Lục Mạch Thần Kiếm

Trong khi Ðoàn Dự né tránh cực kỳ vất vả luôn luôn gặp sự nguy hiểm, Vương Ngọc Yến nghĩ thầm:

- Giống rắn xông xáo đớp người dĩ nhiên chẳng thuộc chiêu số nào để mình đoán trúng được cần phải đánh vào chủ nó.

Nhưng thân hình cùng bộ pháp chủ nhân hai con rắn độc này rất kỳ dị mà bảo là không kỳ dị thì tuyệt không thấy chỗ nào kỳ kị cả. Họ cất tay nhấc chân theo riêng chẳng vào quy củ, chiêu thức nào hết giống hệt người thường chưa hiểu võ công là gì, nên Vương Ngọc Yến muốn biết trước họ sắp cất bước về phía nào hoặc sắp ra chiêu đánh vào huyệt là một điều rất khó khăn.

Vương Ngọc Yến đã mấy lần chỉ điểm cho Ðoàn Dự bảo chàng đánh vào huyệt Kỳ môn hoặc điểm Khúc toàn đối phương. Nhưng lạ thay, tay Ðoàn Dự tới thì tự nhiên né tránh một cách cực kỳ linh động không sao trúng được.

Cái linh mẫn cơ tiệp cùng cử động mau lẹ của họ hoàn toàn tự nhiên, không theo lề lối gì hết.

Vương Ngọc Yến vừa nghĩ kế phá địch vừa lưu tâm đến biểu ca nàng.

Những tiếng rên la, tiếng gọi của mấy mươi người bị trúng độc châm vẫn tiếp tục vang lên, họ không ngớt lăn lộn quằn quại trên mặt đất, vì chất độc đã lên cơn không còn ai đứng vững, phải lăn ra hết.

Gã áo đen người cao lênh khênh nắm tay Tang Thổ Công đòi hắn lấy thuốc giải ngay cho. Nhưng thuốc giải lại chôn ở dưới đất gần chỗ Mộ Dung Phục đứng.

Gã áo đen sợ Mộ Dung Phục như sợ cọp, không dám tiến lại, chỉ già mồm la hét thúc giục đồng bọn đánh gấp vào, vì có hạ xong Mộ Dung Phục thì mới có thể lấy thuốc giải cứu người được. Nhưng hạ Mộ Dung Phục đâu phải chuyện dễ dàng?

Bỗng có tiếng thét vang ra lệnh.

Ba gã trong bọn người bao vây Mộ Dung Phục lùi ra để cho ba gã khác tiến lên thay thế. Ba gã tiến ra sau này đều là những tay cao thủ nhất là gã thấp lùn thần lực gớm ghê. Tay gã sử dụng hai quả đồng chuỳ múa vung, kình phong rít lên kinh khủng, uy thế mãnh liệt vô cùng!

Mộ Dung Phục vung thanh Hương lộ đao lên đỡ cặp chuỳ của đối phương. Chỉ một chiêu y đã cảm thấy cánh tay tê nhức thì không thể giật mình kinh hãi. Về sau hễ thấy cặp chuỳ đánh tới, y đành né tránh chứ không dám đón đỡ nữa.

Giữa lúc hai bên đang chiến đấu kịch liệt, Vương Ngọc Yến đột nhiên cất tiếng la:

- Biểu ca! Mau sử chiêu Ngân đăng vạn trản rồi chuyển sang chiêu Phi khâm đáng phong.

Mộ Dung Phục đã biết biểu Muội về võ học còn hiểu rộng hơn mình nhiều. Có điều nàng không luyện võ mà thôi. Võ công nàng tự dùng cho mình thì không đủ mà dạy người thì lại có thừa.

Y vừa nghe lời nàng chỉ điểm, liền không suy nghĩ gì nữa,mặt khoa đao lên ba vòng tròn, ánh đao lấp loáng phát ra những chấm hào quang huyền ảo. Có điều thanh Lục ba Hương lộ đao phát ra những điểm sáng xanh, nên chiêu thức Ngân đăng vạn trản lại biến thành chiêu Lục đăng vạn trản.

Ðối phương kinh hãi la hoảng rồi lùi lại ba bước.

Giữa lúc ấy, Mộ Dung Phục vén tay áo lên. Trong tay áo phát ra một luồng chưởng phong cực mạnh.

Gã thấp lùn đang ra chiêu Khai thiên tịch địa

Cặp chuỳ một quả từ trên nện bổ xuống, một quả từ dưới đất hất lên đánh tới mãnh liệt!

Bỗng một tiếng choảng ghê rợn vang lên nghe đến chói tai. Quả chuỳ tay trái đập mạnh vào quả chuỳ tay mặt, quả chuỳ tay mặt cũng rất mạnh vào quả chuỳ tay trái. Lửa bắn toé tứ tung.

Hai cánh tay gã mãnh liệt kinh khủng va chạm vào nhau kêu rắc rắc, xương tay gãy nát, gã liền ngã quay ra đất ngất đi.

Mộ Dung Phục nhân cơ hội này phóng chưởng ra giúp Bao Bất Ðồng đánh lui hai tên cường địch.

Bao Bất Ðồng vội cúi xuống nâng Công Dã Càn lên coi, thấy sắc mặt gã sạm đen. Nếu không chữa ngay thì có khi nguy đến tính mạng.

Bên này Ðoàn Dự cũng xảy ra những biến chuyển ly kỳ.

Vương Ngọc Yến còn mải mê để tâm tới Mộ Dung Phục, nàng chỉ điểm cho y ra chiêu Ngàn đăng vạn trản để áp bức đối phương phải lùi lại, rồi đến chiêu Phi khâm phong khiến hai cánh tay của gã lùn sử song chuỳ phải gãy nát. Nhưng lòng người không thể chia làm hai được nàng đã chiếu cố cho Mộ Dung Phục nên Ðoàn Dự bị hai địch nhân công kích, nàng đành để sơ hở không trông nom chỉ bảo gì được.

Ðoàn Dự thấy Vương Ngọc Yến thốt nhiên bỏ mặc mình để chỉ điểm giúp Mộ Dung Phục. Người nàng ngồi trên lưng mà trái tim lại chạy qua bên biểu ca nàng. Chàng cảm thấy chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt bất giác trào ra.

Ðột nhiên hai con rắn độc thở phì phì, chúng đã chồm lên đớp vào vai bên tả Ðoàn Dự.

Vương Ngọc Yến la lên một tiếng thất thanh:

- Úi chao!

Rồi nàng líu lưỡi lại gọi:

- Ðoàn công tử!... Công tử...

Ðoàn Dự thở dài đáp:

- Thôi thì để rắn độc cắn chết quách đi cho rồi!

Vương Ngọc Yến thấy hai con rắn này đầy mình những khoanh xanh khoanh vàng liên tiếp nhau. Vằn nó long lanh, đầu nó bẹp dí trông như hình tam giác, rõ ràng là một giống rắn cực độc.

Ðoàn Dự còn đang hoang mang khiếp sợ, không biết làm thế nào thì hai con rắn bổng dương mình thẳng lên, giãy giụa hai cái rồi lăn kềnh ra đất, chết ngay lập tức.

Hai gã mặc áo xanh điều động cặp rắn này thấy vậy sợ quá, hắn nói với nhau mấy câu tiếng man mọi rồi đột nhiên trở gót co giò chạy tuốt.

Nguyên hai gã này vẫn quen nghề nuôi sử dụng rắn độc. Chúng thấy rắn cắn Ðoàn Dự chẳng những chàng không sao mà chính rắn lại lăn ra chết. Chúng cho là một sự quái dị cổ kim chưa có bao giờ và yên trí chàng là thần rắn, nên sợ quá bỏ chạy luôn.

Vương Ngọc Yến có biết đâu Ðoàn Dự đã nuốt đôi Mãng Cổ chu cáp kỳ dị, nàng hỏi dồn:

- Ðoàn công tử! Công tử làm sao vậy? Công tử làm sao vậy?

Ðoàn Dự đang lúc đau lòng, bỗng nghe Vương Ngọc Yến la gọi ra chiều thân thiết ân cần, bao nhiêu hờn giận như đổ xuống sông xuống biển mất tăm, tinh thần chàng lại phấn khởi.

Chàng kịp trả lời, Vương Ngọc Yến lại hỏi:

- Công tử bị hai con rắn độc cắn, hiện giờ thấy trong mình thế nào?


Ðoàn Dự vui vẻ đáp:

- Không sao cả! Cô nương bất tất phải quan tâm!

Chàng muốn nói: tại hạ mà được cô nương chiếu cố đến, thì dù mỗi ngày bị rắn cắn đến mấy lần cũng cam lòng.

Chàng rảo bước đi nhanh về phía Mộ Dung Phục, bỗng nghe có tiếng người dõng dạc từ trên không vọng xuống:

- Mộ Dung công tử cùng liệt vị động chúa và đảo chúa! Các vị vốn không có thù oán gì nhau. Sao lại gây nên cuộc ác đấu làm chi?

Mọi người ngửng đầu lên nhìn về phái phát ra tiếng nói, thì thấy trên ngọn cây có một đạo nhân râu đen đứng đó, tay cầm cây phất trần.

Ðạo nhân đặt chân trên một cành cây mềm oặt cứ trĩu thấp xuống rồi bật lên cao, coi bộ rất ung dung nhàn hạ.

Dưới ánh đèn lửa, ai cũng nhìn rõ diện mạo đạo nhân này rất tuấn tú, trạc tuổi chừng ngoài năm chục.

Ðạo nhân tủm tỉm cười nói tiếp:

- Những người bị trúng độc, tính mạng nguy cấp trong khoảnh khắc, cần phải chữa ngay mới được. Các vị liệu có nể lời tại hạ tạm dừng cuộc đấu, từ từ trình bày lời phải trái được chăng?

Mộ Dung Phục đã nhìn rõ đạo nhân này khinh công tuyệt cao thì biết ngay là một tay bản lãnh không vừa. Lòng y lo lắng về chuyện Công Dã Càn cùng Phong Ba ác trúng độc bị thương, y liền chụp lấy cơ hội này, lên tiếng đáp ngay:

- Các hạ đã vui lòng đứng ra hoà giải cuộc phân tranh này thì còn gì hay bằng? Tại hạ xin tuân lời bãi cuộc chiến đấu.

Mộ Dung Phục nói xong giơ đao khoanh một vòng tròn rồi cầm đao đứng yên. Y cảm thấy bàn tay mặt và cánh tay trái ngấm ngầm đau, lại nghĩ đến thần lực gã thấp lùn thật là khủng khiếp! Gã chỉ hất tay mình mà sức rung động đủ làm cho tay mình tê nhức.

Gã áo đen nắm Tang Thổ Công cũng ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân hỏi:

- Tôn tính đại danh các hạ là gì?

Ðạo nhân chưa kịp trả lời thì giữa đám đông có người lên tiếng:

- Ô lão đại! Vị này lai lịch lớn lắm. Y là một... nhân vật... lừng lẫy tiếng tăm... Y là... Giao... Giao... Giao...

Y lặp đi lặp lại ba tiếng Giao rồi không nói hết câu được nữa.

Nguyên người này đã nói lắp mà lúc nóng lên càng muốn nói cho to thì lại càng không thốt ra lời được.

Lão Ô lão đại tâm linh xúc động, sực nhớ tới một người, lớn tiếng hỏi:

- Phải chăng y là Giao vương Bình đạo nhân?

Gã nói lắp sung sướng thây Ô lão đại nói ra giùm mình một câu đang tắc trong cổ họng, mãi không thốt ra được, mừng quá vội đáp:

- Phải... Phải... Phải rồi! Y là Giao... Giao... Giao.

Gã nói đến đây lại bị tắc nghẽn.

Ô lão đại nóng ruột không nhờ gã nói hết câu nữa ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây chắp tay hỏi đạo nhân:

- Phải chăng các hạ là Bất Bình đạo trưởng, tiếng tăm lẫy lừng bốn bể? Tại hạ từng nghe đại danh đã lâu, nay được gặp mặt thật là may quá!

Lúc gã đang nói thì mọi người đều dừng tay ngưng cuộc chiến đấu.

Ðạo nhân tủm tỉm cười nói:

- Không dám! Trên chốn giang hồ người ta đồn bần đạo đã bỏ mạng rồi, nên tiên sinh hãy còn ngờ vực, có phải thế không?

Ðạo nhân dứt lời, từ trên ngọn cây băng mình nhảy ra rồi từ từ đáp xuống.

Nguyên lúc hai chân đạo nhân dời khỏi cành cây, đáng lý rớt xuống đất ngay, nhưng y huy động cây phất trần trong tay quạt xuống để cho một làn kình khí hất nảy lên. Luồng không khí đè ép xuống được, phản lực giữ cho người đạo nhân lơ lửng rồi hạ xuống rất thong thả.

Ô lão đại buộc miệng la lên:

- Khinh công Tiêu Dao Ngự Phong của các hạ thật là tuyệt diệu!

Tiếng hoan hô vừa dứt, Bất Bình đạo nhân đã đáp hai chân xuống đất nói:

- Ðôi bên xảy ra chuyện xung đột, bần đạo đứng bên ngoài bàng quan nhìn nhận được rõ hơn. Vụ này chỉ do sự hiểu lầm mà ra. Tưởng các vị nên nể mặt bần đạo mà đổi thù ra bạn. Trước hết xin Tang Thổ Công lấy thuốc giải ra để cứu tỉnh cho những người bị trúng độc châm đã!

Giọng nói của đạo nhân đầy vẻ ôn hoà nhưng rất oai nghiêm khiến người nghe khó mà khước từ được. Huống chi mấy chục người bị thương nằm dưới đất đang quằn quại rên la, vẻ mặt cực kỳ đau khổ đã mòn con mắt mong người cho thuốc cứu chữa.

Ô lão đại đặt Tang Thổ Công xuống nói:

- Này lão Tang! Lão phải biết kính nể Bất Bình đạo trưởng mà thu xếp việc này cho yên đi.

Tang Thổ Công chẳng nói năng gì, chạy vọt đến trước Mộ Dung Phục. Hai tay hắn thò xuống đất ngó ngáy móc đất mau lẹ dị thường khoét thành một huyệt động. Hắn chui xuống móc lên một vật đen sì.

Nguyên đó là một cái bao vải. Tang Thổ Công mở bao lấy một miếng sắt đen rồi xoay mình đặt miếng sắt vào vết thương người bên cạnh để hút lấy những mũi độc châm nhỏ như lông trâu ra, thì ra thỏi sắt đó là một miếng đá nam châm, người trúng độc châm trước hết phải được hút độc châm ra rồi mới thay thuốc giải.

Bất Bình đạo nhân cười nói:

- Tang tiên sinh! Suy bụng ta ra bụng người. Tiên sinh phải chữa cho người ngoài trước rồi hãy chữa cho người nhà sau mới phải lẽ. Sao tiên sinh không chữa cho những ông bạn Mộ Dung công tử trước đi.


Tang Thổ Công hừ một tiếng rồi lẩm bẩm:

- Ta phải theo lời chỉ giáo của Bất Bình đạo nhân mới được.

Nghĩ vậy hắn chữa cho Công Dã Càn cùng Phong Ba Ác trước tiên rồi mới chữa đến những người bạn mình.

Trong bề ngoài hắn thấp lủn thủn mà béo chùn béo chụt tưởng hắn là người vụng về chậm chạp, song thực ra hắn mau lẹ vô cùng. Mười đầu ngón tay to bằng quả chuối rắn chắc như chuỳ nhưng bỗng thế mà so với những ngón tay búp măng của những cô bé thêu thùa còn có phần mau lẹ khéo léo hơn.

Chỉ trong thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Tang Thổ Công đã thoa thuốc cho những người bị thương. Những người này được thoa thuốc xong hết ngứa ngáy liền.

Mấy người tính nết cáu kỉnh, cục cằn mắng chửi Tang Thổ Công không tiếc lời.

Tang Thổ Công chỉ ngây người ra, ai mắng chửi thế nào hắn cũng lờ đi không nghe tiếng, và chẳng nói năng gì.

Bất Bình đạo nhân tủm tỉm cười nói:

- Ô lão đại! Ba mươi sáu động chúa cùng bảy mươi hai đảo chúa đến đây tụ hội phải chăng vì việc lão Thiên Sơn?

Ô lão đại cả kinh nhưng vẫn điềm nhiên đáp:

- Bất Bình đạo trưởng nói vậy tại hạ thiệt không hiểu. Chúng tôi mỗi người một nơi, ít khi gặp mặt nhau, nên tụ hội ở đây để tỏ tình thân mật, ngoài ra không có ý gì khác. Vậy mà không hiểu tại sao Mộ Dung công tử ở Cô Tô lại tìm đến chúng tôi để xảy ra chuyện đáng tiếc vừa rồi?

Mộ Dung Phục nói:

- Tại hạ có việc tiện đường qua đây, không biết có cuộc tụ hội của những vị cao nhân thiệt là có lỗi. Tại hạ xin các vị tha thứ. May được Bất Bình Ðạo Trưởng đến đây thu xếp công chuyện không xẩy ra to trở thành êm đẹp. Tại hạ thiệt cảm kích vô cùng! Sau này mong còn có ngày tái ngộ. Bây giờ tại hạ xin cáo biệt.

Mộ Dung Phục biết cuộc hội họp của ba mươi sáu động cùng bảy mươi hai đảo và những nhân vật bàng môn tả đạo này tất nhiên có việc gì trọng đại bí mật. Dĩ nhiên họ không muốn cho người ngoài biết, nên Bất Bình Ðạo Trưởng vừa nói hở đến lão Thiên Sơn gì đó thì Ô lão đại vội lảng sang chuyện khác, ra chiều sợ sệt vô cùng! Nếu mình không rút lui chẳng hoá ra là người không biết điều, tựa như có đi thám thính câu chuyện riêng của người ta.

Nghĩ vậy y liền chắp tay vái chào cả bốn phía rồi trở gót đi luôn Ô lão đại cũng chắp tay đáp lễ nói:

- Mộ Dung công tử! Ô lão đại bữa nay biết thêm được một nhân vật anh hùng rất lấy làm vinh hạnh. Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Hậu hội hữu kỳ.

Lời hắn nói quả nhiên có ý không muốn lưu khách. Nhưng Bất Bình Ðạo Trưởng hỏi xen vào:

- Ô lão đại! Lão có biết Mộ Dung công tử là người thế nào không?

Ô lão đại giật mình đáp:

- Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung! Nhà Mộ Dung ở Cô Tô tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ai còn không biết?

Bất Bình đạo nhân cười nói:

- Phải đó! Nhưng một nhân vật như vậy mà mình không liên kết được bỏ lỡ mất chẳng đáng tiếc ư? Lúc bình thời thỉnh cầu được Cô Tô Mộ Dung là một việc khó khăn vô cùng! May mà được cơ trời run rủi bữa nay Mộ Dung công tử tới đây, các ngươi không mở miệng cầu khẩn công tử giúp cho phỏng có khác gì đã tới được Bảo Sơn mà chịu về không?

Ô lão đại ngập ngừng:

- Cái đó... Cái đó...

Lão nói giọng ra vẻ phân vân.

Bất Bình đạo nhân cười ha hả nói:

- Mộ Dung công tử đầy lòng nghĩa hiệp lừng danh thiên hạ. Các ngươi suốt đời đã bị mụ Thiên Sơn Ðồng Mỗ...

Lão vừa nói đến Thiên Sơn Ðồng Mỗ, mọi người bất giác ồ lên một tiếng.

Cùng một tiếng la, mà có người ra vẻ kinh hãi, người thì phẫn nộ, có người ra giọng bi thương, có người tỏ dấu nghi ngờ. Tâm tính mỗi người đều khác nhau. Lại có người sợ quá run lên lùi lại mấy bước.

Mộ Dung Phục tự hỏi:

- Thiên Sơn Ðồng Mỗ là ai mà bọn này sợ hãi như vậy?

Bỗng nghe Bất Bình đạo trưởng nói:

- Các người bị Thiên Sơn Ðồng Mỗ lấn áp nhục nhã và hành hạ khổ sở, không còn biết gì là sinh thú ở đời nữa. Những bậc hào kiệt trong thiên hạ nghe nói đến mụ là phải căm tức nghiến răng. Lần này các ngươi phấn khởi chí phản kháng, còn ai là người không muốn giúp sức cho? Ngay bọn bần đạo là hạng vô tài còn đến tiếp tay huống chi Mộ Dung công tử đây lòng khẳng khái nghĩa hiệp khi nào lại thõng tay đứng nhìn?

Ô lão đại cười hỏi:

- Không hiểu đạo trưởng nghe tin này ở đâu, toàn là tin thất thiệt. Ðồng bà bà tuy đối với mọi người có chút nghiêm khắc, nhưng đó chỉ là làm hội cho họ. Chúng tôi rất cảm ơn đức bà bà, khi nào lại chống đối?

Bất Bình đạo nhân cười ha hả nói:

- Ngươi nói vậy chẳng hoá ra bần đạo là người đa sự ư? Mộ Dung công tử! Chúng ta cùng lên núi Thiên Sơn để hội đàm với Ðồng mỗ mỗ đi và nói cho mụ biết là các bạn hết thảy ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo đều một lòng hiếu hạnh với bà ta. Họ đang hẹn nhau hội họp để đến chúc thọ cho bà.

Trong đám đông có tiếng người la lên:

- Ô lão đại không nên cho họ đi để tiết lộ việc cơ mật.

Có người nói:


- Giữ Mộ Dung công tử lại!

Rồi những tiếng khí giới rút ra loảng xoảng.

Bất Bình đạo nhân cười hỏi:

- Các ngươi định giết người bịt miệng chăng? Ta e rằng không phải chuyện dễ đâu!

Ðột nhiên đạo nhân lớn tiếng la lên:

- Phù Dung tiên tử! Kiếm thần lão huynh! Nay ba mươi sáu động chúa và bảy mươi hai đảo chúa âm mưu phản bạn Ðồng mỗ mỗ. Họ định giết ta để bịt miệng.

Thanh âm này truyền đi rất xa. Khe núi bốn mặt vang dội.

Bất Bình đạo nhân dư âm chưa dứt thì trên đỉnh núi mé Tây có một thanh âm từ đằng xa vọng lại:

- Lão mũi trâu kia! Bất Bình đạo nhân đã tới đó, ngươi trốn thoát được thì trốn đi mà không thì phải tuân theo mệnh lệnh y đi thôi. Bọn đồ tử đồ tôn của Ðồng lão thái đã vây kín rồi, khó lòng thoát được. Ta chẳng qua đến đây là để đưa tin cho ngươi, còn muốn cứu tính mạng ngươi thì khó lòng lắm.

Thanh âm này ít ra là ở ngoài xa ba bốn dặm.

Thanh âm vừa dứt thì lại thấy tiếng một người đàn bà ở ngọn núi phía Bắc rất trong trẻo vang lại:

- Lão mũi trâu kia! Ai mượn ngươi can thiệp vào việc người ta. Người ta đã bố trí đâu đó rồi. Vụ này tuy khó khăn thật nhưng Ðồng Lão Thái cũng đủ đối phó được. Ta đến núi Thiên Sơn đây để gặp Ðông Lão Thái xem bà ta nói sao.

Thanh âm người đàn bà này có lẽ còn xa hơn thanh âm trước nữa.

Mọi người nghe thấy đều sợ hãi thất sắc. Họ nghĩ rằng:

- Hai người này ở tận ngoài xa bốn dặm dù muốn đuổi theo cũng không kịp. Xem ra Bất Bình đạo nhân trước khi nhúng tay vào việc đã bố trí cẩn thận. Chỉ gọi một tiếng là có người tiếp ứng ngay. Huống chi nghe thanh âm hai người này đã biết ngay họ đều là những tay nội công thâm hậu vô cùng. Dù có đuổi kịp vị tất đã làm gì được họ.

Ô lão đại là người nhanh trí xoay chiều rất mau, liền cất cao giọng gọi:

- Bất Bình đạo trưởng! Kiếm thần! Phù Dung tiên tử! Nếu ba vị giúp bọn tại hạ giải thoát kiếp nạn này thì ai nấy đều cảm kích vô cùng. Trước mặt Chân Nhân không dám nói dối. Ba vị đã biết rõ nội tình, dù có man trá cũng vô ích. Xin mời các vị đến đây bàn bạc kế hoạch được chăng?

Kiếm Thần đáp:

- Chúng ta đứng ở ngoài xa để xem sự náo nhiệt hay hơn, nếu có sự bất trắc xảy ra thì còn chạy thoát thân được. Dấn mình vào chỗ nước đục đó có chi là thú?

Thanh âm người đàn bà lại vang lên:

- Ðúng thế! Lão mũi trâu kia! Chúng ta coi chừng cho ngươi không thì ngươi bị loạn đao bằm xác ra cũng chẳng có ai biết tin. Chết như thế thật oan uổng.

Ô lão đại nhăn nhó cười nói:

- Hai vị nói giỡn rồi. Thực ra bọn đối phương ghê gớm lắm. Bọn tại hạ như những con chim đã phải tên sợ làn cây cong, nên làm việc phải cẩn thận. Lại được ba vị đem lòng trượng nghĩa giúp đỡ cho. Bọn tại hạ chẳng phải là những người không biết điều. Vừa rồi chưa nói thực được, trong lòng thực có điều áy náy xin các vị lượng thứ cho.

Ô lão đại ăn nói mềm mỏng như vậy thực đã nhún mình đến cùng cực.

Mộ Dung Phục đưa mắt nhìn Ðặng Bách Xuyên rồi nói:

- Bọn người này có những mưu đồ lớn lao, rõ ràng họ không muốn cho người ngoài tham dự vào. Bất Bình đạo nhân cùng gã Kiếm Thần gì gì đấy tuy miệng nói tiếp tay cho, nhưng e rằng họ có lòng dạ không tốt, hoặc vì lợi riêng mà hành động như vậy. Chúng mình chẳng nên dấn thân vào chỗ nước đục này làm chi.

Hai gã kia gật đầu.

Ðặng Bách Xuyên cũng bĩu môi một cái để tỏ ý nên đi là hơn.

Mộ Dung Phục nói với Ô Lão đại:

- Các vị quả là những người biết nhiều hiểu rộng lại ứng biến mau lẹ gặp việc to lớn tày trời cũng đối phó được ngay. Huống chi lại có bọn Bất Bình đạo trưởng ba người vì nghĩa khí mà giúp đỡ cho thì trên cõi đời này còn ai địch nổi? Thực tình mà nói bốn tại hạ có đứng bên reo hò trợ oai thì chỉ tổ làm vướng tay vướng chân các vị, vậy tại hạ xin cáo từ.

Ô Lão đại nói:

- Khoan đã! Những việc ở đây đã bị tiết lộ. Vụ này có quan hệ đến tính mạng của mấy trăm người. Ba mươi sáu Ðộng chúa và Bảy mươi hai đảo chúa cùng bao nhiêu đoàn tuỳ tùng sống hay chết, vinh hay nhục là ở giây phút này! Mộ Dung công tử! Không phải chúng ta không tin các hạ, nhưng sự thực quan hệ rất lớn, không dám để các hạ mạo hiểm.

Mộ Dung Phục hiểu ý hỏi:

- Phải chăng các hạ không muốn tại hạ rời khỏi nơi đây?

Ô Lão đại đáp:

- Không dám thế đâu.

Bao Bất Ðồng nói:

- Các vị Ðồng mỗ mỗ, Ðồng bá bá nào đó bọn tại hạ không biết. Việc của các vị làm bọn tại hạ bảo đảm không tiết lộ ra chút nào là xong. Cô Tô Mộ Dung Phục là hạng người nào? Lời công tử đã nói ra có lý đâu lại không giữ nguyên vẹn. Nếu các vị cưỡng bách bọn tại hạ phải ở lại, thì chỉ giữ Bao Bất Ðồng này là đủ, chẳng lẽ còn muốn giữ cả Mộ Dung công tử cùng Ðoàn công tử nữa ư?

Ô Lão đại biết gã nói thực. Hơn nữa, anh chàng Ðoàn công tử kia bộ pháp thiệt là cổ quái. Trên lưng cõng một cô gái mà chàng ta chạy nhảy tựa hồ chân không chấm đất, người chỉ lơ lửng trên không, chẳng ai ngăn trở được.

Hắn nghĩ vậy, liền quay lại nhìn Bất Bình đạo nhân vẻ mặt ra chiều khó nghĩ, dường như để hỏi ý đạo nhân.

Bất Bình đạo nhân nói:

- Ô Lão đại! Ngươi đã gặp phải những tay đối đầu ghê gớm, thêm được người giúp sức nào hay người đó. Cái học của Cô Tô Mộ Dung nghiên cứu cả những việc trên trời dưới đất, có võ học của người vào đâu. Công tử thi ơn không cần báo đáp. Người bất tất phải hiềm nghi đến chuyện riêng tây, hay hơn hết là giết ngay kẻ đối đầu của ngươi đi đã. Lần này mà ngươi không giết được mụ là thôi đấy. Mộ Dung công tử là một tay giúp sức đắc lực, sao ngươi không cầu y?

Ô lão đại nghiến răng, quyết định chủ ý, liền chạy đến trước mặt. Mộ Dung Phục nguýt dài một cái nói:

- Mộ Dung công tử! Anh em ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chúng tôi mấy chục năm nay đã chịu bao nhiêu là khổ sở không còn ra người nữa. Lần nầy liều mình cố trừ khử lão ma đầu. Xin công tử vì lòng hào hiệp mà tiếp tay cho thì không khác gì đang bị treo dốc ngược mà được cởi xuống. Ơn đức trời bể ấy, bọn tại hạ vĩnh viễn không bao giờ dám quên.

Ô Lão đại phải cầu cứu Mộ Dung Phục giúp cho là môt sự vạn bất đắc dĩ chớ không phải bản tâm muốn thế, song hắn vẫn nói những câu cực kỳ thành khẩn.

Mộ Dung Phục nói:

- Các vị đây biết bao nhiêu tay cao thủ không cần chi đến tại hạ nữa?

Y muốn nói thêm mấy câu để cự tuyệt không muốn dấn mình vào vòng thị phi nhưng đột nhiên y động tâm nghĩ lại:

- Lời Ô Lão đại nói cảm ơn đức vĩnh viễn không quên. Trong ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo thiếu gì tay cao thủ. Công việc phục hưng nước Ðại Yên của ta đang lo thiếu người. Nếu bữa nay mình giúp họ sau này mình cần họ ra sức, thì mấy trăm tay cao thủ này thật là một lực lượng hùng hậu.


Nghĩ vậy y liền nói:

- Người ta thường nói: "Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha".

Tại hạ rất saÜn lòng giúp đỡ liệt vị nhưng bọn tại hạ...

Ô Lão đại thấy Mộ Dung Phục nói vậy thì lộ vẻ vui mừng nghe lời:

- Hay lắm!

Ðặng Bách Xuyên đưa mắt ra hiệu cho Mộ Dung Phục nên rút lui, vì gã xem ra bọn này không phải hạng người lương thiện. Giao du với chỉ có hại chứ chẳng được lợi ích gì. Nhưng Mộ Dung Phục trông gã gật đầu tỏ ra đã hiểu ý gã rồi, đoạn nói tiếp với Ô Lão đại:

- Tại hạ thấy liệt vị võ công cao cường lại có lòng khảng khái nghĩa hiệp, trong lòng rất là khâm phục, muốn kết nối bạn bè. Thực ra bản lĩnh của các vị thừa sức chu diệt kẻ tàn ác chả cần gì đến bọn tại hạ giúp sức. Nhưng đã là chỗ bạn hữu Mộ Dung Phục này xin theo các vị nghe lệnh.

Mộ Dung Phục nói mấy lời nhũn nhặn khiến mọi người vỗ tay hoan hô vang dậy một góc trời.

Ta nên biết rằng tiếng tăm Mộ Dung Cô Tô lừng lẫy trong võ lâm, Ô Lão đại được Bất Bình Ðạo Trưởng chỉ điểm cho cầu viện y, nhưng chẳng ai tin rằng Mộ Dung Phục nhận lời. Ngờ đâu y lại ưng thuận ngay mà nói năng cực kỳ lễ phép khiến họ đều ngạc nhiên.

Bọn Ðặng Bách Xuyên, Công Dã Càn cũng lấy làm lạ, nhưng bao giờ họ cũng tuân theo mệnh lệnh Mộ Dung Phục. Một khi y đã quyết định điều gì là không ai dị nghị nữa. Cả Bao Bất Ðồng, anh chàng chuyên phản kháng ý kiến mọi người mà đối với Mộ Dung Công Tử cũng không dám lè nhè câu cửa miệng của gã không phải đâu là không phải đâu.

Bọn họ yên chí rằng một khi Mộ Dung Công Tử đã chịu lời giúp bọn kia là có dụng ý gì, mà mọi người chưa hiểu.

Vương Ngọc Yến nghe biểu ca nàng ưng chịu giúp bọn kia, hiển nhiên địch hoá ra bạn, nàng quay lại nói với Ðoàn Dự:

- Ðoàn công tử! Bọn họ không đánh nhau nữa. Công tử để ta xuống thôi.

Ðoàn Dự chưng hửng đáp:

- Vâng vâng!....

Rồi co chân hạ Vương Ngọc Yến xuống, Vương Ngọc Yến nét mặt ửng hồng khẽ nói:

- Ða tạ công tử!

Ðoàn Dự thở dài ngập ngừng nói:

- Hỡi ôi! Trời cao đất dầy có lúc còn tận thế, mối hận này vĩnh viễn không bao giờ hết!

Vương Ngọc Yến hỏi:

- Công tử nói gì vậy, ngâm thơ phải không?

Ðoàn Dự giật mình tỉnh lại.

Nguyên vừa rồi lòng chàng nghĩ trăm nghìn mối mang mác. Chàng tưởng đến hạ Vương Ngọc Yến xuống, rồi nàng sẽ đi theo Mộ Dung Phục và từ đây bên góc trời biển mênh mang, không còn ngày nào được gặp nữa. Còn mình phiêu bạt giang hồ mấy chục năm, suốt đời buồn thảm cho đến ngày chết. Vì thế mà chàng buột miệng đọc câu vừa rồi.

Chàng nghe Vương Ngọc Yến hỏi lúng túng đáp:

- Tại hạ... Không không... Tại hạ đang nghĩ vơ nghĩ vẩn.

Bỗng nghe Bất Bình đạo nhân lên tiếng:

- Ta có lời cung hỉ chúc mừng các ngươi! Mộ Dung công tử đã chịu ra tay giúp đỡ thì việc lớn có thể xong được. Ðừng nói thần công Mộ Dung công tử là tay thiên hạ vô địch, mà thủ hạ y là Ðoàn tướng công đây cũng là một cao nhân khó có người bì kịp.

Ðạo trưởng thấy Ðoàn Dự cõng Vương Ngọc Yến, vẻ mặt rất là cung kính thì tưởng chàng cũng là thuộc hạ Mộ Dung Phục như bọn Ðặng Bách Xuyên mà thôi.

Mộ Dung Phục vội nói:

- Ðoàn huynh đây là dòng dõi cao môn lệnh tộc nước Ðại Lý. Tại hạ vẫn phải kính phục công tử. Rồi y gọi:

- Ðoàn huynh! Ðoàn huynh! Lại đây ra mắt mấy vị bạn hữu nên chăng?

Ðoàn Dự đứng đằng sau Vương Ngọc Yến, mũi ngửi hương thơm ngào ngạt, ghé mắt xem trộm con người ngọc, tuy chàng không dám nhìn thẳng mặt Vương Ngọc Yến, nhưng được nhìn bàn tay ngà ngọc của nàng cũng lấy làm mãn nguyện lắm rồi, không dám mong gì hơn nữa.

Mộ Dung Phục gọi chàng mà chàng tựa như không nghe thấy.

Y lại gọi lần nữa:

- Ðoàn huynh! Xin dời gót ngọc lại đây hội kiến cùng mấy ông bạn.

Hiện giờ Mộ Dung Phục một lòng muốn lung lạc các vị anh hào trên chốn giang hồ để sau này giúp y phục quốc. Y biết rõ Bất Bình đạo nhân chưa chắc đã là người đoan chính, mà y vẫn cầu cạnh kết giao, chứ không kiêu ngạo như trước.

Ngờ đâu Ðoàn Dự chỉ để ý vào mười ngón tay búp măng của Vương Ngọc Yến, chẳng còn nghe gì đến người ngoài kêu gọi nữa.

Vương Ngọc Yến nhắc:

- Ðoàn công tử! Biểu ca ta kêu công tử đó!

Vương Ngọc Yến nhắc như vậy. Ðoàn Dự nghe thấy ngay vội đáp:

- Vâng vâng! Y gọi tại hạ làm chi?

Vương Ngọc Yến nói:

- Biểu ca ta mời Công tử lại yết kiến mấy ông bạn mới.

Ðoàn Dự thực tình không muốn rời xa bên mình nàng bèn hỏi lại:

- Cô nương có đi không?

Vương Ngọc Yến thấy chàng ngẩn ngơ liền đáp:

- Y gọi công tử chứ không kêu ta.

Ðoàn Dự nói:

- Cô nương không đi tại hạ cũng không đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận