Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Khoảng cách gần nhau giữa anh và cô có thể cảm giác được hàng lông mi đang rung tinh như cánh bướm đang lay động.

"Lâm Phức Trăn".

"Ừ".

"Trò chơi kết thúc rồi". Ngón tay anh ấn lên huyệt thái dương của cô, kéo giãn khảng cách của anh và cô ra một chút.

Đúng vậy, trò chơi đã kết thúc rồi, nhưng mà...

"Gia Chú, nói cho mình biết đi, mình muốn biết". Cô nũng nịu với anh.

"Tiểu họa mi, nhõng nhẽo cũng vô dụng". Anh vân vê cằm cô: "Cậu cũng biết đấy, mình chưa bao giờ bàn luận bất kỳ cảm nghĩ gì về một trò chơi đã kết thúc".

Lâm Phức Trăn làm như muốn cắn người, Liên Gia Chú đứng lên, nhận chai sâm banh từ tay người pha chế, lắc thật mạnh.

"Phụt" một tiếng, nắp chai sâm banh bắn lên trần nhà.

Bọt sâm banh cũng văng trên đỉnh đầu của Lâm Phức Trăn.

Tên khốn này, vì tạo hình hôm nay của cô mà cô đã phải bỏ ra mất mấy tiếng đồng hồ, trong tiếng cười vang dội cô giật chai sâm banh trên tay của Liên Gia Chú, giơ nửa chai sâm banh lên đuổi anh chạy.

Trong lúc bỏ chạy, pháo hoa như ánh trăng rực rỡ chiếu xuống.

Pháo hoa bung nở chiếu xuống, tiếng cười huyên náo cả sảnh đường, mùi hương thơm ngát của rượu sâm banh giống như đang tuyên bố hạ màn trò chơi.

Trò chơi đã kết thúc thật rồi sao? Bàn tay Lâm Phức Trăn đặt lên vị trí trái tim.

Vị trí dưới lòng bàn tay đang dập thình thịch, đó là do trò chơi gây ra hay là do việc bỏ chạy gây ra, ngay cả bản thân cô cũng không phân biệt được.

Trò chơi đã kết thúc thật rồi sao?

Bàng hoàng nhìn xung quanh, từng gương mặt có quen biết, có xa lạ, họ đều đang nhìn cô cười, nụ cười đang nở trên môi của họ như đang nói với cô rằng: Chúc mừng, cậu đã đạt được kết quả trò chơi mà cậu mong muốn".

Kết quả trò chơi, cô đã đạt được rồi sao?

Bàn tay đặt trên vị trí trái tìm càng dùng thêm lực, ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch ra thì không còn gì khác cả, không có vui sướng, thực sự không có một chút vui sướng nào cả.

Không phải Phương Lục Kiều đã khóc rồi sao, cô đã nhìn thấy nước mắt đã chảy xuống khỏi đôi mắt đỏ quạch của cô ta, nước mắt rơi khỏi viền mắt Phương Lục Kiều vốn dĩ phải là cuội nguồn của vui sướng chứ nhỉ.

Vậy thì, niềm vui sướng nên có được đã đi đâu rồi chứ?

Cô tiếp tục nhìn quanh bốn phía.

Ở tận trong một góc cô đã nhìn thấy một gương mặt trần ngập sự không vui, đó là gương mặt của Andrew, mặt của Andrew đang hướng về phía cửa, đó là hướng mà Phương Lục Kiều đã rời đi.

Trò chơi tốn mất ba tháng trời lẽ ra nên đạt được sự vui sướng nhất định là đã bị đã bị tên Andrew tứ chi phát triển kia làm hỏng rồi, trước giờ cô chưa mong chờ cái gì như với trò chơi này, cô hy vọng trò chơi hoàn toàn tốt đẹp.

Tên Andrew tứ chi phát triển đã làm hỏng trò chơi hoàn mỹ, cô là một người rất sĩ diện, Andrew đã phản bội cô.

Sự phản bội của Andrew đã làm hỏng sự vui sướng lẽ ra cô vốn phải nhận được, để cho nước mắt bối rối của Phương Lục Kiều trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Đúng rồi, đúng là như vậy!

Chân vẫn đang chạy, ánh mắt vẫn đang rơi trên mặt của Andrew, lại sải một bước chân nữa, người đã va mạnh phải một nơi.


Bàn tay chới với giữa không trung bị tóm lấy.

Cô ngẩng đầu lên: "Gia Chú..."

Tay bị động vòng lên eo của anh, từ góc độ này nhìn qua, hàng lông mi của Liên Gia Chú nhìn lại càng đẹp hơn, không hẳn là quá dày nhưng vừa dài lại cong rất đẹp.

Rùng mình một cái, nó cứ làm cho người ta muốn nghĩ tới cánh bướm trong rừng sâu.

Con bướm đó đang lay động đôi cánh.

"Tiêu Họa Mi, cậu bắt được mình rồi".

"Không có". Cũng không biết là bị cái gì mê hoặc, giọng của cô nghe thật ngốc nghếch ngớ ngẩn: "Bắt đầu từ 10 tuổi, mình đã không chạy thắng nổi cậu".

Chân của Gia Chú dài lắm.

"Bây giờ không phải là mình đã bị cậu bắt rồi đấy sao?"

Dưới sự nhắc nhở của anh, Lúc này Lâm Phức Trăn mới phát hiện hình như đúng là cô đã bắt được anh, cuối cùng cô cũng có một lần bắt được Liên Gia Chú rồi, vẫn chưa đợi cô nhảy múa ăn mừng thì đã bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt.

"Cô nàng chân ngắn, cậu thấy cậu có thể thực sự bắt được mình sao? Đây là mình cố ý nhường cậu thôi".

Cô nàng chân ngắn ấy hả, chân cô ngắn chỗ nào chứ?!

Cô giơ chân lên, phải để cho Liên Gia Chú thấy được sự lợi hại của chân cô ____

"Vì để cho mắt cậu không dán trên mặt của Andrew thời gian quá nhiều mình chỉ có thể giả bộ bị cậu bắt được". Giọng anh khẽ khàng giống y chang như hàng mi rung rinh của anh vậy.

Cô lẳng lặng thu chân về.

"Lâm Phức Trăn, tên Andrew tứ chi phát triển thì có gì đáng để nhìn chứ, người bị cậu bắt được còn đáng xem hơn nè". Anh lại nói.

Tiên Pháp lúc nào cũng rất biết nói mấy lời dễ nghe, có thể xuất bản thành thành cả một quyển "Nhật ký những lời yêu thương của Tiểu Pháp" nhất định là không thành vấn đề.

Cô đứng thẳng người, trong tay vẫn còn nửa chai rượu sâm banh.

Với vẻ mặt si mê, tiếng "Gia Chú" vẫn còn vang vọng thì nửa chai sâm banh hướng về phía đầu của Liên Gia Chú, cô không phải là những cô nàng yêu quý Tiểu Pháp.

Ném chai sâm banh đã hết xuống đất.

Ngón tay của Lâm Phức Trăn chỉ về phía Andrew, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Các cậu nghe cho rõ nhé, Từ giờ trở đi, Lâm Phức Trăn và Andrew không còn là bạn bè nữa, sau này cứ hễ có tin tức nào về Andrew thì Lâm Phức Trăn sẽ từ chối tiếp nhận tất cả".

Lời của cô làm cho cặp anh em họ kia một là vẻ mặt mù mờ, một thì là vẻ mặt kinh ngạc.

Người đi tới phía cô trước là anh họ, gã đô con này tới từ Chicago giang tay ra, dùng một loại phóng khoáng của người Mỹ mà anh ta vẫn lấy làm tự hào: "Lâm, mình đoán là cậu đang giỡn với em họ của mình, mình cho rằng trò đùa này không chỉ là cách mới mẻ mà hiệu quả của trò đùa này còn cũng rất tuyệt. Lâm, mình nói này..."

Cô yên lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn.

Cuối cùng tên nói dai đã đổi giọng: "Ok". "Ok, i see" rồi xoay người đi, đành bó tay đối với vẻ mặt mờ mịt của người em họ: Không phải là tôi không giúp câu.

Lúc bị Liên Gia Chú ôm ra khỏi sảnh tiệc Lâm Phức Trăn vẫn còn đang đếm đầu ngón tay, tối nay cô đã uống mấy ly rượi rồi, một ly? hai ly? hay ba ly nhỉ?

Nhất định là không chỉ có một ly thôi đâu, một ly rượu vẫn chưa đủ để làm cô nhìn bóng người đang ngồi trên quầy ba từ một thành ba được, tất cả mọi người đã đi hết rồi, chỉ có bóng người kia vẫn đang chờ ở đâu đó.

Bóng người kia nhìn rất quen, Lâm Phức Trăn không thích loại nhận thức mơ hồ này, cô cần phải nhận ra người đó, tập trung tinh thần, mở to hai mắt ra.


Là Andrew, nhưng mà ba cái bóng nhìn như là Andrew kia không có chút nào giống cậu ta cả.

Tên tứ chi phát triển này đang hóa thành nhà thơ u sầu, đúng rồi, cậu ta bị con riêng của Lâm Mặc từ chối.

Muốn chế nhạo Andrew một trận, thoáng nhớ tới chuyện không lâu trước đó đã xảy ra ở đây, bây giờ Andrew đã không còn là bạn của cô nữa rồi.

Cái đồ phản bộ này, đồ phản bội! Có trời mới biết cô ghét bị phản bội tới cỡ nào.

Dốc hết sức lực, Lâm Phức Trăn muốn nhào về phía Andrew, cô phải dạy cho tên này một trận, thế nhưng rõ ràng là đã dùng hết sức để chuẩn bị dạy cho Andrew một trận rồi nhưng người lại càng lúc càng cách xa với bóng người trên quầy qua.

Gia Chú đã bế cô đi, bây giờ cô đang ở trong lòng của Gia Chú.

"Gia... Gia Chú, thả... thả mình xuống, mình... muốn dạy cho Andrew một bài học, Gia... Gia Chú, Andrew là... là đồ phản bội". Tay cô cố gắng túm lấy cổ áo của Liên Gia Chú.

Bóng dáng của Andrew vẫn đang càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ dần.

"Liên... Liên Gia Chú! Cậu... cậu còn không bỏ mình xuống sao?" Cô la hét ầm ĩ. "Cậu còn không bỏ mình xuống... thì, thì người xui xẻo sẽ là... sẽ là cậu... Liên..."

Chưa kịp nói hết câu thì người đã bị nhét vào trong xe.

Nếu như Gia Chú cho rằng như vậy là có thế khống chế được cô vậy thì đã quá sai rồi!

Một tay Lâm Phức Trăn đặt lên trên cửa xe, một tay muốn cầm lấy túi, cô nhớ trước khi rời đi Sophia đã đưa cho cô cái túi kiểu đinh tán, Sophia đã nói nếu như vẫn chưa hả giận thì dùng chiếc túi kiểu đinh tán này đánh cho cô ta một trận.

"Cô ta" mà Sophia nói kia chính là Phương Lục Kiều.

Ngẫm kỹ nghĩ kỹ lại thì hình như cô vẫn chưa có lấy được món hời nào từ trên người Phương Lục Kiều, hơn nữa Andrew còn vì Phương Lục Kiều mà phản bội tình bạn nhiều năm của họ.

Đúng rồi, Andrew, tên Andrew chết bằm.

Nhưng mà túi đâu rồi? Túi kiểu đinh tán mà Sophia đưa cho cô đâu rồi? Phương Lục Kiều đã chạy từ lâu rồi, túi đinh tán chỉ có thể dùng để đánh cái tên Andrew phản bội này thôi.

Tay mấy lần với tới khoảng trống phía sau, Lâm Phức Trăn sốt ruột, tay khua khua giữa không trung "Gia Chú, Gia Chú, túi... túi, túi của mình không thấy đâu, Gia..."

Tay ở giữa không trung bị tóm lại.

"LÂm Phức TRăn".

"Ừ".

"Mình đi tìm túi giúp cậu, nhưng cậu phải ngoan ngoãn đợi ở chỗ này".

"Được". Cô cầm lại tay anh "Gia Chú, nhất định phải tìm được túi đấy".

Ví để ở trong túi tán đinh, kẹp trong ví là... bức ảnh của một người, đó là bí mật mà ngay cả mẹ cũng không biết".

Ví của cô đã được thay rất nhiều, đỏ, trắng, đen, cá tính, dễ thương, tao nhã,... Nhưng từ đầu chí cuối bí mật kẹp trong ví đó vẫn luôn ở đó.

"Ở đây đợi mình". Từ trán truyền tới một cảm xúc ấm áp.

Cảm xúc này giống như thần dược, lập tức xua tan mọi nóng nảy trong lòng, giống như đặt mình trong căn phòng ấm áp, cô gật đầu.

Nhắm mắt lại nghe tiếng bước chân quen thuộc đi xa.


Đứng ngoài cửa bữa tiệc đợi mười mấy người phục vụ dọn dẹp sảnh tiệc, một nhân viên phục vụ trong số đó nói cho Liên Gia Chú biết Andrew vẫn chưa đi.

Liên Gia Chú cũng không nhìn thấy Andrew, trong hội trường rộng lớn không một bóng người, tấm bình phong cao bằng ba người đã chắn quầy bar và hậu trường.

Cầm túi của Lâm Phức Trăn trong tay, Liên Gia Chú đứng lại, tay đặt trên quầy bar.

Từ phía sau hậu trường truyền tới một âm thanh không quá lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy đủ để nghe được rõ ràng, âm thanh đó từ lúc anh vừa vào hội trường đã nghe được, sau đó đột nhiên biến mất.

Đó là âm thanh gì vậy chứ? Nhân viên phục vụ trốn đi uống rượu sao? Trong buổi tụ họp đêm nay nam nữ đã không kìm lòng được? Hay là... Anh bước khẽ bước chân.

Người lướt qua bức bình phong ___

Quả nhiên là Andrew.

Liên Gia Chú đoán được người nằm trong hậu trường là Andrew, ngoại trừ đoán đúng Andrew ra thì còn lại Liên Gia Chú đã đoán sai.

Anh thế nào cũng không đoán được Andrew lại làm ra được chuyện nực cười như vậy.

Hài hước, buồn cười.

Ánh mắt dừng trên cái túi giấy có thương hiệu của một quán ăn Trung Quốc đang rơi trên đất, túi giấy đã trống không.

Trên người Andrew khoác chiếc áo len cao cổ màu nâu nhạt, có lẽ là vừa mới mặc vào thì nghe thấy tiếng bước chân nên chưa kịp chỉnh lại áo len.

Vì vậy nhìn qua thật khôi hài, thật buồn cười.

Cũng thật đáng thương.

Andrew cũng đang nhìn anh, Liên Gia Chú khoanh tay, bất ngờ là anh lại không nhìn ra được vẻ lúng túng nào từ trên mặt của Andrew.

Lén mặc áo len của người khác còn không cảm thấy lúng túng, quả nhiên là được xuất thân từ ngân hàng ngầm, mặt dày tới nỗi có thể sánh với tường thành rồi, nhưng mà tên nhóc nhà Andrew dường như vốn không có suy nghĩ muốn cởi chiếc áo len ra.

Nếu như nói thích hợp với chiếc áo len này thì Liên Gia Chú nghĩ có lẽ anh có thể cho người khác một chút mặt mũi.

Nhưng...

"Cởi áo len ra".

Andrew không nhúc nhích.

Liên Gia Chú nhíu mày, chỉ vào chiếc gương phía sau hậu trường: "Nó có thể cho cậu biết, áo len không thích hợp với cậu, người có cổ ngắn không thích hợp với áo len cổ cao".

Andrew vẫn không nhúc nhích.

"Cậu quên biệt danh hồi nhỏ của cậu rồi hả?" Giãn đầu mày ra, anh bước về trước nửa bước, người hơi nghiêng về phía trước, "Andrew cổ ngắn, đúng rồi, Andrew cổ ngắn, anh họ của cậu còn nói cho mình biết một chuyện thú vị như này, năm cậu 15 tuổi cân nặng tới 86 kg, khi đó vai và cổ của cậu dính lại như số 8, nhìn từ xa giống như một con gấu mập ngay cả việc đi lại rất khó khăn, mình còn biết những chuyện tương tự như vậy rất nhiều, nếu như cậu không muốn tiếp tục khó chịu nữa thì cởi áo len ra".

"Cuối cùng nó cũng sẽ vào trong thùng rác thôi, không phải sao?" Từ miệng Andrew nhả ra một cậu như vậy.

Rõ ràng ư, "Nó" trong miệng cậu ta là chỉ cái áo len.

"Vì sao lại nghĩ nó sẽ bị vất vào thùng rác chứ?" Anh cười lắc đầu "Andrew, như lúc trước cậu nói "Gia Chú, vứt mẹ nó cái lòng tốt chết tiệt của cậu đi" nó không thể vứt vào thì rác".

"Không chỉ sẽ không vứt nó vào thùng rác, mìn còn sẽ bảo quản nó thật tốt nữa cơ, tin rằng mấy năm sau khi chúng ta có cơ hội chạm mặt nhau, mình nghĩ mình sẽ rất sẵn lòng tán gẫu với cậu về chuyện liên quan tới chiếc áo len".

Vẫn còn lì hử, tiếc chiếc áo sao?

"Xem ra cậu thực sự rất thích chiếc áo len này, vậy thì như vầy đi, để mình gọi điện cho Phương Lục Kiều, hỏi cô ấy có đồng ý để lại chiếc áo cho cậu không?" Anh lạnh lùng nói.

Một tay cầm túi xách, một tay cầm cái túi giấy đựng áo len, Liên Gia Chú đi về phía cửa.

Khi cách cửa còn mười mấy bước, phía sau truyền tới tiếng bước chân vụt tới.

Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói vang lên ___


"Yann, mình đoán vừa rồi chắc hẳn trong lòng cậu có một chút đố kị, cái tên tứ chi phát triển trong mắt cậu cũng có lúc lại gặp được cô gái mà mình thật lòng thích".

Anh cau mày.

Giọng nói phía sau vẫn còn đang tiếp tục: "Loại tình cảm không cần đền đáp ấy chỉ muốn vì cô ấy mà làm một số chuyện đơn giản nhất mà cậu không có, cậu không có cách nào biết được, đối với tình cảm, cậu có thể dõng dạc tuyên bố nhưng cậu lại không cách nào có thể nói ra được ý nghĩa thực của nó, chỉ nhìn cô ấy thôi là có thể nở một nụ cười đơn thuần từ tận đáy lòng, cậu mãi mãi không thể hiểu được".

Liên Gia Chú nghĩ lời này mà để cho ba mẹ của Andrew nghe được thì nhất định là họ sẽ đau đầu lắm đây.

Anh quay đầu lại.

Vào lúc này đây, Liên Gia Chú phải thừa nhận rằng xem ra Andrew cũng không phải là tên tứ chi phát triển.

Nhưng ___

Anh cười: "5 năm? 7 năm? 8 năm? Tuyệt đối sẽ không vượt quá 10 năm. Mình tin là không tới 10 năm, ngay đây thôi giây phút này sẽ trở thành hồi ức mà cậu không muốn nhắc tới nhất, tới lúc đó cậu sẽ vì lời cậu nói bây giờ mà mất hết cả mặt mũi".

Đúng rồi, lúc nãy Lâm Phức Trăn vẫn còn la hét muốn dạy cho Andrew một bài học.

Vừa hay trong tay anh đang cầm chiếu túi tán đinh của Lâm Phức Trăn, nó mà đánh người thì chắc là rất đau đây, cho dù không đau thì cũng đập cho tên tứ chi phát triển này tỉnh táo đầu óc ra.

Đứng trước mặt tên tứ chi phát triển này, đập mạnh chiếc túi tán đinh vào đầu Andrew.

"Nếu như cậu vẫn không tới nỗi không thể cứu chữa thì sau này cậu sẽ cảm kích mình vì lần đập vào đầu cậu lúc này, vẫn còn đắm chìm trong lời mà cậu vừa nói sao? Đồ ngốc, cậu phải cảm ơn thượng đế để cho nhà Andrew chỉ có chị cậu với cậu, không có nhiều anh chị em họ, để cậu không phải lo lắng bởi phân chia gia sản mà bất cứ lúc nào cũng bị loại trừ, cậu còn phải cảm ơn thượng đế để cậu có một người mẹ khôn khéo, mạnh mẽ. Nhưng cơ hội mà thượng đế ban cho không thể tùy tiện lãng phí được".

"Nếu như cậu còn tiếp tục bày ra vẻ mặt tồi tệ nữa thì không chừng ba cậu chắc chắn sẽ kiếm không chỉ một thằng con riêng, tới lúc đó mẹ cậu không bị đám con riêng của ba cậu làm cho tức chết thì cũng sẽ bị cậu làm cho tức chết thôi".

Lâm Phức Trăn đã mấy lần mở mặt nhìn chiếc ghế tài xế trống trơn, dường như thời gian Liên Gia Chú đi đã rất lâu rồi, không biết đã tìm được túi chưa.

Tiếng mở cửa xe vang lên, Lâm Phức Trăn mở mắt ra, Liên Gia Chú đã quay lại rồi.

Nhưng mà anh đang làm gì vậy, anh bỏ cái gì vào ngăn kéo xe vậy, còn nữa, Liên Gia Chú đang tức giận không vui cái gì?

Nhiều lúc tâm trạng của Gia Chú giống như là dấu hiệu của thiên nhiên: Lúc sắp mưa thì trời âm u, lúc trời quang mây tạnh thì như bức tranh nước của trẻ con, nếu như trời vui vẻ, vung tay lên, cầu vồng kéo ngang trên đầu bạn, nếu như trời tức giận nhích một ngón tay cũng đủ làm cho đứa trẻ sợ tới trốn trong trăn run lẩy bẩy rồi.

Cô như đã quen với hiện tượng thiên nhiên này rồi, quen thuộc với những tâm tình trong đầu của đứa trẻ kỳ lân, xem ra tâm tình Gia Chú không tệ, Gia Chú không vui rồi, Gia Chú giận rồi, Gia Chú lại có tâm sự rồi.

Khiến cho lòng Lâm Phức Trăn khá là khó chịu chính là thời gian Gia Chú vui vẻ luôn rất ít, đa phần đều là Gia Chú có rất nhiều tâm sự.

Tay chìa về phía hình ảnh mơ hồ kia, lúc tìm tới gương mặt ấy, cô hỏi anh: Gia Chú, cậu giận sao? Gia Chú, ai đã chọc cho cậu không vui vậy?

Anh dừng động tác bỏ đồ vào ngăn kéo xe.

Xung quanh trở nên yên ắng.

Ngay sau đó. "Không có".

Tay chạm khẽ vào gương mặt ấy, còn nói không có không vui, hàng mày nhăn tít hết vào rồi kìa. Liên Gia Chú không vui, hơn nữa còn là rất không vui.

Anh cất cao giọng: "Tiểu Họa Mi, mình không hề không vui".

Được rồi, anh nói không có thì là không có.

Bàn tay chạm trên mặt anh bị lấy ra, Liên Gia Chú lại bắt đầu hành động vừa rồi.

Đèn trong khoang xe không được rõ lắm, trong mơ màng Lâm Phức Trăn cảm thấy đồ vật Liên Gia Chú cầm trên tay nhìn rất quen, nhìn nó như là một cái túi.

Đồ vật nhìn như cái túi ấy rõ ràng cô đã từng thấy qua.

"Gia Chú, trên tay cậu cầm cái gì vậy?" Cô hỏi anh.

MM.

Hết chương 53!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận