Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ


Lục Tranh đã rời đi được một tuần, Thẩm Thần cũng chưa kịp nói cho anh chuyện cậu muốn đi đào tạo chuyên sâu.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cũng không vội, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa để chuẩn bị cho chuyện này.
Nhưng cậu không biết phản ứng đầu tiên của Lục Tranh đối với chuyện này sẽ như thế nào, bởi vì nếu cậu thật sự đi Mỹ, vậy thì.....Bọn họ sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cậu do dự.
"Tiểu Thần, em giúp anh đem tư liệu này đến chỗ thầy Doãn một chút." Đạt Bắc vội vàng chạy đến đưa cho cậu một phần văn kiện: "Anh phải đi nhà vệ sinh, xin nhờ xin nhờ."
Thẩm Thần gật đầu, cầm lấy văn kiện đi đến văn phòng Doãn Lễ.
Văn phòng của Doãn Lễ cách khu làm việc của bọn họ khá xa, Doãn Lễ đã làm việc ở trong đó được một thời gian dài, cho nên phòng làm việc của ông rất rộng, bên trong phòng tối, thậm chí còn có cả phòng ngủ.
Lúc Thẩm Thần đi đến gõ gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng, cậu do dự, đè xuống tay nắm cửa.
Cánh cửa mở ra, đi vào, đem tài liệu đặt ở trên bàn gần nhất.

Cậu vừa định xoay người đi ra cửa, đột nhiên nghe được giọng nói của Doãn Lễ ở gian phòng bên cạnh truyền đến, cửa phòng không đóng chặt, cho nên giọng nói cũng rất rõ ràng.
Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là điều không tốt, Thẩm Thần không có ý định ở lại, nhưng khi đi được vài bước, cậu nghe được tên của mình.
Thẩm Thần sửng sốt một chút, dừng lại.
"Cái gì mà tôi quan tâm Thẩm Thần hơn cả con gái, Thanh Dao, con gái là con gái, Thẩm Thần là Thẩm Thần, bà biết rất rõ tôi đối với thằng bé áy náy rất sâu đậm."
"Con gái tôi sẽ quan tâm, được rồi được rồi bà đừng nóng giận, buổi tối về tôi sẽ nói chuyện với con bé."
"Thẩm Thần tôi tự nhiên sẽ chăm sóc đến cùng, bà cũng biết rõ là bởi vì tôi bố con bé mới xảy ra chuyện....Bà đừng nói nhiều như vậy, nếu như không có Thẩm Duệ làm sao có tôi bây giờ? Đúng! Tôi là dựa vào tài năng của ông ấy mới đi đến một bước này, nếu không phải là tác phẩm của ông ấy, tôi sẽ không đạt được giải vàng quốc tế, bà không cần phải lấy những thứ này để châm chọc tôi,....Bà cho rằng tôi không hối hận sao? Tôi mỗi giây mỗi phút đều rất hối hận! Cho nên bây giờ tôi đang bồi thường!"
Thẩm Thần đứng tại chỗ, càng nghe càng hỗn loạn, càng nghe tim càng lạnh.
Cậu biết Thanh Dao là ai, bà là vợ của Doãn Lễ.

Cậu đã gặp bà ấy rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đến đều mang cho cậu rất nhiều món ngon, đối xử với cậu rất tốt.
Nhưng.....Bọn họ đang nói cái gì vậy.
Áy náy? Bồi thường?
Thầy Doãn Lễ là thật sự quen biết bố cậu?
Hơn nữa....Ông nói bởi vì do ông nên bố cậu mới xảy ra chuyện, và ông có được bây giờ là vì bố cậu, những thứ này là có ý gì?
"Thanh Dao, bà...".

Lời nói ngừng hẳn, Doãn Lễ đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Thẩm Thần đứng bất động ở bên ngoài, đột nhiên cứng lại.
Ông chậm rãi buông di động xuống, nhìn Thẩm Thần, sắc mặt có chút khó coi.
"Em sao lại...."
"Thầy Doãn." Thẩm Thần nhíu mày, giọng nói cứng rắn: "Hoá ra ngài quen biết bố em."
Vẻ mặt khiếp sợ của Doãn Lễ dần dần biến mất, thay vào đó là một biểu hiện bất ngờ.

Đó là một tiếng thở dài nhẹ nhõm cũng là tiếng thở dài im ắng.

"Thầy có biết bố em hay không?" Thẩm Thần tiến đến đưa tay kéo cánh tay ông, vội vàng nói: "Thầy! Em nghe được! Đúng vậy, đúng là trước kia thầy đã nói không biết, vì sao thầy lại gạt em?"
"Thẩm Thần...." Hốc mắt Doãn Lễ đã đỏ, ông cúi đầu, giọng nói thê lương: "Tôi quen biết bố em."
"...."
"Trước đây, tôi là bạn đồng hành ra ngoài chụp ảnh với bố em, chúng tôi là.....bạn tốt."
"Nhưng tại sao thầy lại giấu em?"
Doãn Lễ mở miệng nhưng không nói nên lời.
Thẩm Thần: "Mới vừa rồi thầy nói bởi vì do thầy mà bố em mới xảy ra chuyện.....Thế này là có ý gì, chẳng lẽ lúc đi Tây Tạng, thầy cũng ở đó?"
Thẩm Thần nhìn thấy Doãn Lễ sững sờ, ánh mắt càng thêm sợ hãi, trái tim cậu thắt lại, có một số việc dần trở nên rõ ràng.
"Thẩm Thần, tôi đúng là...." Doãn Lễ ngồi xuống sô pha, người đàn ông bốn mươi tuổi thế nhưng lại bật khóc: "Nếu khi đó tôi không lái xe vào con đường đó, xe của chúng tôi cũng sẽ không lật, bố em cũng....Sẽ không xảy ra chuyện, là lỗi của tôi, là tôi đã hại ông ấy."
Thẩm Thần: "Cho nên....Thầy mới đối xử tốt với em như vậy, chăm sóc em ở mọi nơi, mang theo em làm quen với nhiều tiền bối ưu tú, thật ra là bởi vì bố em."
"Đấy là một chuyện, nhưng chính bản thân em tự nhiên cũng đã có năng lực." Doãn Lễ thở dài: "So với chúng ta em càng giỏi hơn."
"Nhưng em không hiểu, chuyện khi đó có thể là ngoài ý muốn, em cũng tin tưởng thầy không phải cố ý, nhưng vì sao thầy lại phải giữ bí mật như vậy? Thầy nói tác phẩm của bố em....Giải thưởng vàng quốc tế cho nhiếp ảnh gia cảnh quan thiên nhiên." Thẩm Thần có chút hoang đường: "Chắc không phải như em nghĩ đâu."
Doãn Lễ như nghẹn ở cổ họng.

Lúc trước, bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy, trong tim hai người đều có chí hướng lớn, năng lực của hai người đều rất mạnh, chẳng qua là đã không có cơ hội để đi tiếp.
Sau hành trình ở Tây Tạng, ông vô cùng đau đớn vì cái chết của Thẩm Duệ, nhưng khi đó ông còn trẻ, ông bị choáng váng trước mặt danh lợi.
Ông đã đem tác phẩm của Thẩm Duệ thành của mình đi thi, vốn nghĩ rằng chính là đá chìm đáy biển, nhưng thật không ngờ lần này đã khiến ông nổi tiếng sau một đêm.

Ông dựa vào bạn tốt của mình, ông trở thành một trong những nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong nước....
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay và tiền tài ập đến khiến ông choáng ngợp, lúc đầu ông rất vui sướng dị thường, nhưng thời gian trôi qua, hàng đêm ông bắt đầu hối hận về những sai lầm trong quá khứ, nhưng ông.....Không có đủ can đảm để thừa nhận những chuyện này.
Nhưng sau đó, ông lại gặp Thẩm Thần, con trai của Thẩm Duệ.
Cho nên ngay từ giây phút đó biết được, ông thật tâm thật lòng muốn đối tốt với cậu, dạy cậu học suốt đời, tạo một môi trường tốt hơn cho cậu, trải con đường càng tốt hơn....
Thẩm Thần trầm mặc nhìn Doãn Lễ không nói lời nào, những hoài nghi trong lòng đã được khẳng định, cậu không thể ngờ được mà nhìn Doãn Lễ, bởi vì hoang đường, bởi vì thất vọng, thậm chí cậu còn cười ra tiếng.
"Thẩm Thần....."
"Thầy Doãn ngài biết không, bố em trong mắt mọi người trong gia đình là một người đàn ông rất vô dụng, mẹ em.....Mẹ em chán ghét ông đến mức nào, đã nhiều năm như vậy không một phút nào là bà tin tưởng vào ước mơ của ông ấy." Thẩm Thần che mắt, nước mắt đã không kiềm chế được xen qua khe hở chảy ra: "Không có ai tin tưởng ông ấy, không có ai để mắt đến ông,....Nhưng ai biết được, thật ra ông ấy có thể trở thành người ưu tú nhất....."
"Thầy, em nghĩ rằng thầy đối tốt với em là bởi vì em có nhiều vốn lợi hại, em vẫn luôn xem thầy là thần tượng là mục tiêu của em, nhưng hoá ra tất cả chỉ là giả!"
....
Toà nhà tráng lệ, phố phường buôn bán tấp nập.
Sau khi Thẩm Thần từ Le.

Photographers Club đi ra, màn đêm đã buông xuống.

Cậu đứng ở bên lề đường, nhìn những toà nhà cao ốc trước mặt như mô hình, chúng được thắp sáng bởi những ánh đèn, màu đỏ màu cam màu xanh, tựa như một biển sao nhiều màu sắc.
Nhưng trong đó không có màu sắc nào thuộc về bản thân mình.
Thẩm Thần ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên đau đớn khóc thành tiếng.

Cậu xem Doãn Lễ là trưởng bối, là người thầy soi đèn dẫn lối nhưng kết quả lại phát hiện người này thế nhưng lại lấy thành quả của bố cậu, sau khi bố cậu cô đơn qua đời, ông dựa vào đó mà trở thành nhân vật trên đỉnh Kim Tư Tháp!
"Thẩm Thần, tôi biết là tôi đã sai, nếu em muốn nói cho mọi người, em nói đi...."
Nói, cậu vì sao lại không nói!
Bố của cậu đời này không thể thực hiện được lý tưởng của mình, không chỉ mọi người trên thế giới không biết ông, mà ngay cả gia đình của chính ông cũng không thể hiểu ông.
Ông ấy chết đầy oán niệm!
Đúng vậy, người trong nhà....
Thẩm Thần đột nhiên đứng dậy.
"Bác tài, xin hãy đến khu đại viện ở phía đông."
Thẩm Thần nước mắt cũng không kịp lau, vội vàng bắt một chiếc taxi.
Cậu muốn về nhà, cậu muốn nói cho Lưu Lương, cậu muốn nói rằng bố của cậu không phải không làm việc gì, không phải tuỳ hứng làm bậy, cậu muốn nói cho bà biết bà đã sai!
Bà vẫn luôn luôn sai!
Xe taxi đang trên đường trở về Lục gia, hơn bốn mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa đại viện.
Xe taxi không được vào, Thẩm Thần thanh toán tiền, bước xuống xe hướng vào trong mà chạy.
Vội vàng chạy về nhà, nhưng Thẩm Thần nhìn trong nhà không thấy bóng dáng của Lưu Lương đâu, cậu lấy điện thoại gọi điện, lại phát hiện di động của Lưu Lương vang lên ở trên sô pha.
Thẩm Thần: "....."
Cậu nhíu mày, đi ra sân nhỏ tìm bà, nhưng cậu ở bên ngoài tìm một vòng sau đó mới phát hiện dường như không có ai ở Lục gia, dì Từ cũng không có ở đây.
"Người đâu rồi?"
"Thẩm Thần?" Đúng lúc này, một chàng trai trẻ tuổi mặc quân trang ở bên ngoài vội vàng chạy vào, sau khi nhìn thấy cậu, bước chân rõ ràng dừng lại.
Thẩm Thần biết anh ta, anh ta thường xuyên đưa tài liệu quân sự đến Lục gia đưa cho Lục Trí Minh.
"Sao cậu lại ở nhà...."
Thẩm Thần cau mày: "Có chuyện gì sao?"
"Ách.....Không phải là thủ trưởng đã nói trong nhà không có người sao."
Thẩm Thần: "Ông bảo anh về nhà lấy đồ sao? À, ông đâu rồi, sao hôm nay trong nhà một người cũng không thấy."
Chàng trai trẻ do dự: "Chuyện đó, Thẩm Thần, cậu có muốn đi xe tôi đến bệnh viện hay không."
Thẩm Thần: "Bệnh viện? Có chuyện gì sao?"
"Có lẽ thủ trưởng không kịp thông báo cho cậu, bệnh tình của mẹ cậu đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mới vừa rồi tôi còn lái xe đưa đi bệnh viện, mọi người đều đi..."
Thẩm Thần cả người lung lay một cái, thiếu chút nữa đứng không vững: "Đưa tôi đi!"
...
Con đường đi đến bệnh viện này sao lại dài như vậy, dài đến nỗi khiến đầu cậu choáng váng trước mắt tối sầm.
Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Thần chỉ biết đi theo người bên cạnh đến ở ngoài phòng phẫu thuật, mọi người đều ở đây, lúc nhìn thấy cậu đến mọi người đều im lặng.
Dì Từ đi đến ôm lấy cậu âm thầm lau nước mắt, Thẩm Thần vỗ vỗ bả vai dì Từ một cách máy móc, nói với bà sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện sẽ không sao.
Cậu an ủi người khác, bởi vì trong lòng của cậu tràn ngập hy vọng, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người như Lưu Lương sẽ không tuỳ tiện rời đi như vậy.
Nhưng trên thế giới này, dường như không có gì là không thể.

Có lẽ người một phút trước còn khoẻ mạnh lắc lư trong thế giới này, một phút sau có thể ở trước mắt bạn mà rời đi.

Cậu chưa từng quan tâm đến bà, chưa từng chú ý đến bà, thẳng cho đến khi bà rời đi, cậu mới phát hiện, cậu mới nhận ra vì sao bên cạnh cần có người thân.
Thẩm Thần nhìn vị bác sĩ bận rộn một giờ đồng hồ đi ra, miệng anh ta lúc đóng lúc mở, nói những lời cậu không muốn nghe.
"Bệnh nhân thiếu máu cơ tim cục bộ cấp tính dẫn đến thiếu oxy, tim đột nhiên ngừng đập dẫn đến tử vong...."
"Nén bi thương."
"Theo lý thuyết thì sẽ không như vậy, bệnh nhân có dựa theo lời dặn của bác sĩ về nhà có uống thuốc không?"
"Người nhà vào xem...."
Tử vong, nén bi thương.
Thẩm Thần đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn Lưu Lương nằm trên giường bệnh, bà nhắm mắt lại, dường như chỉ là đang ngủ mà thôi.
Thẩm Thần chậm rãi ngồi xổm xuống, không hề chớp mắt mà nhìn Lưu Lương.
Đây hình như là lần đầu tiên cậu nhìn bà lâu như vậy.

Nhìn bà gần như vậy, cậu mới phát hiện bà hoá ra thực sự đã già rồi.

Hai má gầy yếu, có nhiều nếp nhăn, gương mặt này thường ngày đối với cậu rất lạnh nhạt nhưng giờ phút này bởi vì quá mức xanh xao cũng không còn chút vẻ uy hiếp.
"Sao mẹ có thể chết?" Sau khi Thẩm Thần nói lời này rất nhẹ nhàng, một giọt nước mắt thẳng đứng đánh rơi lên chiếc chăn trắng muốt.
"Con còn chưa nói cho mẹ chuyện của bố mà, còn chưa nói cho mẹ biết mẹ đã sai, sao mẹ có thể chết....."
Dì Từ lau nước mắt: "Con ơi, nếu con đau buồn con cứ khóc, con, con đừng nhịn."
Thẩm Thần đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, cậu muốn lớn tiếng mà khóc, khóc thật to.

Nhưng giờ phút này nhìn Lưu Lương, trái tim cậu dường như bị nghiền nát bởi một tảng đá lớn, cậu khóc không được, cậu chỉ muốn dùng hết sức mình đem bà lay động để tỉnh lại!
Cậu muốn nói cho bà biết, bà không có tư cách để chết.

Bà còn không biết rõ bố có nỗi khổ tâm, còn chưa nói lời xin lỗi cậu.
Bà đối với cậu lạnh lùng cả đời, chưa bao giờ cho cậu một chút ôn nhu, một cái ôm nhẹ nhàng.
Cậu muốn bà biết sai! Muốn bà hối hận! Muốn bà thay đổi!
Cậu cũng muốn bà......
Yêu cậu.
Các công việc trong tang lễ được Lục Trí Minh đều sắp xếp rất tốt.
Nhưng điều khiến mọi người lo lắng nhất là, trong khoảng thời gian này Thẩm Thần rất khác thường.

Trước và sau lễ tang, cậu không nói lời nào, thường nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó đến ngẩn người, tâm hồn cậu dường như đã rời đi, luôn ở trong trạng thái hốt hoảng.
Cậu không khóc, không nháo cũng không phàn nàn với bất kỳ ai, mọi thứ cần thiết cho tang lễ cậu đều xử lý gọn gàng, rõ ràng chỉ là chàng trai nhỏ ngoài hai mươi tuổi nhưng đứng bên di ảnh của người quá cố lại giống như một người lớn tuổi cúi xuống có thể nhìn thấu sinh tử.
"Tiểu Thần à, ăn cơm trước đã." Dì Từ đi đến khuyên nhủ.
Thẩm Thần lắc đầu: "Dì Từ, dì ăn đi, con trở về sắp xếp đồ đạc của mẹ một chút."
"Sao có thể không ăn cơm được, đồ đạc cứ để dì sắp xếp."
"Không được ạ, đồ đạc của mẹ tự con sẽ đi."
Dì Từ nhìn Thẩm Thần đi ra, bà thở dài một hơi: "Nếu Lục Tranh ở đây thì tốt rồi, thằng bé cũng sẽ không bướng bỉnh như vậy....."
Thẩm Thần trở lại căn gác nhỏ, bắt đầu sắp xếp đồ vật của Lưu Lương.

Đầu tiên cậu đem bộ chăn gối trên giường và đồ dùng sinh hoạt đều đem bỏ vào trong một cái rương, sau đó mở tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn quần áo.
Thời điểm Thẩm Thần thu dọn quần áo liền phát hiện quần áo của Lưu Lương thật sự rất ít, một năm bốn mùa dường như chỉ có vài bộ đồ.

Sau khi thu dọn toàn bộ quần áo, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp hình vuông rất lớn nằm ở phía dưới.
Sơn trên chiếc hộp đều bị rớt ra, có lẽ đã được một vài năm.

Sau khi cậu tuỳ ý mở nắp hộp ra nhìn thấy bên trong có hai phong thư, Thẩm Thần sửng sốt một chút, tim đột nhiên nhảy vọt lên.
Nhanh chóng mở một phong thư, bên trong rơi ra một thẻ ngân hàng và một xấp ảnh.
Theo các điểm ảnh, các bức ảnh được chụp bằng điện thoại và sau đó được in ra.
Trong ảnh chụp là cậu bé ở nhiều độ tuổi khác nhau.

Cậu ăn cơm, cậu làm bài tập, cậu xem TV, còn có buổi triển lãm ảnh ngày hôm đó, cậu nói chuyện cùng với các giáo viên nhiếp ảnh.
Ngày hôm đó, mẹ của cậu đã đi triển lãm ảnh, ngày đầu tiên, lần đầu tiên, bà đi....
Mở ra một phong thư khác, là một lá thư viết tay.
Lúc này đây, Thẩm Thần run rẩy không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, cậu không còn sức ngồi xuống trên mặt đất, chậm rãi mở lá thư, xoa dịu những nếp gấp nhỏ xíu....
"Con trai, con phải sống thật tốt.

Mẹ biết con không thích giao tiếp với mẹ, mà mẹ là người cũng không giỏi giao tiếp với người khác.

Đã nhiều năm như vậy, con nhất định trách mẹ đối với con quá nghiêm khắc và lạnh lùng.

Ở đây, mẹ muốn nói với con một tiếng xin lỗi.
Con có thấy thẻ ngân hàng đó không, bên trong có gần một tỷ, mật mã là ngày tháng năm sinh của con.

Con yên tâm, đây không phải là tiền của Lục gia, đó là mẹ bán tranh thêu hơn bảy năm.

Số tiền này để dành cho con, đây là của mẹ cho, không phải của người khác, con có thể không cần phải chịu áp lực như vậy.
Khoảng thời gian trước, mẹ nhìn thấy con đang tìm hiểu trường học ở nước ngoài.

Con không nói một lời nào nhất định là bởi vì không muốn lại thiếu Lục gia, cho nên bây giờ, con có thể cầm số tiền này ra nước ngoài học tập, có số tiền đó ít nhất năm đầu con không cần mệt mỏi như vậy, nhưng về sau con phải tự mình cố gắng, mẹ không giúp được cho con.

Còn nữa, sau khi học xong, con nhất định phải nhớ rõ phải trả ơn ông Lục, ông ấy đối với con thật sự rất tốt.
Con trai, vẫn luôn không nói cho con biết, lúc trước khi nghe con nói muốn dựa vào chính mình nuôi mẹ lúc đó mẹ thật sự rất vui, mẹ cũng nhìn thấy con luôn luôn cố gắng.

Nhưng sau đó lại nghe nói con cùng Lục Tranh ở cùng một chỗ, mẹ biết con rất thích nó, nhưng mẹ không hy vọng con đánh mất chính mình vì bất cứ ai, vì vậy muốn làm gì thì nhất định phải làm.

Bây giờ không có mẹ ràng buộc, con được tự do.
Cuối cùng, mẹ rất xin lỗi, mang con đến đời này lại khiến con cô độc như vậy.
Hy vọng kiếp sau, con đừng gặp lại mẹ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận