"Nghĩ rồi ạ.
Nhưng con cũng tự biết mình chẳng có gì cho anh ấy lợi dụng, ngược lại là lúc con nguy nan nhất anh ấy chính là người duy nhất chịu chìa tay ra giúp đỡ, con không muốn nghĩ xấu về anh ấy."
"Ninh Ngự không thích mẹ và chú Ninh của con kết hôn.
Mẹ đã cố gắng làm mọi thứ trong khả năng nhưng đều vô dụng, quan hệ của mẹ và Hàn Lộ với cậu ta chưa có lấy một lần tốt lên..."
"Ý mẹ là anh ấy muốn mượn con đả kích mẹ?"
"Anh em trên danh nghĩa lấy nhau thật sự không phải chuyện gì quá tốt đẹp, Ninh gia có địa vị không nhỏ." Bởi vì quan hệ với con gái lớn vẫn còn nhiều khúc mắc, Ninh phu nhân nói được vài câu cũng phải đắn đo thật lâu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Dù anh ấy có không thích mẹ đến mức nào thì mẹ cũng là trưởng bối trong nhà, con hiểu rõ Ninh Ngự, anh ấy sẽ không vì muốn làm khó trưởng bối mà bỏ sức lực và thời gian chỉ để thỏa mãn sự căm ghét của mình."
"Con cũng không còn nhỏ nữa, mọi chuyện đều có thể tự mình phán đoán rồi.
Mẹ chỉ muốn nói suy nghĩ của mình vậy thôi, không có ý gì khác.
Mẹ và chú Ninh của con khó xử hay không đều là chuyện của sau này, con chỉ cần suy nghĩ xem kết hôn với Ninh Ngự có hạnh phúc hay không, những thứ khác đều không quan trọng." Ninh phu nhân sợ con gái nổi giận, vội kết thúc chủ đề này.
"Điều mẹ sợ nhất là chuyện ba con quay về sẽ ảnh hưởng đến con."
"Ba con về? Ý mẹ là sao ạ?"
Ninh phu nhân không giấu được ngạc nhiên: "Ninh Ngự không nói cho con? Chú Ninh của con cũng là nghe được trong lúc cậu ta vô tình nói ra đấy."
Từ trong khách sạn đi ra, Ninh Lập Hạ lấy điện thoại gọi điện cho Ninh Ngự.
Không ngoài dự đoán, Ninh Ngự nghe được cô ý tứ hỏi vì sao năm đó anh ta lại có lòng tốt thu nhận mình thì cười lạnh ra tiếng, đáp: "Biết ngay mẹ em đến là em sẽ gọi điện hỏi tôi chuyện này.
Có phải bà ta khuyên em suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, còn nói tôi có mưu đồ khác?"
"...!Em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà."
"Nói lại với bà ta, tuy là tôi nhìn bà ta không vừa mắt, nhưng bà ta không quan trọng đến mức có thể khiến tôi lãng phí thời gian để hao tâm tổn sức."
"Dù thế nào thì đó cũng là mẹ em, anh có thể nể mặt em mà đừng nặng lời quá với bà ấy không?"
"Bà ta cũng là mẹ kế của tôi, hồi bé chắc em được nghe chuyện cô bé lọ lem hay công chúa bạch tuyết gì đó rồi đúng không? Đứa trẻ ba tuổi cũng biết mẹ kế có nghĩa là gì.
Em không định ngăn cấm tôi cả cái quyền được tự do ghét người khác đấy chứ?"
Ninh Lập Hạ biết mình không thuyết phục được Ninh Ngự, dứt khoát từ bỏ, chuyển chủ đề: "Chuyện ba em sao anh không nói cho em biết?"
"Cũng là bà ta nói với em? Ông ta quay về tự thú đều là trong dự đoán của tôi, chuyện này chẳng có gì quan trọng để nói với em."
"Rõ ràng anh biết em rất quan tâm đến chuyện này! Vì sao ông ấy lại suýt thì bị người ta bắt được? Không phải vẫn đang sống rất tốt đó sao?"
"Làm việc trái lương tâm thì đến lúc phải trả giá thôi."
"Ninh Ngự!"
"Em nhìn đi, vừa gặp mẹ một lần đã sừng cồ với tôi, sao tôi không thể ghét bà ta cho được."
"Em không muốn cãi nhau với anh, em chỉ muốn biết ba em bây giờ thế nào."
"Tôi không biết nhiều.
Có lẽ là sau khi bị người ta phát hiện chỗ ở đã mang theo gia đình chạy trốn đến nơi khác, nhưng rất nhanh lại bị tìm ra.
Mấy người kia cũng đủ cố chấp, bảy năm rồi vẫn còn truy đuổi theo ba em cho bằng được, mất tiền rồi thì tranh thủ mà kiếm lại đi, đúng là rảnh rỗi không đâu mới bỏ thêm tiền tìm kẻ không có khả năng trả nợ cho mình.
Ba em sợ liên lụy đến vợ con, mới sắp xếp thỏa đáng cho mẹ kế và em gái em đâu vào đấy, sau đó tự mình quay về."
"Ông ta thiếu nợ quá nhiều, dốc toàn bộ tiền mình có ra cũng chỉ là muối bỏ biển.
Chỉ cần đủ tỉnh táo thì dứt khoát nói là không có tiền rồi ra tự thú.
Quanh quẩn bên ngoài rồi để người ta túm được chém chết thì ở trong tù tính ra vẫn an toàn hơn."
Tuy Ninh Ngự chỉ nói sự thật, nhưng Ninh Lập Hạ lại không hề dễ chịu gì.
Sau một thoáng do dự, cô thử hỏi anh ta: "Nếu anh có cách thì có thể giúp ông ấy chút không?"
"Anh khuyên em đừng quản chuyện ngoài phạm vi năng lực của mình.
Làm người cũng phải biết phân biệt phải trái, dù ông ta có là ba của em thì em cũng không thể tự che mắt chính mình như vậy.
Thiếu nợ của người, hại người ta khuynh gia bại sản, đã không chịu trách nhiệm thì thôi còn cưới được vợ mới trẻ đẹp, từ già đến trẻ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật từng ấy năm, như vậy có còn công lý hay không?"
Rõ ràng đã đoán trước là Ninh Ngự sẽ không giúp, nhưng Ninh Lập Hạ vẫn nhất thời cảm thấy thất vọng và tức giận, dứt khoát ngắt điện thoại.
Ninh Ngự lập tức gọi lại, nhưng cô không muốn nghe anh ta nói đạo lý mà chẳng giúp được gì nữa, trực tiếp tắt nguồn.
...
Ninh Lập Hạ đã phiền lòng muốn chết, vị giáo sư Phó kia còn chọn đúng lúc này mà gọi điện thoại hối thúc.
Cô mở hộp thư, muốn nghiên cứu lại một lượt những lời nhận xét của cô ấy, không ngờ thấy cả thư mới của Tưởng Thiệu Chinh.
Không biết Tưởng Thiệu Chinh tìm được báo cáo của cô từ đâu, sau khi xem xong thì gửi lại cho cô một bản ý kiến chỉnh sửa cực kỳ chi tiết.
Hắn đã gạch ra cái khung, cô chỉ cần lấy nội dung rời rạc lúc trước đã viết ghép vào cái khung này, chải chuốt thêm cho liền mạch là xong.
Cặm cụi đến nửa đêm rốt cuộc có thể gửi đi trước khi bị gọi điện giục lần nữa.
Ninh Lập Hạ sinh lòng cảm kích, ngày hôm sau vừa sáng ra đã gọi điện cám ơn Tưởng Thiệu Chinh.
Giọng nói của hắn qua điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi.
Ninh Lập Hạ ở bên này nghe thấy trong điện thoại có người gọi bác sĩ bèn hỏi: "Anh đang ở bệnh viện hả? Có chỗ nào không khỏe?"
"Không phải anh, là mẹ."
Mẹ của bạn sinh bệnh phải vào viện, theo lý phải hỏi thăm một câu, nhưng quan hệ của cô và Tưởng phu nhân thật sự khó mà coi là tốt được, hỏi thăm lại thành ra giả dối.
Ninh Lập Hạ do dự mấy giây, cuối cùng dứt khoát bỏ qua chuyện này: "Vốn định buổi chiều mang tặng anh một hộp bánh Trung thu tự tay em làm thay lời cám ơn, nhưng nếu anh đang bận chăm sóc mẹ thì thôi, mấy ngày nữa lại tính."
"Chuyện nhỏ thôi, anh đã nói em không cần khách sáo rồi mà."
"Anh thích ăn bánh Trung thu ngọt hay mặn?"
"Đều được." Thật ra Tưởng Thiệu Chinh không ăn bánh Trung thu, nhưng nhân cơ hội này được gặp cô cũng tốt.
"Vậy em sẽ làm theo ý mình." Ninh Lập Hạ còn định nói tiếp, chợt nghe thấy giọng của Tống Nhã Nhu, bèn nhanh chóng ngắt máy.
"Cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Mình mang theo cháo và trứng hấp đến này, đủ cho hai người ăn." Tống Nhã Nhu đặt hộp đựng thức ăn xuống mặt bàn nhỏ trước ghế sô pha, mở cửa nhìn người bệnh bên trong, "Dì vẫn đang ngủ, cậu ăn trước đi vậy."
Tưởng Thiệu Chinh không thể không nói cám ơn: "Nhà bếp ở đây cũng có người nấu, sao phải đi từ xa thế mang đến làm gì."
"Nhà mình gần bệnh viện mà, tối qua dì gọi điện cho mẹ mình nói tự nhiên muốn ăn trứng hấp sò khô mẹ hay làm, không ăn được thì không ngủ ngon.
Hôm nay mẹ mình đi chợ từ sáng sớm tinh mơ mua cá, lại lấy canh cá hấp trứng xong xuôi mới bảo mình mang đến đây đấy."
"Thật phiền dì quá."
"Phiền gì chứ.
Nghe nói dì vì tâm bệnh mà phải nằm viện, dọa mẹ mình lo lắng mất ngủ.
Dì cũng lớn tuổi rồi, cậu chiều được bà cái gì thì cứ chiều đi."
"Chuyện Ninh Lập Hạ là Nhan Cốc Vũ, là cậu nói cho mẹ sao?"
Tống Nhã Nhu ngạc nhiên: "Hả? Lập Hạ là chị thật hả? Từ lúc trước mình đã thấy rất lạ rồi.
Cậu cũng biết ba mình và ba của hai em ấy trước đây có qua lại, hồi nhỏ mình hay ăn cơm cùng họ, trong ấn tượng của mình, Hàn Lộ khiến mình có cảm giác rất khác so với Lập Hạ...!Đúng rồi, sao em ấy lại phải nói mình là Hàn Lộ chứ?"
"Có lẽ là vì muốn tránh phiền phức từ những chuyện trước đây." Tưởng Thiệu Chinh lấy trái cây trong tủ lạnh ra mời Tống Nhã Nhu.
Tống Nhã Nhu chọn một quả lê, gọt đẹp đẽ rồi đặt lại vào tay Tưởng Thiệu Chinh: "Cậu thức chăm sóc cho dì cả đêm rồi, ăn trái cây đi."
Cám ơn cô ấy xong, Tưởng Thiệu Chinh không ăn mà đặt lê sang một bên.
"Mẹ mình chỉ là suy nghĩ quá nhiều.
Sau lần sinh bệnh này cũng đã nghĩ thông rồi, nói là sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của mình nữa.
Vốn nên như vậy, cứ chấp nhặt mãi với người khác cũng không có gì hay, việc gì phải bực bội vì chuyện không đâu."
Tống Nhã Nhu giống như nghe không hiểu: "Sao dì lại biết chuyện của Lập Hạ? Cậu và em ấy..."
"Cô ấy rất rộng lượng không chấp nhặt chuyện cũ, còn đồng ý sẽ làm bạn với mình."
Con gái tội phạm bỏ trốn thì có cái tư cách gì mà chấp nhặt! Trong lòng Tống Nhã Nhu cười lạnh, ngoài miệng lại nói: "Có người ba như vậy cũng thật xui xẻo.
Nghe nói sau khi chú Nhan bị phát hiện đã trốn về đây rồi, thiếu nợ nhiều như thế, một khi để bị bắt lại, không bị đánh chết thì cũng không thoát được vòng tù tội.
Lập Hạ lại phải đau đầu rồi..."
Tưởng Thiệu Chinh cau mày: "Cậu nghe tin này từ đâu?"
"Bạn bè xung quanh đều bị chú Nhan lừa một lượt, trước đây ba mình và chú ấy có quan hệ tốt, sao mà tránh khỏi bị liên lụy? Nhưng cũng lâu thế rồi, có tức giận gì cũng phải tiêu tan, dù gì cũng từng là bạn bè không phải sao! Nhưng không phải ai cũng nghĩ được như thế, lúc chuyện này vừa xảy ra còn có người đến tìm ba mình thương lượng cách đối phó với chú Nhan, nếu chú ấy không trả được tiền thì cũng phải tống vào tù cho hả dạ."
...
Tưởng Thiệu Chinh về trước, Tống Nhã Nhu vẫn còn ở lại.
Chờ đến khi Tưởng phu nhân ngủ dậy, cô ta mới ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Tưởng phu nhân nhìn thấy trứng hấp trong hộp giữ nhiệt thì vừa cảm động vừa áy náy: "Dì chỉ buột miệng nói ra, không ngờ lại làm phiền hai người chạy đi chạy lại một phen."
"Dì thích ăn là tốt rồi.
Tưởng Thiệu Chinh ở đây chăm sóc cho dì suốt mấy đêm, đến ba mẹ con cũng phải khen cậu ấy có hiếu, dì đừng trách móc cậu ấy nữa."
"Chỉ cần có tác dụng thì dì nằm viện thêm mấy lần cũng đáng.
Tiếc là không những không có hiệu quả mà còn ảnh hưởng đến tình cảm của dì và nó.
Đều trách dì quá gấp gáp, Thiệu Chinh và cô ta còn chưa có gì mà dì đã như kiến bò trên chảo nóng rồi.
Nếu đã không quản được thì cứ mặc kệ đi vậy, tai không nghe mắt không thấy thì không phải phiền lòng."
"Sao dì biết Lập Hạ là Cốc Vũ thế ạ?"
"Nghe mẹ con nói đó, không phải con kể với bà ấy à?"
"Lúc đó con chỉ nói cảm giác Lập Hạ càng giống chị gái hơn thôi...!Mẹ con cũng thật là, chuyện còn chưa chắc chắn đã kể ra ngoài.
Nói thế thì lần xích mích này của dì và Thiệu Chinh đúng là tại con ạ?" Vẻ mặt ngạc nhiên của Tống Nhã Nhu không hề nhìn ra giả trân, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "đúng là".
"Tại con cái gì chứ, sự thật đã chứng minh suy đoán của con là đúng, cũng không biết Nhan Cốc Vũ kia muốn làm gì nữa." Tưởng phu nhân bỗng như hiểu ra cái gì, "Trời, có phải Thiệu Chinh hiểu nhầm con rồi không? Để dì nói với nó là chuyện này không phải do con kể."
"Dì càng giải thích chỉ càng giống như giấu đầu lòi đuôi thôi." Tống Nhã Nhu mỉm cười, "Làm bạn bao nhiêu năm rồi, con là người thế nào cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Con mong hai người hòa thuận còn không kịp, sao có thể làm ra chuyện đó chứ?"
"Đứa nhỏ thiện lương và hiểu chuyện như con đúng là dì không thể tìm được người thứ hai ở đâu.
Dì không quản được nó nữa, chỉ có thể trông cậy vào con.
Ngoại trừ rất đơn thuần và dễ mềm lòng, Thiệu Chinh không còn khuyết điểm nào khác, chẳng qua là nó thấy Nhan Cốc Vũ đáng thương nên mới không nỡ mà thôi.
Nếu không dù Nhan Cốc Vũ có quấn lấy thế nào cũng đừng hòng khiến nó nhìn lấy một cái.
Hai đứa mới là cặp đôi được trời đất tác thành, tuyệt đối không được bỏ lỡ nhau biết không? Chỉ cần con chịu chủ động hơn một chút, Thiệu Chinh chắc chắn sẽ không thể nghĩ đến người khác."
Tống Nhã Nhu bày ra vẻ mặt khó xử: "Dì, sớm biết dì lại nói mấy chuyện này thì con đã không đến rồi."
***
88: Ninh Ngự nói rất chuẩn, anh giáo xuất hiện rất đúng lúc, Bát cũng đã hiểu vì sao nữ 9 không thích Ninh Ngự mà thích anh giáo.
Quả nhiên không phải ai cũng dám nhìn vào hiện thực mà sống haha