu yêu nghiệt Ma giới!”

“Ồ?” Anh Lạc tỏ vẻ kinh ngạc “Không biết là cứu kẻ nào?”

“Ngũ Hộ pháp Ma giới Túc Huyền!”

“Thật không tốt!” Anh Lạc lại càng kinh ngạc “Nghe nói người này tu
vi rất cao cường, còn tinh thông cấm pháp! Các vị đuổi theo người này,
phải thật cẩn thận mới được!”

“Đa tạ Nhị chủ nhắc nhở!” Người nọ lễ phép đáp lại. Đang muốn cáo từ lại nghe nàng nói:

“Đừng khách sáo, thân ta đang ở Bạch Mộ nên lo lắng cho các vị cũng
là đương nhiên, huống chi là chuyện liên quan đến mạng người, tất nhiên
phải càng thận trọng. Cho nên, lúc làm việc phải thật cẩn thận xem xét
trước sau, không nên vì xúc động nhất thời mà phạm sai lầm! Huynh nói
đúng không?” Nàng hắng giọng nói xong, thấy sau lưng đều chìm trong im
lặng, không khỏi nhếch miệng cười càng rực rỡ.

“Nhị chủ….nói thật phải!” Đệ tử hơi nghi ngờ, Nhị chủ của Thần sơn từ lúc gặp biến cố hình như nói nhiều hẳn ra?

“Còn nữa….Mọi việc cũng không nên chú trọng quá mức, có một số việc
cho qua được thì cho qua, không nên để trong lòng. Nếu không người ta
chỉ là đùa một chút, huynh lại quá để bụng, chẳng phải là sẽ khó xử lắm
sao!”

Đệ tử càng lúc càng không hiểu nổi, mấy chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ? Thế nhưng hắn vẫn lễ phép gật đầu “…..Dạ phải”

Rừng cây ở đằng sau hơi động đậy, Anh Lạc lại cười: “Thật ra mọi
chuyện luôn có hai mặt, có đôi khi chuyện mà huynh cho rằng lại xấu, đến cuối cùng lại là chuyện tốt. Cũng giống như ta khi nãy bị trúng độc
vậy, nhìn có vẻ là chuyện xấu, nhưng chính việc này lại giúp ta nhớ đến
chuyện xưa đã quên mất từ lâu!”

Lá cây ở đằng sau lại động đậy, Anh Lạc tỏ vẻ bận rộn khom người phủi phủi áo, che giấu tiếng động đậy của lá cây đang va vào nhau, tiếp tục
nói: “Mặc dù không phải là rất nhiều việc, một hai chuyện mà thôi, nhưng cũng đã giúp mọi nghi ngờ của ta sáng tỏ rồi!” Nàng nói chậm rãi, cho
đến khi đằng sau không còn tiếng động nào, nàng mới nhìn lại đệ tử kia,
tươi cười như hoa: “Huynh có muốn biết là chuyện gì không?”

“Ặc….” Đệ tử kia hơi rối rắm, nhìn xung quanh, sắc mặt tái mét, vị
Nhị chủ này hôm nay sao rảnh rỗi thế?! Hắn đang vội đuổi theo yêu ma
của Ma giới, chẳng lẽ còn phải tiếp tục nghe sao?

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn!” Không chờ hắn đáp lại, Anh
Lạc như không thấy biểu tình rối rắm của hắn, tiếp tục nói: “Cũng chỉ
chuyện khi ta còn bé hay nói đùa mà thôi, khi đó ta mười tuổi, có người
đã từng lấy linh hồn thề rằng hắn sẽ bảo vệ ta, không bao giờ ruồng bỏ
ta!” nàng cười đến đôi mắt như híp lại thành một đường, nhưng lại không
giống như đang nói chuyện cùng hắn “Bây giờ nhớ tới….lại cảm thấy thật
hoang đường, nói gì chứ, lúc ấy mới có mười tuổi, sao có thể hứa hẹn gì
chứ? Ta lúc ấy….lại cứ tưởng đó là thật!”

Nàng vừa cười vừa lắc đầu, nụ cười càng lúc càng tươi, lại không nhịn được ôm bụng, trong mắt hơi ướt, giống như vì cười quá mức mà trào nước mắt.

Đệ tử kia lại không có tâm trí đâu mà lo mấy chuyện này, lo lắng nhìn bốn phía, cắn răng ôm quyền nói: “Nhị chủ, tại hạ vội vàng bắt yêu ma,
xin phép cáo lui trước!” Nói xong cũng không muốn nghe nàng nói nhảm
nữa, xoay người mang theo hơn mười người kia, sắc mặt xanh mét bỏ đi.

Anh Lạc hơi thất vọng, thở dài, nói gì thì nói, nàng cũng chỉ tâm sự với hắn một lát thôi mà, có cần đi nhanh vậy không?

Nàng hơi ủ rũ đứng tại chỗ, cho đến khi tiếng bước chân đã đi xa,
rừng cây phía sau được vén ra, một người từ trong đó bước ra, vẫn một
thân áo đen, phía trên có vài vết máu, trên lưng còn đeo theo một người, hai tay buông thỏng xuống, dường như đã hôn mê.

Anh Lạc hơi ngẩn người, ngược lại như hiểu ra điều gì, hèn gì nàng
thấy hắn cường tráng hơn lúc thường, hóa ra là vì có tới hai người. Đảo
mắt nhìn về phía cổ của người đang nằm trên lưng, có ánh sáng bạc lấp
lóe, cũng mang hình cung, thứ mà nàng đã đeo ngàn năm, tuyệt đối sẽ
không thể nhận nhầm —— nguyệt câu ngọc*

(*nguyệt câu ngọc : ngọc hình lưỡi liềm, đã chú thích ở các chương trước)

Quả nhiên! Nàng lại muốn cười rồi

Người nọ nhìn nàng chằm chằm, vốn là gương mặt tuấn lãng giờ đã nhăn
chặt, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng. Đáng tiếc Anh Lạc hiện tại đã có thể
sáng rỏ mọi chuyện.

Miệng hắn mấp máy, giống như muốn nói gì, cuối cùng lại chỉ có thể lẩm bẩm hai tiếng “Nhóc con….”

Trong lòng như có ai đâm một nhát, Anh Lạc đưa tay ôm ngực, lại cười, cứ tưởng sẽ không để trong lòng, sẽ không có chuyện gì, thì ra là vẫn
đau lòng!

“Cô….đã sớm biết….” Sắc mặt Nguyệt Nhiễm không ngừng biến hóa.

“Biết?” Anh Lạc cười ha ha “Huynh muốn nói ta biết gì cơ? Biết huynh
lấy nguyệt câu ngọc của ta để che giấu ma khí trên người Túc Huyền? Hay
là biết huynh vốn là con của Chưởng môn phái Thanh Vân, có mối thù diệt
môn với Thần tộc ta? Hay là biết chuyện huynh hạ độc ta?”

Nguyệt Nhiễm chấn động mạnh, lui về phía sau hai bước, ngạc nhiên nhìn nàng “Cô….đã biết mọi chuyện?”

Anh Lạc vẫn cứ cười, nụ cười kia như ánh trăng, sáng ngời chói mắt,
nhưng cũng thê lương lạnh lẽo vô cùng “Cũng không tính là tất cả mọi
chuyện, chỉ là từ lúc huynh quỳ gối trước mặt ta, thề rằng dù có bất cứ
chuyện gì đi nữa, cũng nhất định sẽ che chở ta chu toàn,không bao giờ
ruồng bỏ ta!”

“Nguyệt Nhiễm ta xin lấy linh hồn thề, đời này kiếp này, xin liều
chết bảo vệ Anh Lạc, không bao giờ rời bỏ! Ta thà phụ mọi người trong
thiên hạ, cũng không bao giờ phản bội lại nàng!” Đứa bé trai năm xưa vẻ
mặt nghiêm nghị quỳ trên đất, hôm nay….đã là cảnh còn người mất. Mà câu
nói đã từng làm nàng kinh ngạc vô cùng kia, hôm nay….chỉ như một trò hề!

Quả nhiên….chỉ là lúc còn nhỏ dại! Quả nhiên….chỉ là lời trẻ con nói đùa!

Ngực lại truyền tới từng cơn quặn đau, nàng đưa tay vào túi, nhưng lại chẳng có gì. Cười cười, nàng lại quên rồi!

“Cô….” Nguyệt Nhiễm tạm rời khỏi hồi ức, hai hàng lông mày vì đau khổ mà xoắn lại “Cô mặc dù biết….vừa rồi….vì sao….vì sao còn theo ta đến
đây?!” Còn cố ý đánh lạc hướng bọn người kia.

“Đúng vậy!” Anh Lạc hơi híp mắt “Vì sao ta phải theo huynh? Chính ta
cũng không biết….Có lẽ….Ta đang chờ huynh phản bội ta!” Nàng không nhanh không chậm nói những lời này, nụ cười trên mặt vẫn chói mắt như thế.

Nàng đang đợi,nàng vẫn luôn đợi, từ lúc hắn quyết định trở thành môn
hạ của Tôn chủ, nàng vẫn luôn đợi, cuối cùng cũng có một ngày như thế!
Chỉ là nàng không ngờ, ngày này lại tới nhanh đến như thế.

“Ta….Ta….” Tính tình Nguyệt Nhiễm vốn luôn thẳng thắn, khuôn mặt hắn
chưa bao giờ xuất hiện vẻ rối rắm như lúc này, quay đầu lại nhìn thoáng
qua người đang hôn mê trên lưng, rồi nhìn về phía nàng: “Nhóc
con….cô…đừng hận ta, ta không thể….không thể không lo cho hắn…Cô là
người Thần sơn, bọn họ không dám làm gì cô, nhưng Túc Huyền thì không,
bọn họ sẽ giết hắn! Ta chỉ có thể ra hạ sách này!”

Anh Lạc vẫn cười như ánh trăng “Hận huynh…Ta làm sao có thể hận
huynh? Chưa từng….chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra, ta oán hận huynh để
làm gì….” Nàng than nhẹ, xoay người ngắm nhìn ánh trăng có hơi chói mắt.

“Nhóc con, ta….” Lông mày hắn càng cau chặt, nóng lòng như muốn giải thích điều gì.

“Nguyệt Nhiễm!” Nàng lại xen ngang lời hắn, đôi mắt lại trở về vẻ
trong sáng như nước”Mẹ ta…là do huynh đích thân giết, phải không?”

“…..”

Nguyệt Nhiễm trợn tròn mắt, trong đôi mắt như có muôn ngàn cảm xúc
xẹt qua, như kinh ngạc, như hoang mang, như bối rối, lại như áy náy….

Khi mọi cảm xúc ấy đều lắng đọng, hắn mới chậm rãi gật đầu.

Anh Lạc cũng không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, giống như mọi
thứ trong nháy mắt đều sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, nhưng xen lẫn lại có
mong muốn được thở phào nhẹ nhõm, cứ như mọi chuyện vốn là phải như thế! Cứ như nàng đã biết rõ đáp án từ lâu, nhưng vẫn muốn cảm thán một lúc,
kiểu như: À….Quả nhiên là như thế !

Nàng muốn nhếch miệng cười, lại phát hiện miệng đã cứng ngắc: “Nguyệt Nhiễm, bắt đầu từ hôm nay, Anh Lạc….không còn là nhóc con trong lòng
huynh nữa!” Nàng làm như không thấy vẻ mặt hơi lộ vẻ hoảng hốt của hắn,
chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít thật sâu, khi mở mắt ra, đôi mắt đã thanh tỉnh không ít, trầm giọng nói: “Mặt trước của viện này có trận pháp có
thể di chuyển xuống chân núi, chỉ cần không cưỡi kiếm, sẽ không bị phát
hiện!”

Vẻ mặt Nguyệt Nhiễm lại trở nên trầm trọng, lại nhìn nàng, nhíu mày
thật chặt, vừa giống như giãy dụa, lại như đang do dự điều gì? Miệng hắn hơi động đậy, nhưng lại không thể nói được tiếng nào, chỉ có thể nhìn
thẳng vào nàng.

Một lúc lâu sau.

Rốt cục….hắn cũng lui về sau một bước!

Anh Lạc như nghe được tiếng thứ gì đó đang rạn nứt, nhanh chóng quay
lưng, không muốn nhìn nữa, tay ôm lấy ngực. Bên tai vang lên từng tiếng
bước chân dần dần rời xa, mỗi một bước đều như giẫm nát lòng nàng.

Cố gắng nặn ra một nụ cười, tự an ủi, may là….lúc trên đường đến đây, không để lời hứa hẹn của hắn trong lòng. May là….đó chỉ là lời nói đùa
khi còn bé. May là…..Tất cả….

Nàng không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể! Nguyệt Nhiễm cũng thế!

Cho đến khi…lẫn trong tiếng bước chân truyền đến tiếng lẩm bẩm của một người vừa tinh lại!

“Nơi này là….Chúng ta đi đâu? Ta….” Người đang được Nguyệt Nhiễm cõng trên lưng tỉnh lại, nói nửa chừng đã chuyển thành tiếng rống giận dữ,
truyền đến từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi! Nhị chủ Thần tộc!…..Ta giết ngươi!”

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, giống hệt như giọng điệu trong đại điện lúc sáng, Anh Lạc nhanh chóng quay đầu lại, cảm thấy xung quanh
nàng đang có một luồng khí lạnh đang bắt đầu khởi động, đôi mắt đã bị
hận ý nhuộm đến đỏ ngầu kia, đột ngột xuất hiện trước mắt nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã ngưng thần ra chiêu, giống hệt như lúc ban ngày, rồng băng do tụ nước mà thành đánh thẳng về phía nàng.

Lần này không còn ai có thể đỡ cho nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con rồng kia càng lúc càng gàn, hóa thành hàng ngàn hàng vạn cột băng,
xuyên qua thân thể nàng.

Thu Thủy Bạch Dung*! Nàng hẳn nên nhận ra từ sớm!

(*Thu Thủy Bạch Dung: chiêu thức đã được nhắc tới trong chương 1 khi Bạch Dung – phu nhân của Chưởng môn phái Thanh Vân dùng để tấn công Xích Cơ)

Trong cơ thể như có cái gì đó đang dần rời khỏi cơ thể nàng, mấy cột băng đang xỏ xuyên qua cơ thể nàng cũng bị lây nhiễm thứ đó mà hóa
thành nước.

Cho nên….nàng nặng nề ngã xuống đất, cho nên….hồng liên đầy đất, hoa nở nơi Bạch Mộ, tươi đẹp như ngọn lửa.

“Không!!!”

Nàng chỉ nghe thấy một âm thanh duy nhất, là tiếng kêu như xé lòng của Nguyệt Nhiễm.

Nếu như còn có sức lực để cười, nàng thật muốn cười. Túc Huyền, ngươi đã phạm phải sai lầm! Ngươi giết ta, chẳng phải đã…làm uổng phí tâm cơ
của Nguyệt Nhiễm, kẻ đã không tiếc phản bội lời hứa, hạ độc hại ta, chỉ
để tranh thủ thời gian cứu ngươi sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui