Cuối cùng Nhan Hàn Lộ vẫn ngồi xe của Ninh Ngự quay về.
Ninh Ngự bản chất đã ít nói, Ninh Lập Hạ không khỏe, tâm trạng cũng u ám nên càng không muốn nói chuyện.
Nhan Hàn Lộ sợ chọc Ninh Ngự không cho vay tiền chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, nhưng nửa tiếng sau rốt cuộc không chịu được bầu không khí nặng nề trong xe nữa, cẩn thận từng tí một vừa quan sát sắc mặt của Ninh Ngự vừa kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, thấy Ninh Ngự không tỏ ra phiền chán mới yên tâm to gan ríu ra ríu rít.
Đưa Ninh Lập Hạ đến bệnh viện mới, thấy Ninh phu nhân đã sớm sắp xếp xong toàn bộ, không đợi Ninh Lập Hạ đang xếp đồ ra ngoài chào tạm biệt, Ninh Ngự đã rời đi trước.
Đang định lên xe, Nhan Hàn Lộ mang theo khuôn mặt tươi cười nịnh nọt chạy đến.
"Cái đó..."
"Trong hôm nay tôi sẽ bảo kế toán chuyển tiền qua." Ninh Ngự ngắt lời Nhan Hàn Lộ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng em phải đi công tác một chuyến."
"Đi đâu?"
"Thời gian địa điểm tùy chọn, có thể mang theo người thân, toàn bộ chi phí đều do công ty thanh toán."
"Anh muốn em đưa chị gái đi giải sầu?" Nhan Hàn Lộ thoáng cái lĩnh ngộ, tông giọng nâng cao, "Oa, anh trai, anh quá là có lòng luôn rồi, thật cảm động!"
Thấy Ninh Ngự tối sầm mặt, cô ấy lập tức làm dấu tay ok: "Tâm tư của Ninh tổng em không đoán được, em đây lập tức cút ạ!"
Ninh Ngự lười chấp nhặt với Nhan Hàn Lộ, trực tiếp ngồi vào xe, đã qua quá nhiều năm, anh ta sớm không phân biệt được rõ ràng loại tình cảm này là thích hay vẫn là sự cố chấp do "không có được", có lẽ là bởi vì đã kiên trì quá lâu, nuông chiều và chăm sóc cho Ninh Lập Hạ đã trở thành một loại bản năng.
Nhan Hàn Lộ đam mê mua sắm, chẳng mấy khi có người thanh toán cho, ôm theo cái bụng như nở hoa chạy về phòng bệnh hỏi chị gái muốn đi Paris Tokyo hay là Hồng Kông, nào còn nhớ Ninh Lập Hạ vẫn bị cơn đau bụng dày vò đến cả vườn hoa của bệnh viện còn chẳng buồn đi.
Đang liến thoắng, chuông điện thoại đột nhiêng vang lên, thấy là số lạ, Nhan Hàn Lộ không phòng bị gì ấn nghe.
"Hàn Lộ? Anh là Tưởng Thiệu Chinh."
Nghe thấy một câu này, Nhan Hàn Lộ vô thức nhìn chị gái một cái, sau đó che miệng nói nhỏ "Là em là em, em đang họp nhé, tối sẽ gọi anh", sau đó cúp máy thật nhanh.
"Vì sao lại cúp? Là Tưởng Thiệu Chinh sao?"
"Không phải." Nhan Hàn Lộ vừa khâm phục giác quan thứ sáu của chị gái vừa phủ nhận.
"Anh ấy không gọi được cho chị nhất định sẽ gọi em..."
"Em sẽ nói là không biết." Nhan Hàn Lộ cướp lời.
"Nhớ lấy đừng tự cho mình là thông minh mà nhiều lời."
"Tuyệt đối sẽ không để lộ sơ hở!"
Thế nhưng Tưởng Thiệu Chinh quá thông minh, thật sự rất khó lừa được hắn.
Nhan Hàn Lộ vừa có giấy nợ với Ninh Ngự vừa ôm giấc mộng được đi một chuyến du lịch miễn phí với quyết tâm cao nhất mà dùng hết chiêu trò ra cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Em không biết chị gái ở đâu? Y tá nói người buổi sáng chăm sóc trong phòng bệnh nhìn rất giống Lập Hạ." Không gọi được Ninh Lập Hạ nên Tưởng Thiệu Chinh đã gọi cho Vệ Tiệp, biết được Ninh Lập Hạ phải vào viện thì lập tức chạy đến bệnh viện.
"A? Chắc là nhầm rồi, em vẫn ở công ty mà."
"Chị gái em bị viêm túi mật cấp tính, không ở lại bệnh viện sẽ rất dễ tái phát.
Cô ấy lại ra viện trước, anh không gọi được thật sự rất lo lắng."
Thấy Tưởng Thiệu Chinh không khăng khăng chuyện người chăm sóc nữa, Nhan Hàn Lộ mới yên tâm: "Không cần lo, chị ấy không bị viêm túi mật cấp tính mà là viêm tụy cấp, cũng là mức độ nhẹ thôi.
Truyền dịch cả một đêm và một buổi sáng rồi, chỉ cần chú ý cấm thực và dành thời gian tĩnh dưỡng là đảm bảo khỏi hẳn."
"Điện thoại của cô ấy từ tối qua đã tắt máy, em vừa nói là không gọi điện cho cô ấy, sao lại biết cô ấy bị viêm tụy cấp, còn biết truyền dịch đến trưa?" Tưởng Thiệu Chinh dù có nghi ngờ một người cũng là giọng nói ôn tồn nhã nhặn.
"..." Nhan Hàn Lộ phản ứng cực nhanh, lập tức thay đổi sách lược, giả vờ khó xử nói, "Thật ra là chị gái không cho em nói với anh...!Anh hiểu mà, tính tình của chị ấy trước giờ nói một không nói hai, em cũng không còn cách nào."
Ninh Ngự mang điện thoại mới đến cho Ninh Lập Hạ đúng lúc đi ngang qua, nghe được câu này thì trực tiếp đoạt điện thoại của Nhan Hàn Lộ, đơn giản rõ ràng đọc địa chỉ bệnh viện cho Tưởng Thiệu Chinh, chờ Tưởng Thiệu Chinh nói cảm ơn xong thì cúp máy.
"Sao anh lại nói địa chỉ cho Tưởng Thiệu Chinh?"
Ninh Ngự không để ý Nhan Hàn Lộ, đưa điện thoại cho cô ấy: "Tôi không đi vào, đưa cái này cho chị gái em."
"Anh gọi Tưởng Thiệu Chinh đến là để quyết đấu với anh ta một trận? Chị gái em còn đang bệnh nặng, không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đâu."
"Nếu như chị gái em xác định trước là sẽ làm hòa với Tưởng Thiệu Chinh thì thà rằng để cho Tưởng Thiệu Chinh sớm đến đón người đi.
Mắt không thấy tâm không phiền, như hiện tại để cô ấy cả ngày lượn lờ trước mắt cũng không có gì tốt." Ninh Ngự hiếm khi kiên nhẫn giải thích, nói lý do cho Nhan Hàn Lộ và cũng là cho chính bản thân mình nghe.
"Sao anh biết hai người họ sẽ làm hòa? Chị gái em nhẫn tâm lắm đó, chị ấy sẽ không chơi trò lạt mềm buộc chặt đâu, nói không để ý ai nhất định sẽ không để ý nữa, năm đó với em và mẹ cũng y hệt thế! Đúng rồi! Địa điểm đi công tác chỉ được chọn một trong ba thôi sao? Chọn cả ba được không?"
"Ba em sắp được thả ra rồi, tuy không định được tội lừa đảo, không phải lo bị phán tù chung thân nữa, nhưng dù sao thiếu nợ nhiều như thế chẳng ai đồng ý cho qua, em đừng đi đâu nữa, tiết kiệm tiền mà chia sẻ nợ nần với ông ta đi."
...
Ninh Lập Hạ không quen nằm giường bệnh viện, đang ngủ thì tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn còn tối om, cũng không biết có mưa bay từ bao giờ.
Cuối cùng thì cơn đau ở bụng cũng dừng lại, thời gian dài không ăn cơm, cả người bỗng cảm thấy như đứng trên bông.
Cô có cảm giác bí bách trong lồng ngực, bèn khoác một chiếc áo len dày, quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ rồi bước ra ngoài hít thở không khí.
Bên ngoài hành lang dãy phòng bệnh có vườn hoa, đẩy cửa, cơn gió lạnh lẽo ẩm thấp lập tức xộc đến, Ninh Lập Hạ theo bản năng rụt cái cổ, ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên.
Đầu bên kia vườn hoa có một bóng người cao lớn khác, trời quá tối, ánh đèn dưới mái hiên lại lờ mờ nên Ninh Lập Hạ mơ hồ cảm thấy quen mắt nhưng lại không nhìn quá rõ.
Nhìn thấy cô, người kia lập tức bước đến, không đợi cô phản ứng lại, hắn đã nhanh chóng cởϊ áσ vest khoác lên vai cô.
"Lúc anh đến thấy em đang ngủ, sợ làm em thức giấc nên tránh ở ngoài này.
Còn chưa đến sáu giờ, tỉnh sớm thế sao? Không ngủ được?" Tưởng Thiệu Chinh ôn tồn nói, bên môi vẫn là nụ cười luôn thường trực.
Ninh Lập Hạ hất chiếc áo vest sang một bên: "Sao anh tìm được đến đây?"
Tưởng Thiệu Chinh không trả lời, ngược lại nói: "Trước khi đi công tác anh có về nhà một chuyến, sau đó để quên điện thoại ở chỗ mẹ, công việc xong xuôi quay về đến khách sạn đã là rạng sáng, gọi điện cho em lại báo tắt máy."
Ninh Lập Hạ cúi đầu cười lạnh: "Thế sao? Em còn tưởng là anh để quên điện thoại ở chỗ Tống Nhã Nhu chứ."
"Lần cuối cùng anh gặp Tống Nhã Nhu chính là lần cậu ấy đến nhà chúng ta chọc giận em, anh biết chuyện sau đó là vì ngày nào mẹ cũng đến thăm Tống Nhã Nhu, dù sao cậu ấy cũng nằm ở bệnh viện mẹ anh công tác."
Thấy Ninh Lập Hạ vẫn còn không tin, Tưởng Thiệu Chinh tiếp tục giải thích: "Nghe Vệ Tiệp nói em đang hiểu nhầm anh, không phải anh không quan tâm chuyện của ba em, lúc em báo tin anh không hỏi cụ thể là vì anh còn biết chi tiết hơn cả em.
Ngoại trừ Ninh Ngự, toàn bộ những chủ nợ của em anh đều đã tìm đến một lượt, họ sẽ không tiếp tục bám lấy không buông nữa, tội lừa đảo không thể lập thành, họ cũng đồng ý sẽ thư thả cho một thời gian, tin là ba em sẽ được thả ra nhanh thôi."
"Tội lừa đảo không thể lập thành?"
"Chuyện này phải cảm ơn Tống Tư Nhân kịp thời cung cấp bằng chứng xác thực ba em không ngụy tạo hợp đồng để vay tiền ngân hàng."
Chuyện vui ngoài ý muốn đến quá đột ngột, Ninh Lập Hạ thật sự nghĩ không thông: "Ông ta sẽ tốt như thế?"
"Đương nhiên là không.
Không phải Tống Tư Nhân có hai người con riêng sao? Hai người mẹ kia vì tranh đoạt quyền lợi mà khóc nháo đòi nhét những anh chị họ dâu rể của mình vào công ty của Tống gia, mỗi người đều làm thâm hụt không ít công quỹ, mở ra bao nhiêu hạng mục không có giá trị, thời gian này Tống gia không có đủ tiền xây dựng các tòa nhà mới là có liên quan đến những người đó.
Một thời gian trước Tống Tư Nhân bị ba vị Tống phu nhân giày vò đến mức không được yên bình một ngày nào, lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, những người dùng số tiền tích cóp nửa đời mua nhà phát hiện công trình bị dừng thi công, sau đó nghe tin Tống Tư Nhân không có tiền quay vòng thì nhất định không chịu bỏ qua.
Sáng qua Tống Tư Nhân đến chỗ của anh họ anh xin giúp đỡ, trong lúc một lòng muốn cứu vãn này anh họ anh nói gì ông ta cũng sẽ đồng ý thôi."
"Nếu hợp đồng là thật thì chứng tỏ năm đó ông ta đã ngụy tạo chứng cứ, như vậy vẫn yên bình được sao?"
"Hợp đồng là anh rể của ông ta và ba em ký, Tống Tư Nhân nói ông ta bị anh rể lừa, bản thân không biết gì hết, người anh rể kia cũng đã thừa nhận rồi."
Ninh Lập Hạ cắt ngang: "Sao có thể."
"Là thật hay không chúng ta không có cách nào điều tra ra, quan tâm đến nó làm gì? Chỉ cần ba em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi."
"Thời gian này ngày nào anh cũng đi sớm về muộn đều là vì chuyện của ba em?"
"Không thì vì chuyện gì chứ?"
"Ai mà biết, từ trước đến giờ anh có kể chuyện gì cho em đâu."
"Anh không nói là vì không nắm chắc.
Trước khi Tống Tư Nhân đến xin sự giúp đỡ của anh họ không ai biết tình trạng của ông ta đã bết bát đến mức đó rồi.
Lúc đầu anh cũng đã nghĩ ra một cách, nhưng cần lãng phí chút công sức và thời gian mới có thể ép ông ta đưa bằng chứng ra.
Nếu anh nói với em từ trước sau đó không thành thì chẳng phải sẽ khiến em hy vọng rồi lại thất vọng à?"
"Cảm ơn anh đã hao tâm tổn trí như thế." Sắc mặt của Ninh Lập Hạ vẫn không tốt hơn, "Nói như thế thì Tống Nhã Nhu đúng là rất đáng thương, hôm qua chị ta còn gọi điện giải thích với em."
"Tống Nhã Nhu đáng thương hay không không liên quan gì đến chúng ta."
"Không liên quan đến anh thì vì sao anh lại giấu em đi thăm bệnh? Còn vì lo lắng cho cảm xúc của chị ta mà bắt em nhượng bộ? Là mẹ anh ép anh sao? Lúc mẹ ép anh chia tay với em có thấy anh nghe lời thế đâu? Còn nói là không lo lắng cho Tống Nhã Nhu."
"Sao anh có thể? Anh đi thăm Tống Nhã Nhu là vì em."
"Vì em?"
Tưởng Thiệu Chinh dường như không muốn nhắc lại, dừng một lúc mới nói: "Lúc biết Tống Nhã Nhu bị trầm cảm, Tống Tư Nhân đã đến tìm anh đầu tiên, xin anh giúp Tống Nhã Nhu bước ra khỏi bóng ma của mình, anh không đồng ý.
Sau đó ba em phải vào viện, không thể xin thả ra ngoài là vì ba của Tống Nhã Nhu ở giữa gây trở ngại, tình trạng của ba em không thể kéo dài thêm, anh mới phải đến tìm Tống Tư Nhân, anh giúp ông ta cứu con gái mình, ông ta không làm khó ba em nữa, đây là giao dịch."
"Ai bảo anh không nói sớm, hơn nữa rõ ràng là sau khi ba được thả ra anh mới bảo em tránh mặt Tống Nhã Nhu."
"Anh cảm thấy mất mặt, chuyện này dù gì cũng giống như là bán mình cầu vinh.
Tuy Tống Tư Nhân không phải là người lương thiện, nhưng nếu anh đã đồng ý rồi thì trước khi Tống Nhã Nhu khỏi hẳn cũng không nên vội vã qua cầu rút ván."
Trong lòng Ninh Lập Hạ đã mềm xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không hề cảm kích hừ lạnh nói: "Làm được mà không dám nói ra à? Anh lúc nào cũng thế.
Nói đến đây, em vẫn là phải thay ba cám ơn anh rồi."
"Không phải vì ba em, anh sợ phải chia tay với em.
Không phải em ở sau lưng anh còn nói chuyện điện thoại với ai đó là chia tay với anh rồi sẽ không phải đau đầu nữa, đến cả chuyện của ba cũng có thể giải quyết hay sao?"
"Hóa ra toàn bộ đều là lỗi của em, là em không nhìn ra lòng tốt của người khác, là em nhỏ nhen hiểu nhầm anh?" Rõ ràng đã nói rõ ràng hết mọi chuyện, không hiểu vì sao Ninh Lập Hạ vẫn nổi giận.
Tưởng Thiệu Chinh rất nhanh cười phủ nhận: "Đương nhiên không phải lỗi của em, đều trách anh nhìn không đáng tin cậy tí nào.
Bảy năm trước anh không chăm sóc được cho em, muốn em hoàn toàn gỡ hết những khúc mắc đó thật không dễ dàng gì."
Dừng mấy giây, hắn lại nói: "Tương lai bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây rồi, em không cần phải lo lắng nữa."
Ninh Lập Hạ không nói nữa, kéo áo của Tưởng Thiệu Chinh đắp lên vai.
Lát sau mưa bay dừng lại, làn gió thổi bay lá khô dưới đất vang lên tiếng xào xạc, lại cuốn lên luồn lách trong bầu không khí lành lạnh.
Thế nhưng khi ánh nắng ban mai chầm chậm phủ xuống, dù là đêm thu tối tăm lạnh lẽo thế nào cũng đến hồi kết thúc.
The end..