Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ


Lục Tranh bởi vì lo lắng cho cậu nên mới đến đây nhìn một chút, hiện giờ thấy Thẩm Thần xem như còn tỉnh táo, mà Trúc Lan Khuê đã ngủ say, lúc này anh mới yên tâm.
"Em còn đợi cái gì." Lục Tranh nói: "Mau đi ngủ, đừng có uống rượu nữa."
Thẩm Thần rời khỏi khuỷu tay anh, giống như sợ anh thật sự sẽ đánh đòn cậu, có chút ngoan ngoãn gật đầu: "Em vào trong ngủ với cậu ấy."
Trúc Lan Khuê và Tống Từ xem như anh em chiến hữu, nhưng Thẩm Thần và Trúc Lan Khuê lại như chị em khuê mật vậy, hai đứa ngủ cùng nhau không phải chưa từng, thế nên Lục Tranh cũng không lo lắng cái gì.
"Ừ."
"Vậy còn anh..."
"Lát nữa tôi sẽ đi."
"Ồ." Thẩm Thần nhìn anh vài lần, xoay người đi vào trong phòng Lan Khuê.
Thật ra Thẩm Thần vừa choáng vừa mệt, hơn nữa Lục Tranh ở bên ngoài mang cho cậu cảm giác an toàn, cho nên vừa nằm xuống giường đã ngủ mất.
Lục Tranh đứng một hồi trên chỗ bãi rượu, điện thoại vang lên.
"Alo."
"Anh Lục...."
"Ừ."
"Khụ, chuyện đó....Trúc Lan Khuê em ấy, thế nào rồi."
Lục Tranh đến gần sô pha liền ngồi xuống: "Lúc tôi tới đã ngủ rồi."
"Ồ..."
Lục Tranh: "Thế nào...lo lắng sao?"
Cửu Dạ nói: "Em ấy luôn hấp tấp, tôi không biết em ấy sẽ khổ sở như vậy, nhưng mà tôi....nói thế nào nhỉ, anh Lục, em ấy nhỏ tuổi, từ nhỏ từ đến lớn tôi đều xem em ấy như em gái, bây giờ đột nhiên tỏ tình như vậy, làm tôi có chút hoảng."
Lục Tranh nhìn thoáng qua về phía cửa phòng, như nghĩ tới điều gì đó: "Tuy nhỏ hơn cậu vài tuổi nhưng giờ em ấy cũng trưởng thành rồi."
Cửu Dạ: "Nói là nói như thế, nhưng chuyện đến với tôi quá bất ngờ."
"Vậy cậu tính làm như thế nào?"
Cửu Dạ ở đầu bên kia di động phiền não mà cào tóc: "Tôi cũng không biết."
"Suy nghĩ lại cho kỹ, không thích thì dứt khoát, thích...." Lục Tranh một tay vịn lên sô pha, chống hàm dưới: "Thích thì đừng làm em ấy khổ sở."
"Vậy anh Lục, cậu với Thẩm Thần..."
"Như thế nào."
"Cậu đối với Thẩm Thần luôn không giống những người khác, tôi nghĩ hẳn là cậu thích em ấy." Cửu Dạ có chút thăm dò hỏi: "Đúng không?"
Lục Tranh im lặng một lúc lâu.
Cửu Dạ tiếp tục nói: "Vậy nếu cậu thích một người, sẽ dứt khoát nói ra sao."
"Em ấy không giống." Ánh mắt Lục Tranh xuất hiện tia âm u: "Trúc Lan Khuê thích cậu, nhưng Thẩm Thần, em ấy thích người khác."
Vậy nên làm sao anh có thể nói dứt khoát được đây, cậu nhát gan như vậy, không doạ cậu sợ mới là lạ.
Cửu Dạ: "A....chính là người tên Hoài Tư kia, cậu tính thế nào đây."
"Cậu bây giờ mà còn quan tâm chuyện của tôi."
"Tôi đây cảm thấy tính tình không phải có thể doạ người của cậu sao."
"....Cút."
"Khụ, vậy, tôi cúp máy đây, Lan Khuê bên kia có chuyện gì cậu bảo Thẩm Thần nói với tôi một tiếng."
"Muốn biết thì tự mình đi mà hỏi."
"Này này..."
......
Có Thẩm Thần chăm sóc tâm trạng Trúc Lan Khuê có chút tốt lên, lúc đầu Trúc Lan Khuê cũng rất suy sụp, nhưng bản thân cô ấy luôn kiên cường, không bao lâu lại hùng hùng hổ hổ vui vẻ trở lại, cũng thuận tiện đem Cửu Dạ chửi từ đầu đến cuối.
Trường học lại sắp khai giảng, Thẩm Thần lúc này mới rời nhà Trúc Lan Khuê, trở về nhà thu xếp hành lý.
Chiều hôm đó, lúc Thẩm Thần đang ở căn nhà nhỏ thu xếp hành lý, dì Từ nói đã nấu cho cậu nhiều món ngon liền bảo cậu qua bên đó.
Nhưng cậu không nghĩ tới, lúc vừa trở về thì đã thấy Lưu Lương đã về nhà, vốn là Lưu Lương đi học thêu truyền thống ở địa phương, Thẩm Thần không ngờ bà đột nhiên trở về.
"Mẹ, mẹ về nhà bao giờ vậy."
Lưu Lương ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên đem một quyển sách ảnh ném tới bên cạnh dưới chân cậu: "Trước tiên con nói cho mẹ biết đây là cái gì."
Thẩm Thần nhìn quyển sách ảnh quen thuộc dưới chân cả người liền cứng đờ: "Đây là..."
"Là của con, đừng phủ nhận."
Lưu Lương tức giận đến phát run: "Con thế nhưng lại đi chụp ảnh!? Từ nhỏ mẹ đã nói với con nghề này chỉ mang lại tai hoạ mà thôi! Con nhìn bố con xem! Con rốt cuộc có nghe hay không!"
Thẩm Thần biết Lưu Lương sẽ tức giận, cho nên từ trước đến giờ cậu đều lén lún học, biết rằng một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, nhưng không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con thật sự rất thích chụp ảnh..."
"Trước đây bố con cũng nói như vậy! Nhưng kết quả thì sao? Tiền không kiếm được, mỗi ngày chạy tới chạy lui xuất quỷ nhập thần! Cuối cùng vì việc này mà bỏ lại chúng ta! Ông ấy vì cái nghề này đến chết cũng không từ bỏ, con nói cái nghề này có gì tốt!"
Thẩm Thần siết chặt tay, nói: "Bố mất là ngoài ý muốn, việc chụp ảnh không có liên quan với nhau."
"Sao lại không có liên quan? Nếu ông ấy không đi Tây Tạng chụp ảnh, thì làm sao xảy ra tai nạn ở trên đường!"
Hốc mắt Thẩm Thần đỏ hoe: "Vì bố yêu thích chụp ảnh."
"Thích thì có thể mài ra cơm sao, con xem chúng ta bị ông ấy hại thành cái dạng gì đây."
"Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao, còn nữa, chụp ảnh có thể kiếm được tiền, kỳ nghỉ hè con kiếm được rất nhiều, mẹ con...."
"Con nói cái gì?" Lưu Lương khó có thể tin được: "Nghỉ hè con đi chụp ảnh? Không phải con làm gia sư sao? Con gạt mẹ?"
Thẩm Thần: "....Con chỉ là, sợ mẹ không đồng ý."
"Con còn biết mẹ sẽ không đồng ý!" Lưu Lương lạnh lùng nói: "Bây giờ con mau đem mấy thứ này ném ngay cho mẹ! Còn cả máy chụp ảnh nữa! Trước đây mẹ để con giữ lại vì đây là đồ vật duy nhất bố con để lại, để cho con nhìn vật nhớ người.

Nếu sớm biết sẽ như vậy, khi đó mẹ nên đem vứt nó đi!"
"Mẹ!!" Thẩm Thần thấy Lưu Lương giơ máy ảnh lên liền chạy đến đoạt lại: "Con không cho mẹ ném, mẹ trả lại cho con!"
Bang!
Rốt cuộc tốc độ Thẩm Thần không nhanh bằng Lưu Lương, cậu chưa kịp chạm vào, Lưu Lương đã dùng sức đem máy ảnh hướng ra ngoài cửa sổ ném đi.

Bên ngoài là nền xi măng, máy chụp ảnh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng trầm vang.
Máu toàn thân Thẩm Thần giờ phút này như ngừng chảy, đôi con ngươi co lại, tựa hồ như không thể tin chuyện này đã xảy ra.
"Mẹ cảnh cáo con Thẩm Thần, con lo học tập tốt cho mẹ! Con còn muốn chụp ảnh mẹ sẽ..."
"Không cần mẹ lo!!" Thẩm Thần đột nhiên hét lên.
Cậu gạt tay Lưu Lương đang lôi kéo cậu, tức giận mà nhìn chằm chằm cậu: "Con không cần mẹ lo."
"Con nói cái gì?" Lưu Lương kinh ngạc mà nhìn cậu, không ngờ tới đứa nhỏ luôn nói nhỏ nhẹ nhát gan như Thẩm Thần sẽ phản ứng với bà như vậy, bà nhất thời ngây ra.
Hốc mắt Thẩm Thần đầy tơ máu, nước mắt sắp trực trào, nhưng cậu cố kìm nén, chính là không muốn để nước mắt rơi xuống.
Cả người cậu phát run, cậu chưa từng hận Lưu Lương như lúc này.
Lưu Lương chưa bao giờ yêu thương cậu như những người mẹ khác yêu con mình.

Bà không ôm cậu, hôn cậu, hay thậm chí là nắm tay cậu.

Bà ấy lúc nào cũng nói chuyện lạnh lùng với cậu, luôn nghiêm khắc, thờ ơ, từ nhỏ đến lớn cậu đã hưởng thụ tình mẹ như vậy.
Nhưng cậu không ghét bà, cậu cảm thấy rằng ít nhất cậu còn có mẹ.

Ít nhất trên thế giới này, cậu vẫn còn người thân.
Nhưng giờ phút này, Lưu Lương lại đem máy chụp ảnh mà bố để lại cho cậu hung hăng ném ra ngoài, trong lòng cậu cuộn lên ý hận với bà.
Cậu trân trọng chiếc máy ảnh này bao nhiêu, nó theo cậu nhiều năm như vậy, chèo chống mộng ước xa xôi của cậu.
Vào khoảnh khắc chiếc máy ảnh vỡ tan, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình không còn gì nữa.
Thẩm Thần không quan tâm mà chạy ra sân nhỏ, cậu chạy tới chỗ máy ảnh rơi xuống, thật cẩn thận mà cầm lên.
Máy ảnh này đã mua từ rất nhiều năm, lúc trước bố cậu đã mua máy ảnh này rất đắt tiền, tuy bây giờ có chút lỗi thời nhưng vì cậu luôn gìn giữ nên máy ảnh vẫn còn chụp rất tốt.
Nhưng bây giờ nó thành ra như vậy, có sửa được hay không khó mà biết được.

Nếu không sửa được, cậu không chỉ không có máy ảnh, mà đồ vật duy nhất bố để lại cậu cũng không bảo vệ được.
Thẩm Thần thần hồn phách lạc cầm máy ảnh chạy ra khỏi nhà.
Lúc dì Từ từ bên ngoài trở về nhìn thấy cậu: "Tiểu Thần, đã trễ thế này con đi đâu vậy?"
Thẩm Thần nhìn dì ấy vội gật đầu, buồn bã không lên tiếng chạy đi.
Lúc ăn tối, mọi người trong Lục gia chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu Thần ở nhà à? Sao không thấy thằng bé qua ăn cơm?" Lục Trí Minh hỏi.
Dì Từ: "Vừa rồi tôi nhìn thấy thằng bé chạy ra ngoài, ây da đứa nhỏ này cãi nhau với Lưu Lương."
Lục Tranh tay cầm đũa hơi khựng lại, nghe dì Từ nói tiếp: "Vừa rồi tôi có ghé qua, Lưu Lương đang nổi giận, nói thằng bé lén học chụp ảnh."
Hàn Ngọc Mai: "Chụp ảnh?"
"Đúng vậy, Lưu Lương bởi vì chuyện chồng bà ấy nên rất ghét chụp ảnh, ngay cả sách và máy ảnh đều ném đi rồi."
Hàn Ngọc Mai: "Thằng bé thật sự thích học chụp ảnh, học cái này cũng tốt mà, sao lại ném máy ảnh đi chứ."
Dì Từ: "Có thể do ảnh hưởng bởi chuyện kia quá sâu....Dù sao bây giờ cũng tức giận, nói là Tiểu Thần đã giấu bà ấy lén học chụp ảnh."
"Tôi cũng không biết." Lục Trí Minh nói: "Lục Tranh, con mau gọi điện thoại cho thằng bé."
Kỳ thật không cần đợi Lục Trí Minh nói, Lục Tranh đã đứng lên, anh thuận tay lấy chìa khoá xe: "Con đi tìm em ấy."
Dì Từ: "A, vậy sớm trở về một chút, đem Tiểu Thần về ăn cơm, trời đã tối rồi thằng bé còn đi lung tung."
"Vâng."
Ra cửa, Lục Tranh liền gọi điện thoại đi về phía gara, anh đã gọi vài cuộc nhưng cậu không nghe máy.
Trong lòng rối bời, Lục Tranh nhanh chóng lái xe ra đại viện.
Ở một nơi khác, Thẩm Thần đang ngồi trong một tiệm sửa máy ảnh, cậu đem máy ảnh đưa cho chủ tiệm xem.

Cậu đã đi đến nhiều tiệm sửa máy ảnh, nhưng đáp án đều là không sửa được.
"Có thể sửa được không?"
"Hừm....tôi nhìn thử xem."
Trong lòng Thẩm Thần tràn đầy chờ mong.
"Haiz chàng trai nhỏ, máy ảnh này lâu lắm rồi đúng không?"
"Đúng vậy."
"Linh kiện của nó hỏng rồi không thể sửa được, hơn nữa cháu nhìn này ống kính đã bị bể, phí sửa chữa sẽ rất cao, chi bằng mua cái mới."
Đáp án cũng giống như những cửa tiệm trước, Thẩm Thần kiên trì nói: "Cháu rất muốn sửa nó, chú có cách nào không ạ"
"Nhưng dù có sửa được thì cũng không thể dùng được như trước nữa, rất dễ bị hỏng." Chủ tiệm nói: "Chàng trai nhỏ, chú cũng không lừa cháu, vậy nên chú nói thật cho cháu biết, đã bị vỡ thành như vậy, nếu chú là cháu thì sẽ không đi sửa đâu."
"Nhưng đối với cháu nó rất quan trọng."
"Chuyện này..."
"Chú cố gắng hết sức được không ạ." Sắc mặt Thẩm Thần tái nhợt: "Cháu có mang theo tiền."
Chủ tiệm dở khóc dở cười: "Vấn đề ở đây không phải là tiền, haiz, thôi vậy, chú giúp cháu thử xem, cháu qua kia đợi một lát."
"Vâng! Cám ơn chú!"
Thẩm Thần đi đến ghế ngồi xuống, vì chuyện máy ảnh mà thở phào một hơi đồng thời trong lòng ẩn ẩn đau, cậu nhớ tới vẻ mặt giận giữ của Lưu Lương, khổ sở mà ôm mặt.
Cậu trước đây chưa từng cãi nhau với Lưu Lương, cậu không nghĩ, cũng không dám.
Hôm nay xảy ra chuyện này, cho đến bây giờ cậu vẫn thấy hoảng loạn.
Cậu cảm thấy thật sự uỷ khuất, cậu không rõ, vì cái gì mà mẹ cậu không làm rõ ràng đã ném máy ảnh của cậu, việc này so với trực tiếp mắng cậu còn khó chịu hơn.
"Chàng trai nhỏ."
Thẩm Thần: "Thế nào rồi ạ?"
"Chú sẽ cố hết sức sửa cho cháu, bất quá mấy ngày sau cháu hẵng đến lấy, cháu để lại số điện thoại, đến lúc đó chú sẽ gọi cho cháu."
"Vâng!"
Để lại số điện thoại sau đó thanh toán tiền, Thẩm Thần từ cửa tiệm đi ra.
Quả thật phí sửa chữa rất cao, may mắn tiền lương lúc đi làm Thẩm Thần cũng cao, tuy rằng có đáng tiếc, nhưng cậu thật sự không hối hận.
Trời đã tối, Thẩm Thần đột nhiên không biết nên đi đâu.
Lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại cho Trúc Lan Khuê nhưng đã có người gọi đến.
Lúc nãy cậu trả tiền đã nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh nhưng cậu không hồi âm.
Lúc này nhìn điện thoại lại lần nữa vang lên, Thẩm Thần ngẩn ngơ, chậm chạp không nhấn nút nghe.
"Thẩm Thần." Đột nhiên, cách đó không xa vang lên giọng nói nặng nề, có chút tức giận.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, quả thực nhìn thấy một khuôn mặt đang tức giận.
Nghiêm túc, mắt lạnh lẽo, sự im lặng,...!Đây là biểu cảm trên mặt anh mà vốn dĩ Thẩm Thần sợ nhất.
Nhưng lúc này, cậu lại không cảm thấy sợ hãi đến vậy, ngược lại mũi có chút cay như thể chỉ trong nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống.
"Em bị sao vậy!" Lục Tranh đi đến, lấy điện thoại trong tay cậu: "Không nghe điện thoại của tôi?"
Cơ thể của cậu như bị nhồi nhét cục bông, những cục bông ngăn chặn mạch máu của cậu, khiến cậu cảm thấy khó thở: "Em sợ, anh đang ở nhà...em, em không muốn nói chuyện với mẹ."
"Vậy nên em cho rằng bà ấy nhờ tôi gọi cho em?"
Thẩm Thần gật đầu.
"Em..." Lục Tranh tức giận muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu lại không nỡ mắng ra, giằng co nửa ngày sau đó mở miệng nói: "Em có biết em làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng, trời đã tối như vậy em cũng không biết sao?"
Thẩm Thần nhỏ giọng: "Em đến tiệm sửa máy ảnh..."
"Tôi biết."
Cho nên suốt dọc đường mỗi một tiệm sửa máy ảnh anh đều không bỏ qua, một đường tìm đến đây.
Thẩm Thần: "Nhưng em không biết có thể sửa được không, bọn họ nói, mặc dù sửa cũng không thể được như trước nữa.

Đây là đồ vật của bố em....Mẹ em sao có thể làm như vậy, mẹ không thể..."
Nhẫn nhịn suốt cả một đoạn đường dài, lúc này khi nhìn thấy Lục Tranh không hiểu sao cậu không kìm nén được nữa.

Nước mắt tuôn rơi, lăn trên má rơi xuống đất, Thẩm Thần đưa tay lau, càng lau nước mắt càng rơi, cậu không thể cản lại được.
"Xin lỗi...." Cậu không ngờ sẽ khóc.
"Đừng lau." Lục Tranh chau mày, giữ tay cậu lại, cậu dùng sức như vậy, mặt bị chà sát đến đỏ ửng.
Lục Tranh rất đau lòng, đưa tay ra sau đầu cậu, ấn vào ngực mình.
Anh không muốn nhìn thấy cậu khóc.
Ai có thể ngờ rằng, cậu khóc rất nhiều, nhưng không nháo loạn, giống như bị vỡ đê, nhanh chóng ướt cả áo.
Lục Tranh không chịu nổi, đưa tay lên vuốt đầu cậu, dỗ dành: "Máy chụp ảnh sẽ sửa được."
Thẩm Thần đưa tay nắm chặt thắt lưng hông áo anh, cọ cọ mặt.
Lục Tranh thấy khuyên cũng không được, để mặc cho cậu khóc.

Chờ đến khi cậu không khóc được nữa, anh đưa tay ôm mặt cậu lên, lấy ngón tay gạt đi vệt nước mắt.
"Nước mắt nước mũi bôi hết lên trên áo của tôi, thích lắm sao."
Thẩm Thần ánh mắt đỏ hoe mà nhìn anh: "......"
Lục Tranh hơi kéo nhẹ khoé miệng xuống, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng lo lắng, có tôi đây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui