「Sao trên trời luôn sáng dù chúng ở đâu, chẳng qua bạn có ngẩng đầu nhìn lên hay không thôi」
Chương 35: Bánh Trung thu
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vừa thong thả được mấy ngày, Ninh Lập Hạ lại gặp phải chuyện phiền phức khó giải quyết.
Gần đến Trung thu, bánh Trung thu mới đưa ra rất được hoan nghênh, Ninh Lập Hạ còn chưa kịp vui mừng vì lợi nhuận thu về thì đã nhận được giấy gọi từ tòa án -- một công ty thiết kế bao bì chưa nghe tên bao giờ tố cáo phòng làm việc của họ xâm phạm quyền tác giả.
Ninh Lập Hạ ù ù cạc cạc chỉ nghĩ là có hiểu nhầm gì đó, lập tức đến tòa án nghe ngóng tình hình, xem xong đơn khởi tố và tài liệu bằng chứng liên quan của đối phương mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Một tháng trước, công ty thiết kế gửi mấy bản vẽ cho phòng làm việc lựa chọn, nhân viên phụ trách chuyện này cho rằng thiết kế của họ không phù hợp yêu cầu nên trả về, cũng không ký hợp đồng với công ty thiết kế để sử dụng cho bao bì của bánh trung thu.
Sau đó công ty thiết kế lại phát hiện phòng làm việc không chỉ ăn cắp hình in bao bì họ đã đăng ký quyền tác giả để sử dụng trên hộp bánh trung thu nhà mình, còn cho in ấn số lượng lớn tờ rơi banner quảng cáo tuyên truyền.
Bởi vậy công ty thiết kế này mới tố cáo phòng làm việc của Ninh Lập Hạ ra tòa.
Ninh Lập Hạ cảm thấy khó mà tin nổi, rất nhanh gọi điện cho luật sư quen biết, luật sư phân tích qua một lượt, sau đó kiến nghị cô hòa giải.
Bởi vì công ty thiết kế sau khi hoàn thành tác phẩm đã lập tức đăng ký quyền tác giả, có , mà bao bì trên bánh trung thu phòng làm việc sản xuất ra tuy có vài điểm khác so với tác phẩm của họ, nhưng từ tổng thể nhìn vào thì về bản chất vẫn tính là tương tự.
Càng quan trọng hơn là, thời gian đăng ký cho bản vẽ của công ty thiết kế trước cả thời gian bao bì của bánh được đặt in, cũng như tờ rơi và banner tuyên truyền, Ninh Lập Hạ lại không cung cấp được bằng chứng xác thực cho nguồn gốc của bản vẽ cho bao bì bánh Trung thu.
Không có nguồn gốc hợp pháp, chỉ có thể nói là không cần lên tòa đã biết chắc thắng thua.
Ninh Lập Hạ chỉ đành đồng ý hòa giải, để luật sư thay mình trao đổi cụ thể những thủ tục bồi thường với đối phương.
Sau mấy ngày giày vò rốt cuộc có kết quả cuối cùng, mức bồi thường đối phương đưa ra bị luật sư ép xuống còn một phần năm, Ninh Lập Hạ vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng đối phương còn yêu cầu phòng làm việc lập tức ngừng lại hành vi xâm phạm quyền tác giả, buộc phải tiêu hủy tất cả những thứ liên quan đến bản vẽ này, đến đây thì Ninh Lập Hạ thật sự không chịu nổi nữa.
Giá của bao bì này còn cao hơn cả chính chiếc bánh Trung thu, nếu tiêu hủy toàn bộ, tổn thất thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Lại thêm thay đổi bao bì và biểu ngữ mới, chi phí tuyên truyền khi trước xem như toàn bộ đổ sông đổ bể, bánh Trung thu không thể tiếp tục bán ra, đến cả việc thuê người mang đi tiêu hủy cũng là một khoản phí tiêu hao.
Càng khiến Ninh Lập Hạ đau đầu là, đến hạn cuối cùng giao bánh Trung thu cho Tưởng thị và Vạn Phong chỉ còn ba ngày, dù bây giờ cô muốn làm bao bì mới, thời gian tìm người thiết kế một lần nữa, lại thêm thời gian in lại bao bì căn bản không kịp, mà công ty người ta cũng không thể qua Trung thu mới tặng quà được.
Kể cả toàn bộ những vấn đề trên có thể giải quyết kịp, thì tiền bồi thường trước tòa và chi phí tổn thất cũng đủ khiến cô hết khả năng trả nợ cho ngân hàng, cuối cùng lâm vào cảnh phá sản phải đóng cửa nhà hàng và phòng làm việc.
Ninh Lập Hạ thử liên hệ với công ty thiết kế, đề xuất mua lại bản vẽ thiết kế đó để lui lại yêu cầu tiêu hủy kia, nhưng đối phương lại từ chối vì đã bán nó cho người khác.
"Đi thăm dò xem là bán cho ai, chị sẽ đi đàm phán với họ, không được nữa thì ra giá cao mua lại là được."
Thu Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
"Đã tìm được người phụ trách chuyện này chưa? Nếu không phải vì cậu ta thì sao lại xảy ra chuyện này được chứ!"
"Tiểu Lưu xin nghỉ việc về quê rồi, thời gian cậu ta ở đây không lâu, không thân thiết với mọi người.
Bây giờ số điện thoại cũng đổi rồi, phòng làm việc không có ai biết cách liên lạc về quê cậu ta.
Thật ra..." Thu Hiểu Đồng muốn nói lại thôi.
"Làm sao?"
"Thật ra tiểu Lưu không hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, là Ninh tiên sinh ám hiệu cho cậu ta ăn cắp bản vẽ của công ty kia.
Ninh tiên sinh nói công ty kia quá đáng, chỉ là một cái bản vẽ vớ vẩn mà cũng đòi cái giá trên trời, bản vẽ cũng đã gửi rồi thì không trả tiền mà cứ dùng thẳng họ cũng chẳng làm được gì..."
"Ninh Ngự? Em chắc chắn không?"
Thu Hiểu Đồng gật mạnh: "Lúc Ninh tiên sinh nói lời này em ở ngay bên cạnh.
Ninh tiên sinh có lẽ cũng là vì muốn tiết kiệm chi phí cho công ty thôi."
"..."
Đương nhiên không phải vì anh ta muốn tiết kiệm chi phí! Một kẻ như anh ta thì làm gì có chuyện tiết kiệm chút tiền mà để lại hậu hoạn về sau thế này.
Nghĩ lại giai đoạn thiết kế bao bì Ninh Ngự từng yêu cầu cô đóng cửa phòng làm việc và nhà hàng rồi về với anh ta, Ninh Lập Hạ chỉ thấy không rét mà run.
Cô không đồng ý, sau đó anh ta cũng không kiên trì nữa, hóa ra căn bản không phải vì tôn trọng mình, mà là đã chôn sẵn một quả bom hẹn giờ, chờ cô đến bước đường cùng sẽ phải đến cầu xin anh ta.
Nếu như Tống Nhã Nhu không nói chân tướng năm đó cho cô, cô và Ninh Ngự không tranh cãi rồi chia hai ngả, thì xảy ra chuyện này Thu Hiểu Đồng nhất định sẽ không dám nói sự thật cho cô nghe.
Khi đó cô sẽ đi xin xỏ Ninh Ngự giúp đỡ, dựa theo tính tình của anh ta, có lẽ sẽ bày ra cái mặt chế giễu cô quá ngu ngốc, không thích hợp làm kinh doanh, sau đó khoanh tay đứng nhìn, đợi đến khi cô bó tay hết cách rốt cuộc từ bỏ, sẽ hợp tình hợp lý mà mang cô quay về chỗ của anh ta.
Cô sẽ tin là mình hoàn toàn vô dụng, càng biết ơn anh ta, càng dựa dẫm để cho anh ta thao túng.
Cô như vậy có khác gì một kẻ ngu ngốc không ngừng chạy vòng tròn! Ninh Lập Hạ nghĩ, vốn dĩ Ninh Ngự muốn chuyển toàn bộ danh nghĩa nhà hàng cho mình, là vì đã sớm biết cô sẽ không nhận, dù có phải dồn hết số tiền bản thân có cộng với đi vay ngân hàng cũng phải trả cho anh ta, sau đó lại gặp phải phiền phức này dĩ nhiên sẽ không còn cách nào khác.
Ninh Lập Hạ không khỏi khinh bỉ chính mình, Ninh Ngự chỉ là tùy tiện buông một câu đã có thể ép cô đến hoàn cảnh này, năm đó anh ta tốn bao tâm huyết bỏ ba năm giăng ra cái bẫy, cơ nghiệp tích cóp nhiều năm của ba sụp đổ trong chớp mắt cũng là điều hiển nhiên.
Cô thậm chí nghi ngờ, công ty thiết kế này thình lình đến gây phiền phức là có liên quan đến Ninh Ngự, nếu không thì quảng cáo tuyên truyền rầm rộ lâu như vậy, vì sao đối phương lại cứ phải nhằm đúng lúc này mới tìm đến?
Ninh Lập Hạ không muốn tiếp tục bị Ninh Ngự dắt mũi, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định không đi tìm anh ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Lập Hạ dặn dò Thu Hiểu Đồng liên lạc với người đã mua bản vẽ thiết kế kia, sau đó mang theo tâm sự nặng nề bắt xe đến ga xe lửa, đi đến thành phố phía Nam cách đây cả ngàn dặm làm một chuyến công tác ngắn ngày.
Mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng có thể vì cô quá lơ đãng, hoặc là vì họa vô đơn chí, lúc chuẩn bị quay về mới phát hiện ra đã không thấy ví tiền đâu.
Cùng với ví tiền không cánh mà bay còn có chứng minh thư của cô.
Ninh Lập Hạ đứng trước máy mua vé tự động một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành lấy điện thoại gọi cho em gái cũng đang ở thành phố này.
Tiếc là Nhan Hàn Lộ và mẹ đã đến nhà dì ở thành phố bên cạnh, Ninh Lập Hạ chỉ đành nghĩ cách khác.
Hỏi nhân viên ở đây, Ninh Lập Hạ càng thêm sầu não, muốn lấy vé thì phải làm chứng minh tạm thời trước, mà như vậy thì cần sổ hộ khẩu, dù sổ hộ khẩu của cô theo cách thần kỳ nào đó lập tức bay ra trước mặt thì bây giờ cũng đã là chiều tối, sớm qua giờ hành chính rồi.
Ninh Lập Hạ gọi cho Thu Hiểu Đồng, dặn dò cô ấy đến nhà lấy sổ hộ khẩu gửi cho mình, nhưng tuy là hiệu suất làm việc của Thu Hiểu Đồng rất cao, sổ hộ khẩu cũng phải 1, 2 ngày mới đến nơi.
Không có chứng minh thư, đến cả chỗ ở cùng không tìm được.
Em gái và mẹ lại không có đây, nơi thành phố cô đã ở năm năm này lại chỉ nhớ ra được một người quen là Ninh Ngự.
Không lẽ đã hết cách thật rồi? Ninh Lập Hạ thở dài, đang nghĩ xem có nên gọi cho Ninh Ngự hay không thì chuông điện thoại vang lên, là Tưởng Thiệu Chinh.
"Em đang ở đâu?"
"Ra ngoài công tác."
"Anh biết, em gái em vừa gọi cho anh.
Nói anh vị trí cụ thể của em đi."
"Máy lấy phiếu ở ga xe lửa phía Nam."
"Đứng yên đó đừng đi đâu, trong vòng hai mươi phút nữa anh sẽ đến nơi."
-- Lời tác giả ---
Chi tiết bao bì bánh Trung thu là tham khảo từ thực tế