「Đừng bận tâm quá nhiều, hãy tận hưởng trước mắt」
Chương 05: Xanh lam Hoàng Gia
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thi xong, sinh viên trong lớp mời Tưởng Thiệu Chinh tham gia một buổi liên hoan theo thường lệ.
Độ tuổi trung bình của sinh viên lớp MBA khá lớn, tính riêng trên 35 đã chiếm một nữa.
Ninh Lập Hạ không tiếp xúc quá nhiều với các bạn học, cũng chưa bao giờ tham gia các buổi liên hoan của lớp, lần này bị Vệ Tiệp quấn lấy dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ mới phải miễn cưỡng đồng ý tài trợ cho buổi liên hoan, tạm thoát khỏi cái vỏ bọc không hòa nhập với cộng đồng của mình.
Tiếc là Tưởng Thiệu Chinh chỉ có thể rút ra mấy mươi phút ít ỏi nghỉ trưa, mọi người đành tổ chức một bữa liên hoan nho nhỏ ở ngay nhà ăn của trường.
Ninh Lập Hạ còn đang mừng thầm vì bớt được kha khá phiền phức, không ngờ Vệ Tiệp lại quyết tâm đã quậy thì quậy cho tới cùng, oang oang nói hôm nay là sinh nhật của cô, mấy người bạn không tính là thân thiết từng người tặng quà, tiệc tối vốn định hủy lại đổi thành tiệc tổ chức sinh nhật cho Ninh Lập Hạ.
Lớp học có hơn ba mươi người, bàn trong Nguyệt Quang Vân Hải thật sự không đủ.
Thời gian uống trà chiều chỉ có thể treo biển tạm ngừng kinh doanh, đều là nhờ công của Vệ Tiệp, ngày sinh nhật hôm nay của Ninh Lập Hạ còn cuống quýt túi bụi hơn những năm trước, không có cả thời gian để thở một hơi.
Gần bảy giờ, Tưởng Thiệu Chinh đẩy cửa đi vào, bị đầy một nhà hàng đều là sinh viên của hắn làm cho giật mình.
"Thầy Tưởng nói hôm nay bận lắm mà?"
"Công việc tạm xong rồi, chưa ăn tối nên tiện ghé vào đây."
"Vậy thì trùng hợp quá.
Ninh Lập Hạ là quản lý nhà hàng này, bọn em còn định mời thầy ăn một bữa ở đây, bởi vì hủy giữa chừng nên đổi thành tiệc sinh nhật cho Ninh Lập Hạ."
"Thế sao?" Ánh mắt của Tưởng Thiệu Chinh xuyên qua bọn họ, dừng lại trên người cô.
Ninh Lập Hạ đứng ở đằng xa khẽ gật đầu với hắn một cái, sau đó lại bận bịu với công việc của mình.
Rất nhanh đã có người đứng dậy nhường chỗ cho hắn, qua ba tuần rượu, hắn lấy cớ ra ngoài hít thở không khí gặp được Ninh Lập Hạ vừa dặm lại phấn xong từ trong nhà vệ sinh đi ra, bèn đứng lại nói "Sinh nhật vui vẻ."
"Chẳng có gì vui cả!" Xung quanh không có người, Ninh Lập Hạ xoa cái cổ mỏi nhừ, "Từ sau hai mươi em đều không đón sinh nhật, mỗi năm lại già hơn một tuổi, có gì mà vui."
"Không muốn còn mời nhiều người đến thế?"
"Nhìn có giống là em mời không? Con nhỏ Vệ Tiệp chỉ biết rình cơ hội làm thịt em! Mà sao anh lại tới đây?" Hắn biết rõ cô quản lý nơi này, vào đây chắc chắn là có lý do.
"Hôm nay là sinh nhật chị gái em, định gọi điện mời em ăn cơm nhưng gọi mấy cuộc không thấy em nghe máy, mới nghĩ đi thẳng qua đây xem sao.
Vào đến nơi mới biết em cũng đang tổ chức sinh nhật."
"Chúng em là chị em sinh đôi, dĩ nhiên là sinh nhật cùng một ngày!"
Tưởng Thiệu Chinh bật cười: "Già rồi lẩm cẩm, ngại quá, còn không chuẩn bị quà gì cả."
"Không sao, bây giờ chuẩn bị vẫn kịp."
Ninh Lập Hạ vui đùa vài câu, không ngờ Tưởng Thiệu Chinh lại lập tức đồng ý, sau đó cô nói thế nào cũng không xoay chuyển được hắn, đành dặn dò đầu bếp chính và Vệ Tiệp vài câu rồi cùng hắn đi mua quà.
Không chờ Tưởng Thiệu Chinh hỏi sở thích của mình, Ninh Lập Hạ đã trực tiếp dẫn hắn đến một công ty châu báu.
"Trước đây mỗi năm đến sinh nhật ba đều tặng cho bọn em một món trang sức, nói là để cất vào hộp đựng trang sức, sau này giữ làm của hồi môn.
Từ sinh nhật năm mười hai tuổi thì ba đưa thẳng em và chị gái đến công ty này cho hai đứa tự chọn.
Tuy bây giờ không biết ông ấy ở đâu, công ty này cũng đã đổi tên đổi chủ hai lần, nhưng em vẫn giữ lại thói quen đó."
"Ừ, chị gái em cũng từng cho anh xem hộp trang sức của cô ấy, ổ khóa vàng đầy tuổi, mặt dây chuyền vuông bạch ngọc năm mười bốn, vòng tay kim cương năm mười sáu...!Lúc đi cô ấy cũng chỉ mang theo từng ấy món đồ.
Nếu gặp chuyện, thì bán mười chín món đó có lẽ sẽ chống đỡ được một thời gian."
Thật ra chỉ mang theo mười tám món.
Mặt dây chuyền đựng ảnh vô cùng quê mùa ba tặng năm mười chín tuổi đã bị cô nhét ảnh của mình vào rồi tặng cho Tưởng Thiệu Chinh, tiếc là hắn liếc cũng không liếc lấy một cái.
Sau này cô đã hối hận vô cùng, bởi vì dù sao đó cũng là món quà cuối cùng ba tặng cho mình.
Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, có bao nhiêu phiền phức kéo đến phải giải quyết, nhưng ông vẫn không quên tự tay chọn quà sinh nhật cho cô.
Tuổi trẻ bồng bột quá đề cao tình yêu nam nữ, xem nhẹ tình thân và tự tôn của chính mình.
Trưởng thành rồi mới nhận ra, có quý giá thế nào đi chăng nữa thì theo thời gian bào mòn cũng dần nhạt phai, rồi sẽ đến một lúc nào đó đến khuôn mặt của người kia cũng không còn nhớ rõ.
Sau khi gặp lại Tưởng Thiệu Chinh, cô rất muốn trả lại cho hắn tất cả.
Tiếc là mượn danh nghĩa của em gái, cô chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Bại lộ thân phận sẽ chuốc về vô số phiền phức, điều quan trọng nhất là mặt dây chuyền đó có lẽ cũng đã sớm bị hắn ném vào một xó nào rồi, cô có thể trả lại cái gì chứ...
Ninh Lập Hạ đã đặt hẹn trước với nhà thiết kế quen biết ở nơi này, bởi vậy lúc hai người đến tuy cửa hàng ở tầng một đã đóng cửa, nhưng phòng dành cho khách vip trên tầng hai vẫn còn sáng đèn.
Nhà thiết kế nữ trẻ tuổi đang đọc tạp chí, nghe thấy tiếng thì đứng dậy, cười nói: "Sao bảo chín giờ mới đến được? Bây giờ vẫn sớm mà."
"Sao dám để cậu chờ chứ."
Tưởng Thiệu Chinh từng gặp người này một lần, cũng lên tiếng chào hỏi: "Đã tám giờ rồi mà Thời phu nhân vẫn phải tăng ca? Đứa nhỏ để Thời Mặc Trì trông sao?"
"Thầy Tưởng và Lập Hạ quen nhau sao? Cứ gọi tôi Khương Kiều An là được rồi." Cô ấy cười, nói đùa, "Ninh tiểu thư là khách hàng lớn của tôi, sao có thể không phục vụ chu đáo được chứ, để rơi vào tay người khác thì tôi sẽ tiếc lắm."
Ninh Lập Hạ liếc mắt, chợt thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Khương Kiều An: "Cậu kết hôn rồi? Lần trước đến vẫn nói là độc thân mà."
"Lần trước cậu đến đã là một năm trước rồi, một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện."
"Vậy sao, mình chỉ cảm thấy một năm quá ngắn, có lẽ là bởi vì sinh hoạt ngày qua ngày đều giống nhau, không cảm nhận được."
Ninh Lập Hạ không tự chọn quà, Tưởng Thiệu Chinh bèn nhờ Khương Kiều An đề cử.
Khương Kiều An rất giỏi quan sát sắc mặt, vài phút tiếp xúc đã nhìn ra được quan hệ của hai người khiến Ninh Lập Hạ khó xử, bèn không lập tức lấy món đồ vốn giữ lại cho Ninh Lập Hạ ra, mà đến một tủ kính khác chọn vài món tinh xảo nhưng không quá đắt tiền cầm đến.
Còn từ chối thêm thì lại thành khó khăn, Ninh Lập Hạ cũng không phải người quá câu nệ, rất nhanh chọn được một chiếc vòng tay bằng vàng 14k gắn một chiếc vương miện nho nhỏ cực tinh xảo, đỉnh vương miện còn khảm một viên hồng bảo, dưới ánh sáng nhàn nhạt như có như không phát ra mấy tia sáng lấp lánh.
Thứ này nặng không quá 2g, cô tính toán trong đầu giá tiền của nó, mời lại một bữa ở nhà hàng hải sản sáu sao có lẽ sẽ giải quyết xong.
"Cái này được nè." Cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiệu Chinh, "Hôm nay muộn lắm rồi, khi nào có thời gian sẽ mời anh ăn tối."
"Sao phải khách khí vậy." Tưởng Thiệu Chinh rút thẻ thanh toán, lúc ký tên mới nhìn đến giá, giọng nói pha lẫn kinh ngạc, "Chỉ cần cái này thôi hả?"
Khương Kiều An thay Ninh Lập Hạ nói: "Quý giá thế nào cũng không bằng hiệu quả khi đeo lên mà."
Ninh Lập Hạ đeo lên tay, nhìn hắn cười: "Em rất thích, cảm ơn nhé."
Nụ cười này như đóa hoa nhỏ nở rộ trong lòng hắn, mang theo thứ ma lực khó có thể diễn tả thành lời nhưng lại khiến người ta vô cùng thỏa mãn.
"Chỉ cảm ơn người ta mà quên mình luôn rồi? Uổng công mình để lại đồ tốt cho cậu." Khương Kiều An mở két sắt, đeo gang tay vào, lấy một viên lam bảo từ trong hộp gấm ra, "Thuộc loại xanh lam Hoàng Gia có giá trị cao nhất, so với xanh thanh cúc còn đậm hơn, càng tôn lên khí chất cao quý hơn.
Xanh lam Hoàng Gia không nung đã cực kỳ hiếm rồi, càng đừng nói là một viên lớn thế này.
Viên đá khảm trên chiếc châm cài ngực mà Hoàng tử Albert tặng cho Nữ hoàng Victoria trước ngày cưới chính là dùng loại giống như thế, nghe nói chiếc châm cài ngực kia là món trang sức Nữ hoàng yêu thích nhất, trước lúc chết đã nói chỉ có Nữ hoàng hoặc Công nương mới có tư cách đeo nó.
Lúc cậu vừa gọi điện nói muốn chọn một viên đá chế tác châm cài ngực, mình đã nghĩ đến nó đầu tiên."
"Đúng là rất đẹp."
Ninh Lập Hạ trầm tư nhìn mấy đốm sáng của chiếc tủ kính, sau khi hỏi giá thì cô không thể không suy nghĩ.
"Không thích thì mình còn chuẩn bị một viên ngọc lục bảo nữa, dùng để chế tác châm cài ngực chắc chắn cũng rất xinh đẹp."
"Cứ lấy nó đi, không mua được sợ là đêm nay mình sẽ mất ngủ, cùng lắm thì ngày tháng tới bớt ăn bớt mặc một chút."
Khương Kiều An cười nói: "Lúc mua đau lòng thật, nhưng sau này có con gái thì có thể truyền cho con."
Ninh Lập Hạ lục tìm thẻ trong túi xách: "Con người mình chỉ biết hưởng thụ cái trước mắt, chưa biết chừng ngày nào đó hết tiền lại bán nó để trả tiền thuê nhà, mua dưa cà mắm muối đấy.
Ặc, thẻ đâu rồi nhỉ...!Chết thật! Để lại cho Vệ Tiệp thanh toán rồi.
Thôi lấy tạm chiếc thẻ này trả tiền đặt cọc, tối về sẽ chuyển phần còn lại cho cậu, được chứ?"
"Tất nhiên là được."
Tưởng Thiệu Chinh thấy vậy, đẩy tấm thẻ của mình lên: "So với chiếc vòng tay vừa rồi đúng là rất khác biệt, để anh tặng em đi."
"Anh tặng cái này cho em? Không sợ người khác hiểu nhầm anh đang theo đuổi em hả? Anh từng tặng món quà nào đắt hơn thế cho chị em chưa?"
"..." Những lời của cô thành công đánh trúng điểm tội lỗi của hắn, khiến Tưởng Thiệu Chinh trong phút chốc không biết phải đáp lời thế nào.
May là vẫn có Khương Kiều An giúp hắn giải vây: "Ninh tiểu thư không chỉ mua một viên đá này, còn muốn chế tác nó thành châm cài ngực.
Sau đó còn có chi phí thiết kế, gia công, trước mắt không thể tính tổng giá trị được, vốn dĩ hôm nay cũng chỉ cần đặt cọc thôi."
Hẹn xong bữa tối ngày mai, Ninh Lập Hạ nói tạm biệt với Tưởng Thiệu Chinh rồi rời đi.
Vừa ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay trước cửa nhà mình, xách một chiếc túi nặng trịch, cà vạt tháo lỏng.
"Ninh Ngự?"
Anh ta giơ chiếc túi to trong tay: "Đến đón sinh nhật với em."
"Sao không gọi trước cho em?" Cô vừa mở cửa vừa hỏi.
"Tôi cứ nghĩ em đâu có bạn bè gì ở đây, có lý do gì để ra ngoài đâu."
"Em ở trong mắt anh hóa ra kém cỏi như vậy à?"
"Em vốn làm gì có chỉ số thông minh." Ninh Ngự tùy tiện đặt cái túi xuống bên chân rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Hửm?"
"Chỉ cần là người biết động não thì đều không thích ăn cơm nguội."
Ninh Lập Hạ biết anh ta đang ám chỉ Tưởng Thiệu Chinh: "Anh ta đã tin em là Hàn Lộ rồi."
Ninh Ngự không thích tốn nước bọt vào cái chủ đề này, tuy là rất không vui khi cô tiếp xúc với Tưởng Thiệu Chinh, nhưng quả nhiên không nói tiếp nữa.
Anh ta chỉ chiếc túi vừa to vừa nặng mình xách tới, nói với Ninh Lập Hạ: "Chưa ăn cơm đúng không? Sinh nhật thì ăn một bữa có sao đâu.
Làm món tủ càng cua tuyết nướng bằng rượu brandy của em ấy, thêm một phần cá tuyết rán sốt với rượu lựu, còn lại em xem mà làm, nguyên liệu tôi mang đến đảm bảo đầy đủ."
"...!Bởi vậy quà sinh nhật anh tặng em là món ăn anh thích, còn bắt em đích thân nấu?"
Oán thì oán vậy, Ninh Lập Hạ vẫn thay quần áo rất nhanh, đi mở chiếc túi Ninh Ngự mang đến.
Lật đến tôm he lớn, khuôn mặt cô mới thoáng có ý cười: "Anh thế mà lại tiện tay mua món em thích cơ à, đúng là vinh hạnh quá."
"Mua ở một làng chài nhỏ, sau đó ướp đá, vẫn tính là tươi."
"Không phải anh đang nghỉ mát ở chỗ nào cách đây cả nghìn dặm hả? Sao tự nhiên rảnh rỗi về đây?"
"Ăn cơm ngoài phát ngán rồi."
"...!Bạn gái lần này đi cùng anh nhìn cũng rất ngoan ngoãn mà."
"Giữa đường chia tay."
"Vì sao? Còn nói lần này sẽ nghiêm túc cơ mà."
Ninh Lập Hạ mặc quần đùi kết hợp với áo dây màu hồng phấn, thế nhưng không hề khiến người ta cảm thấy thô tục, có lẽ là vì da trắng.
Ninh Ngự gác một tay lên lưng ghế ngắm nghía cô một lát, thuận miệng đáp: "Cô ta quá đen."
***
88: 2 chương này thay cho quà đáp lễ đến Hương Hoàng tỷ vì đã gửi tặng quà cho Bát, nhà hem có gì để đáp lễ ngoài truyện hihi