"Tần Sinh?"
Người đàn ông đè lên người tôi mở miệng ở bên tai tôi, giọng nói xa lạ, hòa quyện hương thuốc lá cùng mùi rượu, kích thích da đầu tôi đến sắp nổ tung.
Tôi nghiêng đầu sang một bên, giãy dụa mấy lần, mà người kia không có một chút ý tứ nào muốn đứng dậy.
"Yo, thật sự là anh à." Người đàn ông kia cười cười, đứng thẳng người, thuận tiện vẩy tàn thuốc vào bồn rửa tay, híp mắt nhìn tôi.
Sau khi xiềng xích quanh người được gỡ bỏ, tôi rốt cuộc cũng có thể nhìn thẳng đánh giá người này.
Người này khá cao, cao hơn tôi ra nửa cái đầu, như là một ngọn núi che ở trước mặt tôi, âu phục trên người vô cùng tinh xảo, lúc lơ đãng giơ tay lên còn có thể nhìn thấy mặt đồng hồ phản quang Vacheron Constantin.
Nhưng mà tôi cũng không nhớ đến chính mình từng gặp qua người này ở chỗ nào.
Tôi vẫn cứ bị vây ở giữa hắn và bồn rửa tay, phía đằng sau hông tì lên gờ bồn rửa có chút không thoải mái, cho nên tôi hơi vặn vẹo eo, trong lúc lơ đãng cọ qua bắp đùi của hắn.
Tôi thề là tôi không cố ý, thế nhưng hắn dường như không cho là như vậy, đôi mắt đột nhiên sáng lên, bên trong lóe lên một tia đùa giỡn cùng xem thường: "Nhớ ra tôi sao?" Hắn nghiêng người về phía trước ghé sát lại, ngửi mùi rượu trên người tôi, "Uống không ít nha, lần trước lúc gặp anh, còn nghe nói tửu lượng của anh không quá tốt thì phải."
À, tôi nhớ ra người này là ai rồi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn: "Cố tiên sinh."
Tôi tự biết mình cũng không có loại tướng mạo làm người gặp một lần là nhớ mãi không quên, vị Cố tiên sinh này bây giờ còn có thể nhớ đến tôi, chắc hẳn là vì là lần thứ nhất gặp mặt có chút lúng túng.
Lần ấy tôi và Trần Cẩn Ngôn cùng nhau đi đến một buổi tiệc rượu, không chính thức như ngày hôm nay, tôi gặp Cố Lãng trong phòng vệ sinh, vào lúc ấy hắn uống nhiều rồi, đẩy tôi lên tường một cái liền há mồm muốn cắn.
Tôi cũng giãy dụa đến mấy lần, chỗ nào có thể đánh được là hạ nắm đấm xuống, trở lại trên bàn rượu nhìn thấy Cố Lãng mới đầu váng mắt hoa.
"Nhớ ra tôi rồi?" Cố Lãng cười hỏi tôi, "Nghe nói anh và Trần Cẩn Ngôn ly hôn?" Hắn vừa nói, vừa cố ý đẩy eo về hướng tôi, "Tôi con mẹ nó đã sớm nhìn ra anh chẳng phải loại người đàng hoàng gì, lần thứ nhất thấy anh, toàn bộ bàn người chỉ có mình anh ăn mặc đến là nhân mô cẩu dạng*, ai mà biết được anh ở trên giường của Trần Cẩn Ngôn là cái dạng gì..."
*nhân mô cẩu dạng: bề ngoài giống người nhưng bên trong là chó, ý chỉ những người tỏ ra đạo mạo, thoạt nhìn phong độ ngay thẳng, bản chất lại không được như thế.
Tôi thật sự chẳng có sức lực gì, đầu như đeo chì nặng trịch lảo đảo mê man, chỉ có thể thuận lời của hắn mỉm cười cầu hòa.
Cố Lãng cũng không thuộc vòng tròn xã giao của Trần Cẩn Ngôn, tôi nghe nói người này đã từng đi quân ngũ, một thân đầu gấu chẳng hề trộn lẫn được với đám thái tử gia giả vờ giả vịt kia.
Sức mạnh của hắn quả thật cũng hơi quá lớn rồi, không biết từ lúc nào vạt áo sơ mi của tôi đã bị hắn kéo từ trong lưng quần ra ngoài, một đôi bàn tay chai sần thò vào không nhẹ không nặng mà ngắt lấy.
Tôi nhìn mặt của hắn, tính toán một lát nữa nên đánh như thế nào để không chọc hắn điên lên, lại vừa có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.
May mà ngay lúc đó cửa phòng rửa tay truyền đến một trận động tĩnh, tôi nhân dịp hắn mất tập trung mà đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài.
Cố Lãng cũng không hề cản tôi, chỉ là ở phía sau tôi lười biếng nói: "Có rảnh không, trao đổi phương thức liên hệ đi?"
Tôi thật sự nhịn không được, dựng thẳng ngón giữa về phía hắn.
Trở lại trong phòng, tôi phát hiện tôi có lẽ là người cuối cùng còn giữ được lý trí.
Tôi xốc Quý Hành đã xỉn ngoắc cần câu từ trên bàn lên, giữa lúc người xung quanh đều đã xiêu xiêu vẹo vẹo đỏ mặt tía tai, tìm cớ xin phép đi trước.
Tôi quả thật có chút lo lắng nếu không có tôi ngăn lại, Quý Hành nói không chừng thật sự có thể tiếp tục nốc rượu đến ngộ độc.
Cho xin đi, tôi nhớ tới lần trước kiểm tra sức khoẻ gã còn la hét gan mình không tốt nữa kìa.
Sau khi đi xuống lầu tôi mới phát hiện mình để quên chìa khóa xe ở trong phòng, lại không dám liều mạng quay trở vào, tôi chỉ có thể đỡ Quý Hành ngồi ở vệ đường đợi taxi.
Đợi gần nửa giờ, không thấy bóng dáng một chiếc taxi nào, thế nhưng tôi thấy chiếc BMW của Trần Cẩn Ngôn dừng ở trước mặt chúng tôi, cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, vẫy tay về hướng tôi.
Tôi ở trong lòng thầm oán anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể làm ra vẻ ghê gớm, thế nhưng vẫn tương đối không có cốt khí mà đỡ Quý Hành lên xe.
Trần Cẩn Ngôn xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn hai chúng tôi, tôi cười với anh: "Kiếm tiền không dễ dàng."
Đối với việc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, tôi trái lại là không quá hiếu kỳ, dù sao chắc cũng không phải là tạt ngang quán rượu đi nhờ toilet.
Anh khẽ gật đầu một cái, hỏi tôi địa chỉ nhà Quý Hành.
Tôi nhìn thấy bên dưới gương chiếu hậu có treo một mặt dây chuyền quê mùa thô kệch, vừa nhìn là biết thẩm mỹ của tôi, hồi ấy nó là do tôi tự tay treo lên, tôi nói cái này đã từng được khai quang*, còn đòi Trần Cẩn Ngôn nhất định không được gỡ xuống.
Lúc đó phản ứng của Trần Cẩn Ngôn là gì thì tôi không nhớ quá rõ, hẳn là không quá tình nguyện, sau đó tôi từng một lần cho rằng là bởi vì nguyên nhân này cho nên chiếc xe liên quan mới đồng thời thất sủng.
Thế nhưng gặp lại được nó trong tình cảnh này, tôi vẫn còn có chút bồi hồi xúc động.
*nguyên văn:开光(khai quang), chỉ một loại nghi thứctiếp dẫn linh tính cũng như tiên khí vào trong tượng Phật.
Tôi cũng đã từng vì nhất cử nhất động của người trước mắt này mà thời khắc nhớ mong, nhưng mà quan hệ giữa hai chúng tôi thật sự là so với giấy còn mỏng manh hơn.
Có lẽ uống nhiều rượu là nguyên nhân, mà lồng ngực tôi bốc ra từng tia chua xót.
Quý Hành là đồng đội con lợn nhất tôi từng thấy.
Ở chỗ của chúng tôi, "con lợn" chính là một tính từ miêu tả, chuyên môn để miêu tả Quý Hành,
Từ lúc lên xe tiếng rầm rì của gã đã không có phút giây nào ngơi nghỉ, gã còn lôi kéo cổ tay tôi, nhất định muốn rầm rì ở bên tai tôi, tôi đến gần, nghe thấy gã lải nhải đứt quãng "Vô luận...!Thiên nhai dữ...!Hải sừng..."
Tôi nhếch khóe miệng giải thích với Trần Cẩn Ngôn tôi cũng không biết tại sao Quý Hành đột nhiên bắt đầu hát "Khó quên đêm nay *".
*nguyên văn: một bài hát tên là 难忘今宵
Sau đó gã hát đến mệt rồi, lại bắt đầu khoác tay lên vai tôi nói lảm nhảm: "Tần Sinh à, hai anh em chúng ta nhiều năm như vậy, chú nói xem anh đối với chú có tốt không nào!...!Trước kia cái tên chồng cũ chó má gì đó của chú, không cần cũng không thèm nữa rồi! Anh quen biết thật nhiều, người, ai nấy đều hơn đứt tên kia!"
Gã lấy điện thoại di động ra toan mở danh bạ lên, bị tôi chặt đứt ngay tắp lự, lại tát lên mặt gã một cái, áp đầu gã lên bả vai mình: "Anh, anh mau ngủ đi một tí, ngủ một giấc liền đến nơi."
Tôi ở trong lòng nói xin lỗi với Quý Hành, thế nhưng gã nhất định cũng không hy vọng tụi tôi bị quăng xác ra đồng vắng đi.
Chờ đến khi tôi và Trần Cẩn Ngôn, hai người như quân kháng chiến chống lợn tha lôi Quý Hành về đến nhà, thu xếp đâu ra đấy, lúc trở lại trong xe gục ngã rã rời như thể vừa mới mổ xong một con lợn.
Trần Cẩn Ngôn nói với tôi: "Hôm nay quá muộn rồi, trước tiên về chỗ của tôi đi, sáng sớm ngày mai tôi đưa em đến công ty."
Nhà của Quý Hành và nhà của Trần Cẩn Ngôn đều trong cùng một khu biệt thự, bây giờ mà tôi còn đòi về nhà thì quả thật có chút hiềm nghi vô lý.
Tôi nghĩ một lúc rồi đồng ý, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Đã làm phiền anh rồi."
Trần Cẩn Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn tôi: "Không có gì, vốn dĩ em còn có một cái áo sơ mi sót lại ở bên kia, mấy ngày trước tôi định gọi điện thoại cho em, sau đó bận rộn lại quên mất."
À, ra là như thế.
Có điều quần áo của tôi và của anh đặt ở hai bên tủ khác nhau, anh ấy phát hiện ra kiểu gì nhỉ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nói không chừng là Trần Cẩn Ngôn ngày nào đó dẫn người về nhà, lúc người ta mở tủ mới phát hiện ra, không chừng cũng bởi vì một cái áo sơ mi mà cãi nhau ầm ĩ với anh một trận, một buổi làm tình cứ như thế mà bị hủy đi.
Ngẫm lại như vậy trong lòng tôi dễ chịu hơn một chút.
Nơi ở của Trần Cẩn Ngôn so với thời điểm tôi mới rời đi, không có gì thay đổi quá nhiều.
Lúc tôi đi mang theo những đồ vật do tôi mua về, thứ nào có thể cầm đi được đều cầm đi hết, khi đó cái nhà này giống như là lập tức trống đi một nửa.
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
Tôi rất tự giác sải bước đi về hướng phòng cho khách, đi tới một nửa bị Trần Cẩn Ngôn gọi lại: "Chờ một chút." Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, mặt của anh ở dưới ánh đèn hiện ra rất trắng.
"Vòi hoa sen ở phòng cho khách vẫn chưa sửa.
Nếu em định tắm thì qua phòng ngủ chính đi."
Bên trong phòng ngủ chính vẫn như trước không có gì thay đổi.
Tôi mang đèn ngủ của mình đi, anh liền đặt ở đầu giường một chậu sen đá, nhìn qua không một chút nào thừa, không một chút nào thiếu.
Trần Cẩn Ngôn đi tới bên giường nhặt điều khiển máy điều hòa lên, nâng nhiệt độ lên cao một chút, lại đưa cho tôi quần áo mới tinh để thay.
Trang trí bên trong phòng vệ sinh cũng không hề thay đổi, hai chiếc bàn chải đánh răng với hai cái máy cạo râu đều chỉ còn lại một.
Tôi đứng ở bên dưới ánh đèn vàng ấm áp suy tư trong chốc lát, sau đó mở ra cửa tủ nằm phía dưới bên trái bồn rửa tay.
Ở trong đó là chỗ cất mấy hộp áo mưa cùng một bình thuốc bôi trơn.
Tôi đếm số lượng bao còn lại, phát hiện cũng không hề giảm bớt.
Làm xong hết thảy tôi cũng có chút nhụt chí, cũng không biết những hành động này còn có thể có ý nghĩa gì.
Hơn một tháng qua Trần Cẩn Ngôn không mang người về nhà, cũng không đồng nghĩa với việc anh cứ an an phận phận mà trải qua ba mươi ngày như thế, cũng chẳng có nghĩa là tương lai sẽ không có một ngày, anh lại nắm tay một người khác tiến vào, có thể là Mao Thanh, cũng có thể là người khác.
Tất cả những chuyện kể trên cũng không phải nguyên nhân gây ra nỗi buồn bực của tôi hiện giờ, nguyên nhân khiến tôi cảm thấy nhụt chí chính là hết thảy mọi thứ ở đây đều đã không còn quan hệ gì với tôi nữa.
Động tác của tôi từ tốn, sau khi tắt vòi sen gần như chậm rì rì mà lau chùi thân thể.
Trần Cẩn Ngôn có lẽ là nghe thấy tiếng nước ngừng một hồi lâu, cho rằng tôi đã mặc quần áo xong, vì vậy ở bên ngoài gọi tôi một tiếng liền trực tiếp mở cửa.
Câu "chờ một chút" kia của tôi mắc kẹt ở trong cổ họng, vẻ mặt của anh cũng tương đối đặc sắc.
Anh quét mắt nhìn tôi, thấp giọng nói một câu xin lỗi, trước khi đi ánh mắt còn như móc câu mà đào bới ở trên lưng tôi, tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên mắng anh là đồ lưu manh.
Sau đó tôi xoay người, phát hiện ở sau hông thiên về bên phải có một mảng đỏ đến mức hơi quá phận, sờ lên còn thấy đau đau.
Tôi suy nghĩ một chút, đầu óc mơ hồ cả một buổi tối đến tận mấy phút sau mới cho ra kết quả.
Là thằng cháu trai Cố Lãng kia bấm.
Tôi bất chợt bừng tỉnh.
Tôi vừa xoa nắn vừa ở trong lòng mắng hắn, Tần Sinh tôi có thù có oán gì với cậu, đau chết ông đây rồi.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm tôi thấy Trần Cẩn Ngôn đang ngồi ở bên giường, mặt hướng về phía tôi, thái độ căng thẳng, vẻ mặt khổ đại cừu thâm, nhẫn nhục phụ trọng*.
*khổ đại cừu thâm: nỗi cay đắng, mối thù sâu nặng, nhẫn nhục phụ trọng: biết nhẫn nhịn mới làm nên việc lớn.
Tôi không nói gì, gật đầu với anh rồi quay người đi.
Phòng ngủ chính không thể ở lâu.
Nếu thật sự xảy ra chút chuyện gì bị truyền ra ngoài, anh không biết xấu hổ tôi còn muốn thể diện đây.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thật sớm.
Không ngờ Trần Cẩn Ngôn tỉnh dậy càng sớm hơn.
Tôi ngửi thấy mùi thơm nên đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy anh mặc áo ba lỗ, đeo tạp dề đứng ở kia chiên trứng, mùi vị đối với một người mà từ tối hôm qua đến giờ chưa có gì bỏ bụng giống như tôi mà nói, quả thực có thể xưng là dụ dỗ người phạm tôi.
Tôi ngồi vào bàn, nhìn anh gắp một lát trứng ốp-lết vào đĩa của tôi, hai mặt đều rán chín, đúng loại tôi thưởng thức.
Tôi vẫn luôn ăn không quen loại trứng chiên đâm vào còn có lòng đỏ chảy ra kia.
Tôi nói một tiếng cảm ơn với anh.
Dường như từ tối hôm qua cho đến bây giờ tôi vẫn liên tục nói cảm ơn, anh phất tay áo một cái, nói: "Không có gì, dễ như trở bàn tay."
Buôn bán bất thành thì vẫn còn tình ý, không thể làm tình nhân thì làm bạn bè bình thường cũng rất tốt.
Tôi gật đầu, khá là tán đồng với cách nói này.
Trần Cẩn Ngôn không uống sữa tươi, bên cạnh đĩa của anh đặt một ly nước trái cây, long lanh óng ánh đến hoàn hảo.
Bữa sáng vẫn cứ sắp sửa trôi qua trong thầm lặng.
Tuy vậy đúng lúc này, Trần Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng: "Em hôm qua, tối hôm qua...!Suốt một tháng nay em có hay không, có hay không..."
Có hay không làm gì? Có hay không nhớ anh? Có hay không hối hận? Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc.
Trần Cẩn Ngôn phảng phất như mất đi kiên trì nói cho xong câu đó, anh ngửa đầu uống cạn ly nước trái cây, sau đó nói: "Bỏ đi, không có gì."
Kiểu nói chuyện nửa vời này thật sự khiến người cảm thấy bực bội, tôi cúi đầu, quyết định không nói cho anh biết nói lời mà chỉ nói một nửa sẽ bị giảm nửa tuổi thọ..