Về đến nhà, Hàn Vũ Tình gõ bàn phím làm việc ở phòng khách, phía sau dùng một cái cặp cá mập nhỏ cặp tóc lên, tóc tán ở sau tai, xử lý vụ án, dường như không thèm để ý đến lửa giận của cậu.
Hàng Thanh Độ bức bách chính mình không nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây trên sau cổ trắng nõn, cúi đầu.
"Lại đây, trên đùi chị đều là bọc muỗi cắn, xoa dầu cho chị với." Hàn Vũ Tình nói như vậy, chân cuộn tròn lại thẳng ra, dấu vết đỏ rất rõ ràng.
Hàng Thanh Độ không tiếng động đi vào phòng, cầm dầu gió ra.
Hàn Vũ Tình cầm điện thoại nằm ở tay vịn sô pha, gác chân trên đùi của cậu.
Im lặng lấy lòng.
Hàng Thanh Độ được dỗ tốt, thật cẩn thận duỗi tay nắm cổ chân tinh tế, giống như bảo vệ tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, móng tay màu đỏ đậu ở trong mắt cậu chính là hoa ăn thịt người.
Cô có chân gầy, xương nhỏ nhô lên từng căn, thành một bóng trăng rằm sáng tỏ, thanh lãnh, cao không thể với, minh diễm đến cực điểm.
Cậu chạm vào làn da, xúc cảm trơn trượt, là cậu động lòng, là ý tưởng ma quỷ của cậu.
"Anh đang làm gì thế?"
Hàng Thanh Độ ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, phát hiện cô đang gọi điện thoại với người khác.
Hàn Vũ Tình mở loa ngoài, có thể nghe được âm thanh thuần hậu của người đàn ông: "Nhớ em."
“A.”
"Nhớ cái gì của em?"
"... Nhớ tất cả mọi thứ của em." Ẩn ẩn truyền đến tiếng thở dốc rầu rĩ.
Mắt Hàn Vũ Tình lộ ra khiêu khích, sóng mắt thủy nhuận, vừa nhìn, là có thể trúng quỷ kế của cô.
Hàng Thanh Độ bị biển giận dỗi bao phủ, ghen ghét cuồng liệt, phịch một tiếng ném chai dầu gió xuống sàn nhà, sau khi thủy tinh lăn lộn phát ra động tĩnh chói tai.
Cậu dường như là bỏ chạy, vọt vào phòng mình, đóng cửa mạnh mẽ.
“Vũ Tình, vừa rồi là thanh âm gì vậy?”
Tầm mắt của Hàn Vũ Tình nhìn chằm chằm trên cửa đóng chặt, tiếng nói như rượu ủ mật nguyên chất: "Sư tử nhỏ vừa mới nuôi tức giận, làm đổ chai dầu gió."
"Cái gì chứ, nói đùa gì vậy, em nuôi sư tử?"
“Đúng vậy, tính tình rất quyết liệt.”
"Bớt trêu anh lại, em thật là xấu."
Hàn Vũ Tình cười một cái, nhu nhu trả lời: “Anh mới hư ấy.”
Trong đầu hư hỏng toàn đựng gì không.
Mẹ kiếp, mau cút!
-
Một lần thi cuối cùng trước khi thi Đại học, nhiệt liệt khẩn trương, một tiết cuối cùng kết thúc, kịch liệt thảo luận nội dung.
Nóng hừng hực, cánh quạt trên đầu không trì hoãn được sự bực bội.
Sự phẫn nộ đêm đó đến nay tích tụ trong ngực của Hàng Thanh Độ.
Cô rốt cuộc là có ý gì.
Có chút ý tưởng kiều diễm kia hay không.
Trái tim nóng bỏng nhảy lên, tác động thần kinh khó nhịn, cậu không chiếm được, khó chịu muốn chết.
"Thi xong rồi, chúng ta đi chơi bóng?" Bạn bè tốt Trương Vũ xoay bóng rổ bằng đầu ngón tay, chạy đến mời.
Hàng Thanh Độ "ừ" một tiếng, thu dọn bài thi trên bàn nhét vào trong ngăn bàn, cùng đi ra ngoài với cậu ấy, thật là trùng hợp, đụng phải nữ sinh vừa mới vào cửa.
Bịch một tiếng, vững chắc đâm vào ngực của cậu.
Mồ hôi hơi mỏng, sự bực bội của thanh xuân, không thơm không say, chỉ là xương cốt không đẫy đà, không làm cho hormone của cậu động dục.
Cậu lùi về phía sau, cô gái đỏ mặt, đẹp ngượng ngùng, không dám nhìn cậu: "Thật… thật xin lỗi."
Hàng Thanh Độ lạnh nhạt, "ừ" một tiếng, có lẽ "ừ" cũng không nói.
Mi dày đen đặc, mắt lương bạc, sống mũi thẳng, còn cái miệng lạnh nhạt kia.
Tay Trương Vũ đặt trên đầu vai thon gầy của cậu, cười hi hi ha ha: "Lại bị ăn vạ à, cô gái kia tớ đã gặp mấy lần rồi, mỗi lần đều đụng vào người cậu, thế nào không đụng tớ nhỉ?"
"Lại là chiêu này, Lương Lâm Lâm là không có ai để đụng vào sao? Luôn khiêu gợi người khác." Có người nói xấu huyên thuyên: "Cậu ta nhìn người ta có để ý cậu ta không? Mắt trông mong nhìn lên trên, còn thật xin lỗi… có chút mùi bạch trà." (bạch liên hoa + trà xanh)
"Cậu đừng nói, cậu ta chính là người như vậy, ỷ vào việc mình có chút tư sắc."
Lương Lâm Lâm giận sôi máu, nhưng không thể phản kháng, cô ta chính là làm vậy thật, cô ta thích Hàng Thanh Độ, nhưng cậu không để ý.
"Lâm Lâm, chúng ta đi mua nước khoáng đi, tớ khát nước." Từ Từ đến tìm cô ta.
Đúng rồi, sau khi chơi bóng còn không phải uống nước hay sao?. Đam Mỹ Hài
Đến siêu thị nhỏ mua, so với việc ngốc ở phòng học, tần suất gặp mặt rất cao.
Nghĩ như vậy, cô ta không tức nữa, kéo tay Từ Từ rời đi.
Hàng Thanh Độ mặc một thân áo sơ mi trắng ngắn tay, dù đổ mồ hôi đầm đìa, giá trị nhan sắc cũng có chút cảm giác chính trực thanh tuấn nguy nga.
Tay cầm bóng, chạy vội đập bóng, trốn tránh sự theo đuổi của kẻ địch, nhón chân, nhảy cao, thủ đoạn linh hoạt sinh động, làm động tác ném rổ.
"Bịch" một tiếng, bóng rổ vào rổ theo đường cong.
Bípppp! Một bóng cuối cùng quyết định thắng thua.
"Nghe nói Hàng Thanh Độ muốn học luật, mục tiêu là khoa pháp luật Đại học Giao thông."
"Một học sinh lý công, làm công trình máy móc có thể mạnh hơn so với làm luật sư sao? Cậu ấy cũng không hay nói chuyện."
"Lần trước trong lớp tổ chức thi biện luận, cậu ấy là MVP (người giỏi và mạnh nhất) toàn trường."
"Cái cậu nói, tớ nhớ ra rồi, ngầu ác!"
…
Kết thúc một trận đấu, Hàng Thanh Độ nhìn thấy Lương Lâm Lâm ngồi canh ở cửa siêu thị, đẩy vai Trương Vũ một cái: "Mua chai nước cho tớ, tớ chuyển tiền lại cho cậu sau, tớ về phòng học trước."
"Ai u, nam sinh như cậu còn sợ bị nữ sinh quấn lấy à, cậu cũng không lỗ!"
Trương Vũ ghét bỏ, đi đến siêu thị, mắt thấy Lương Lâm Lâm dùng sức nhìn về phía sau cậu ấy, không nhịn được mà nhiều lời: "Tính tình cậu ấy lạnh nhạt, cậu đừng tốn công."
"Làm sao cậu biết!" Lương Lâm Lâm không phục.
Trương Vũ ghét bỏ vuốt vuốt môi, ném xuống một câu: "Cậu tin hay không thì tùy, nếu cậu ấy có thể có người yêu, tôi theo họ của cậu."
-
Tan học, trong phòng học loạn kêu lên, trường học để khích lệ học sinh, phát quyển hướng dẫn báo nguyện vọng, các bạn học ríu rít cầm quyển sách kia thảo luận hướng đi tương lai.
Phiếu điểm ngày mai mới chính thức tung ra, hôm nay có thành tích, mọi người cũng đánh giá không sai biệt lắm.
Người có tài chính là có tài, sẽ không vì thành tích mấy cuộc thi thử mà xuống sân khấu.
Hàng Thanh Độ không nghĩ đến Hàn Vũ Tình tới đón cậu.
Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, cô ý thay áo cao cổ, đi một đôi giày đế cao, một bộ váy màu đen tôn dáng, tóc dài rũ eo, đeo một túi LV Moon, đứng dưới tàng cây, bóng dáng lượn lờ, làm người mơ màng.
Xoay người nụ cười nhợt nhạt, khí chất vũ mị nhàn nhã đổ xuống, bộ dáng rất câu nhân.
Rõ ràng trước cổng trường rất nhiều người, Hàng Thanh Độ liếc mắt một cái đã phát hiện ra cô.
Mà cô giống như không muốn tìm người, chỉ đứng ở cửa, nhìn tấm biển của trường học.
Hàng Thanh Độ đi đến chỗ cô: "Sao chị đến đây?"
Trương Vũ không đuổi theo Hàng Thanh Độ, một mình đứng ở phía sau: “Mẹ kiếp! Thật đứng đắn!”
Hàn Vũ Tình tức giận: “Chị là gì của em?”
Hàng Thanh Độ không đáp lời, đi đón lấy túi trong tay cô: "Em cầm giúp chị."
Không cần cô hỏi, cậu đã rất lâu rồi chưa gọi "chị dâu."
Hàn Vũ Tình không nói lời nào, bỏ qua người bên cạnh, xoay người đi về phía trước, không quan tâm.
Miệng Trương Vũ có thể nhét một nắm tay, đây là ngầm đồng ý suy đoán của cậu ấy sao, hiện trường vả mặt như vậy, bạn gái của Hàng Thanh Độ là một chị gái?
Hàng Thanh Độ theo sau, mặc đồng phục xanh trắng trên người, sạch sẽ trong sáng, biểu hiện trạng thái ấu thú khắp nơi.
Sự chênh lệch chiều cao rất rõ ràng, thục nữ và học sinh cấp ba? Thật xứng đôi.
Trương Vũ đứng tại chỗ, lay đầu, khó trách Hàng Thanh Độ không có hứng thú với tình yêu học đường, hoá ra là thích một loại này.
Ý tưởng vượt mức quy định như vậy.