Sức chiến đấu của Hàn Vũ Tình không mạnh, rất nhanh đã mệt mỏi, chui ở trên giường ngủ.
Hai người cũng chưa ăn cơm chiều, Hàng Thanh Độ gọi đồ ăn ngoài, lúc về Hàn Vũ Tình đang gọi video cho ba mẹ.
Nghe được động tĩnh đóng cửa, Giả Lâm tò mò: "Nhà con còn có người khác?"
Hàn Dịch Kim thò qua nhìn, Hàn Vũ Tình đeo tai nghe mặc áo ngủ, đồng thời nhìn thấy bóng lưng anh tuấn của Hàng Thanh Độ, cậu đang khom lưng thay giày.
“Vũ Tình, là ai vậy? Con có bạn trai?"
Hàng Thanh Độ đặt đồ ăn ở trên bàn, không rõ vì sao cô ngẩn ra, dò hỏi: "Sao thế?"
Tiếng nói truyền vào tai nghe, Giả Lâm và Hàn Dịch Kim ở đối diện lập tức thay đổi thần sắc.
"Hai đứa còn yêu nhau?"
“Đúng vậy.” Hàn Vũ Tình nói.
Hàng Thanh Độ hiểu rõ, người đối diện là ai, đi vào màn hình.
T-shirts màu xanh đen, dài màu xanh ngọc, mặt tịnh da trắng, xương cốt rõ ràng, đôi mắt sắc bén hơn, lúc không có tình dục sẽ có vẻ không có tính người, biểu hiện tự phụ khắp nơi.
Giả Lâm và Hàn Dịch Kim không nói nhiều lời, dặn dò Hàn Vũ Tình trời lạnh mặc nhiều quần áo, về thành phố K thì nói để bọn họ đến đón.
Cúp máy, Hàn Vũ Tình dò hỏi: "Ba mẹ chị có nói gì với em không?"
"Không nói gì." Hàng Thanh Độ không nói nhiều, mở nắp hộp cơm và lấy đũa đưa cho cô.
Bọn họ có thể nói cái gì, hai người đều đã là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì.
Ba mẹ lớn tuổi đã không thể trói buộc con chim ưng hùng dũng cứng cánh, thường xuyên còn cho chim ưng ăn mới có thể tồn tại.
Hàn Vũ Tình hưởng thụ sự chăm sóc của cậu, nhìn dưa muối trong bát của cậu, duỗi đũa gắp lấy.
Hàng Thanh Độ sợ, chuyên môn gắp vào trong bát cho cô.
Cô cố tình thích ăn đồ trong bát cậu.
Kết thúc cơm chiều, Hàn Vũ Tình skincare tốn rất nhiều thời gian, lúc quay về phòng ngủ, Hàng Thanh Độ ngủ trên giường rồi.
Không đắp chăn, cả người lười nhác nằm trên khăn trải giường màu tím, khép hai chân lại.
Hàn Vũ Tình là chị gái, kéo chăn che lên ngực cậu, thình lình rơi vào con ngươi đen nhánh của cậu.
"Hoá ra không ngủ à?"
Hàng Thanh Độ không phủ nhận, chui vào trong lồng ngực của cô, gương mặt dán ở trên ngực mềm mại của cô, giống như bơ mật màu trắng bỏ thêm mấy tầng, đầu lưỡi đều là vị ngọt ngấy.
Ngón tay của Hàn Vũ Tình bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, đợi đến lúc cô mơ hồ sắp ngủ, ngón tay được đeo lên một chiếc nhẫn ấm áp.
Nháy mắt, cô tỉnh lại: “Có ý gì?”
"Ý mà chị nhìn thấy."
"Không nói là ý gì, chị sẽ không biết là ý gì."
"Ý em nói, chị sẽ đồng ý theo ý của em?"
"Vậy ý đó rốt cuộc là gì?"
"..." Lần đầu Hàng Thanh Độ cảm thấy có hơi phiền, hôn đầy trên cái miệng muốn hỏi kết quả kia.
Cậu không có yêu cầu gì với việc kết hôn, cũng không có sự chờ đợi gì, nếu người làm bạn ở bên cạnh cậu vẫn luôn là cô, kết hôn là có thể, không kết hôn cũng không sao.
Hôn nhân chưa bao giờ là sự lựa chọn tất yếu.
Cậu cũng không có yêu cầu gì với chuyện sinh dục, nếu cô bằng lòng, vậy thì sinh, rồi nuôi, nhưng người cô yêu nhất phải là cậu, không thể là con của hai người.
Nếu cô không muốn, vậy thì không sinh, dù sao cậu cũng không thích có con.
Giá trị quan và tình yêu của cậu được đắp nặn không thoát khỏi quan hệ với sự dạy dỗ của Hàn Vũ Tình.
Kinh nghiệm yêu đương ít đến đáng thương, cô là mối tình đầu của cậu, cậu có chấp niệm muốn tu thành chính quả mãnh liệt.
Tuổi gì, học thức ra sao, giáo dưỡng thế nào, luân lý thì sao… đây có gì quan trọng chứ.
Dù sao hoàn mỹ đến mấy cũng sẽ bị người ta nói, cho dù không có chuyện thật cũng có thể đổi trắng thay đen, đúng là sai, sai là đúng.
Cậu chỉ làm những gì mình muốn làm, mình không muốn làm thì không làm, phân rõ hai việc này là được.
Hàn Vũ Tình chưa nói đồng ý hay không, Hàng Thanh Độ cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, chỉ vững chắc trói người lại, ôm chặt.
Cô muốn chạy trốn cũng không trốn thoát.
Ngày hai người về thành phố K, có mưa bụi, rừng xanh ngoài cửa sổ xanh um.
Hàn Vũ Tình không để Giả Lâm và Hàn Dịch Kim đến đón, thoải mái dễ chịu ngồi trên ghế phụ của Hàng Thanh Độ, tò mò với thành phố này giống như thiếu niên năm đó.
Biến hoá thật nhanh, mấy năm không gặp, kiến trúc đổi mới, trang trí hoa lệ, lượng người tăng dần, có chút tương tự lại có sự khác biệt với trí nhớ của cô.
Nước mưa mông lung bao phủ cả thành phố, sự ẩm ướt quen thuộc làm cô không chán ghét.
Đến dưới lầu, xuống xe.
Nước mưa làm ướt một góc áo sơ mi của cậu, ngực cậu tối hôm qua chặt chẽ đè trên người cô, ngũ quan tuấn lãng lạnh nhạt, lời nói lại chứa đầy sự ấm áp.
"Em còn một cuộc họp, nên không lên đó nữa, buổi tối em đến đón chị."
Hàng Thanh Độ giơ ô che mưa màu dây đằng xanh, không định dọn hai vali của cô xuống xe.
Thoát ly nhiệt độ bên trong xe, Hàn Vũ Tình co vai lại, tránh trong lồng ngực của cậu, trả lời lung tung: "Chị không đồng ý ở chung."
Hạt mưa rơi trên mặt đất, từng chút rơi trên cẳng chân trắng nõn, tràn ra sự lạnh lẽo, tới gần người đàn ông mới có thể cảm thấy được bảo vệ.
"A." Câu trả lời của Hàng Thanh Độ không đau không ngứa, ôm chặt cánh tay, nghiêng đầu hôn tóc mái của cô: "Em đồng ý là được."
Rõ ràng là bộ dáng uy nghiêm, lại luôn mang theo chút sủng nịch.
Gần đây Hàn Vũ Tình đã lĩnh giáo sự cường ngạnh của cậu, không định chống đối, chỉ khách sáo ôn tồn: "Thật là cảm ơn Tổng giám đốc Hàng tiễn chị về nhà trong khi có trăm công nghìn việc."
"Đừng khách khí." Hàng Thanh Độ ôm cô, bắt lấy cánh tay của cô ôm lên eo cậu.
“Không phải em sốt ruột đi họp sao? Đi mau đi.” Hàn Vũ Tình ba hoa ngạo kiều, bắt đầu đuổi người.
“Chờ thêm chốc nữa.”
“Em sẽ đến muộn.”
"Đến muộn cũng không sao, em là đi đón người yêu về nhà, ông chủ sẽ không trách cứ nhiều."
Trong miệng cậu không nói mấy câu âu yếm, trịnh trọng xưng hô, thành công làm mặt cô đỏ lên.
Khuôn mặt tú lệ như một miếng quỳnh ngọc*, ý cười trên mặt càng sâu.
Ô màu dây đằng xanh bị lệch, lén cho hai người không gian, Hàng Thanh Độ hôn cô một lúc lâu mới lưu luyến không rời mà rời đi.
-
Hàn Vũ Tình về đến nhà, Giả Lâm cùng Hàn Dịch Kim đã chờ rất lâu.
Bốn năm này, cô đứt quãng sẽ về nhà ăn Tết, chẳng qua cũng chính là ăn một bữa cơm, cô liền đuổi máy bay rời đi.
Lần này xem như hoàn toàn ở lại thành phố K, định cư lại vì Hàng Thanh Độ.
Hai người già đều biết chuyện thế nào, Hàn Vũ Tình đã hơn ba mươi, chuyện chung thân đại sự còn chưa định, bọn họ đã sắp sốt ruột điên rồi.
Con gái thích con sói con kia, thích thì cứ thích đi, bọn họ không muốn buông tay nhân gian rồi, con gái vẫn cô độc không nơi nương tựa.
"Hai đứa muốn yêu nhau thì yêu nhau đi, vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, con nên định ra rồi." Thái độ của Giả Lâm mềm đi, ngôn ngữ không bớt đi tình thương dịu dàng của mẹ: "Mẹ nói thật với con, nó đi học, làm việc, luôn chăm sóc mẹ và ba con. Tặng không ít quà, tiền cũng cho không ít."
"Lần trước tim của ba con không thoải mái, mẹ bị ngã, bị thương ở chân, tên nhóc này thật hiểu biết, chạy hai đầu, chăm sóc hai ông bà tận tâm tận lực, đối tốt với ba mẹ, tóm lại là vì con."
Hàn Vũ Tình cũng không biết chuyện này, kinh ngạc không thôi.
Hàn Dịch Kim công tâm nhất: "Chân thành đả động lòng người nhất, Hàng Thanh Độ làm người ba mẹ đều rõ ràng, mặt lành lạnh, tuổi còn trẻ làm việc chu toàn không dễ dàng, bò đến vị trí này không dễ dàng, chuyện của hai đứa, ba mẹ cũng không xen vào nữa."
"Chỉ có một cái, nếu nó thay lòng đổi dạ, ba mẹ vẫn là hậu thuận kiên cố nhất của con."
Giả Lâm nghe vậy thì đỏ hốc mắt: “Con luôn chê mẹ phiền, mẹ phiền, không phải mẹ đều muốn tốt cho con, mẹ và ba con chỉ có một đứa con gái như con, tích cóp hai thứ này, tất cả đều là con, cũng hy vọng con đi chính đạo, có người bầu bạn có thể tâm sự.”
"Đúng rồi, còn…" Giả Lâm lau nước mắt: "Tuổi tác không phải vấn đề, bây giờ con còn có thể sinh, nhanh chóng sinh con, buộc người ta lại."
Hàn Dịch Kim không kiên nhẫn, chụp tay bạn già: “Chuyện của bọn nhỏ, chính chúng nó biết.”
Giả Lâm không nói, đứng dậy đi múc một bát cháo đậu đỏ mới nhất cho hai ba con.
-
Buổi tối Hàng Thanh Độ mang theo một thân hơi nước đến đón Hàn Vũ Tình, Hàn Dịch Kim và Giả Lâm bọc không ít đồ ăn để bọn họ mang về.
Sự đồng ý của ba mẹ cho hai người dũng khí lớn lao.
Ba mẹ của Hàng Thanh Độ không đồng ý Hàn Vũ Tình như cũ, lời nói ác độc của bọn họ cũng chưa bao giờ tiến vào lỗ tai cô.
Bọn họ không chỉ mắng Hàn Vũ Tình không giữ phụ đạo thông đồng với em chồng, cũng sẽ mắng Hàng Thanh Độ rất có lỗi với anh cậu.
Ai có lỗi, là Hàng Xuân Úc có lỗi với Hàn Vũ Tình trước, bọn họ đều quên rồi sao.
Hàng Thanh Độ vốn dĩ cũng không muốn hiếu thuận gì mấy, kết thúc tâm ý cho đủ tiền là được, bả vai của cậu biến thành đỉnh thiên lập địa**, cậu không e ngại, cũng có thể cho người phụ nữ mình âu yếm một không gian vững chắc.
Quay về chỗ tư nhân của cậu, đã nhìn thấy ánh trăng, mưa rào ngừng lại, hạt mưa lăn xuống phiến lá, tiếng vang tí tách rơi xuống.
Dây đằng màu xanh cần sống dựa vào cây khác mới có thể sinh tồn, kỳ hạn này là vĩnh viễn.
HOÀN TOÀN VĂN
*: Quỳnh ngọc là miếng ngọc trắng xinh đẹp
**: Gánh vác được nhiều thứ