「Thay vì níu giữ một lời từ biệt, chi bằng hãy bỏ đến một nơi thật xa」
Chương 07: Đắc ý
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ninh Lập Hạ về sau nhà bếp chọn một đĩa trái cây bưng ra, quay lại đúng lúc Ninh Ngự vừa ra ngoài nghe điện thoại.
Bốn người ngồi trước một bàn ăn đầy ắp, chỉ còn trống một khoảng nho nhỏ trước mặt Tưởng Thiệu Chinh.
Cô không gọi nhân viên phục vụ, tự mình sắp xếp lại.
Lúc đặt đĩa trái cây xuống không may đụng phải chiếc ly, Ninh Lập Hạ theo phản xạ muốn chộp lấy, không ngờ Tưởng Thiệu Chinh còn phản ứng nhanh hơn cả cô, chụp trúng bàn tay cô.
Ninh Lập Hạ đeo một chiếc đồng hồ nam to bản, càng làm nổi bật cổ tay thon nhỏ trắng ngần.
Chiếc ly rơi xuống phát ra âm thanh vỡ vụn, Ninh Lập Hạ nhanh chóng rút tay cúi người thu dọn mảnh vỡ, chỉ để lại xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay của Tưởng Thiệu Chinh.
Chỉ số thông minh của phụ nữ đang yêu sẽ ở mức thấp nhất, phụ nữ rơi vào tình yêu đơn phương thì ngược lại.
Tưởng Thiệu Chinh chỉ thoáng ngẩn ra mấy giây, Trình Thanh Khanh đã lập tức nhìn ra.
Cô ấy giả vờ đau bụng, nhờ Tưởng Thiệu Chinh đưa mình về.
Ninh Ngự nghe điện thoại xong quay lại vừa vặn nhìn thấy Ninh Lập Hạ thất thần nhìn theo bóng lưng của hai người họ, trên mặt viết rõ không vui: "Đã không thể vui nổi như thế thì việc gì phải ép mình cười, thà cứ thẳng thắn thừa nhận bản thân chính là Nhan Cốc Vũ, khéo còn có thể gỡ lại một ván."
"Anh tưởng em đang ăn giấm à?" Ninh Lập Hạ phì cười, "Em chỉ cảm thấy rất kỳ diệu.
Trịnh Thanh Khanh nói đau bụng, anh có tin không?"
"Sao cơ?"
"Ở nơi công cộng mà dùng ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn chằm chằm người ta, rồi nhận lại thờ ơ lạnh nhạt." Cô thở dài, ôm trán, "Trình Thanh Khanh khiến em nhớ đến bản thân của năm đó, vì một người con trai mà vắt óc nghĩ cách thu hút sự chú ý của người ta rồi hạ thấp chính mình.
Trời ạ...!Đúng là vết đen không thể xóa sạch, kể cả có bị anh ta nắm được đầu mối em cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là ai."
Ninh Ngự nhếch mép: "Đừng lo, so với em thì chắc chắn là Tưởng Thiệu Chinh còn không chịu nổi Trình Thanh Khanh hơn."
Ninh Lập Hạ khó hiểu nhìn anh ta.
"Trong mắt đàn ông, càng xinh đẹp thì càng ngu xuẩn."
...
Cả đoạn đường Trình Thanh Khanh đều không lên tiếng, đáng tiếc Tưởng Thiệu Chinh không hề phát hiện ra vẻ mặt uất ức như cô ấy mong muốn.
Về đến cổng Trình gia, Tưởng Thiệu Chinh cảm ơn quà của cô ấy, sau đó lại lịch sự nói lời tạm biệt.
Có vẻ như tối nay Trình Thanh Khanh đừng mong Tưởng Thiệu Chinh sẽ tự giác mở miệng hỏi thăm, không thể chờ thêm nữa, cô ấy chỉ có thể lên tiếng trước.
"Nhìn thấy Ninh Lập Hạ là em lại buồn."
"Ừm?" Tưởng Thiệu Chinh nghiêng đầu.
"Nhìn thấy em ấy là em lại nhớ đến Cốc Vũ, cũng không biết bây giờ Cốc Vũ đang ở đâu, sống có tốt không.
Một cô gái nhỏ như vậy lại bôn ba một mình bên ngoài...!Em chỉ sợ em ấy gặp bất trắc, chú Nhan sao lại thiếu nợ người ta nhiều như vậy cơ chứ..."
Thoáng thấy biểu cảm trên mặt Tưởng Thiệu Chinh thay đổi, Trình Thanh Khanh lập tức đổi về giọng vui vẻ, nói: "Không nhắc đến chuyện không vui nữa, mẹ em vẫn nói Cốc Vũ có phúc, sớm muội rồi sẽ quay về! Hàn Lộ, à không, Lập Hạ cũng rất xinh đẹp, còn xinh hơn cả Cốc Vũ.
Nhìn là biết Ninh tiên sinh rất chiều chuộng em ấy.
Cũng đúng thôi, em ấy vừa xinh đẹp vừa biết chăm sóc cho người khác, đàn ông các anh chắc đều thích kiểu con gái như thế nhỉ?"
Tưởng Thiệu Chinh không trả lời.
"Tuy là sinh đôi nhưng tính cách của chị em họ thật sự khác nhau một trời một vực! Anh thì sao?" Cô ấy bước một bước đến gần, "Cốc Vũ và Lập Hạ, anh thích ai hơn?"
"Muộn rồi, ba mẹ em ở nhà sẽ lo lắng đấy." Tưởng Thiệu Chinh khẽ nhíu mày, giúp cô ấy mở cửa xe.
"Em đâu còn là trẻ con nữa, hai người ấy còn chê em suốt ngày ở nhà không đi đâu ấy chứ.
Tiếc là lần nào hẹn gặp anh cũng nói là bận..."
Rề rà thêm một lát, Trình Thanh Khanh mới chịu rời đi.
...
Đêm đó, Tưởng Thiệu Chinh lần đầu tiên mơ thấy Nhan Cốc Vũ.
Bừng tỉnh, hắn lại nhớ đến ký ức của bảy năm về trước, sau khi biết ba dẫn theo bạn gái trốn đi, cô đã tìm hắn đầu tiên.
"Tưởng Thiệu Chinh, anh sẽ không quan tâm đến em nữa sao? Nhưng hoàn cảnh của em bây giờ, anh xa lánh em cũng là chuyện thường tình, đến chú em còn muốn vạch rõ giới hạn với nhà em, em gọi điện thoại cho chú ấy, chú ấy nói em đừng gọi nữa, đừng kéo phiền phức đến cho chú ấy." Nói xong, cô rũ mi mắt, cũng không dám nhìn hắn một cái.
Tuy là cô đã rất cố gắng khiến cho biểu cảm của mình trông thật bình tĩnh, nhưng hắn vẫn nhận ra cô đang run.
Hắn bỗng mềm lòng, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là không rồi."
"Thật sao?"
"Anh hứa."
Cô ngẩng đầu, cười rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ chói mắt đó đến ngày hôm nay hắn vẫn không thể quên.
Nhan Cốc Vũ mười mấy tuổi, lúc thì bám người hở tí là khóc, lúc lại im lặng ngoan ngoãn, nhưng dù là lúc nào cũng không muốn rời xa hắn.
Ích kỷ, tùy hứng, thích giở mấy trò thông minh vặt, nhưng lại chưa bao giờ dám không nghe lời hắn.
Được một người toàn tâm toàn ý yêu thích sùng bái, tuy là đôi khi cảm thấy rất phiền, nhưng cũng có nhiều lúc không quá mức chán ghét đến vậy.
Nhan Cốc Vũ ép hắn thề phải lấy mình, giống như một câu chuyện cười, nhưng hắn lại một lòng ghi nhớ.
Thế giới này mỗi ngày đều có vô số những chuyện lớn phát sinh, chuyện cô mất tích cũng đã sớm như một làn khói bốc hơi trong không khí.
Sự tồn tại của cô còn quan trọng với ai? Đến cả em gái cô cũng không để tâm, thế giới này phải chăng đã không còn ai thật sự nhớ đến cô nữa?
Dư âm của giấc mơ về Nhan Cốc Vũ khiến tâm trạng của Tưởng Thiệu Chinh tụt dốc thảm hại.
Sau này hắn đã gặp rất nhiều người, rốt cuộc vì sao lại thích đúng em gái của Nhan Cốc Vũ, khiến hắn không dám đối mặt với phần tình cảm này của chính mình? Nếu như không có người nhắc nhớ, có lẽ hắn sẽ mãi không dám thừa nhận.
...
Mấy ngày sau Ninh Lập Hạ mới biết ngay một tối kia Tưởng Thiệu Chinh đã thanh toán phần còn lại của viên lam bảo, ngay ở trước mặt Khương Kiều An, cô không thể nào che giấu sự ngạc nhiên.
Cô từng nghe một giảng viên nào đó ở trường than vãn về tiền lương của mình, nếu tính sơ thì chỗ đó cũng phải bằng hai năm tiền lương làm giảng viên của Tưởng Thiệu Chinh.
Kể cả hắn có nhận được đãi ngộ lớn khi làm cố vấn kinh tế cho tập đoàn của Tưởng thị, thì cô cũng không thể cứ thế mà nhận món quà quá mức quý giá này.
Gọi liền hai cuộc mới có người nhận máy, giọng nói của Tưởng Thiệu Chinh lộ ra mệt mỏi thấy rõ, nghe cô nói xong, lại chỉ qua loa đáp "Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, không cần phải bận tâm đến vậy."
"Sao có thể tính là chuyện nhỏ.
Tối nay rảnh thì cùng ăn một bữa đi, thuận tiện trả lại cho anh."
Tưởng Thiệu Chinh nhận ra bản thân vừa vô tình lấy chuyện này kéo dài cuộc trò chuyện của hai người, cảm thấy Ninh Lập Hạ thật sự áp lực vì món quà của mình, bèn đọc số tài khoản cho cô.
Ninh Lập Hạ thở phào một hơi: "Anh có thời gian thì gửi em vị trí đi? Đã nói mời anh ăn cơm mà, hôm qua thật ngại quá."
"Không cần đâu.
Hôm qua cũng tính là mời rồi."
Thái độ quay ngoắt 180 độ này khiến cô hơi sững lại, nói thêm vài câu thì tắt máy.
Đúng là mất trí rồi, cô thế mà lại có suy đoán Tưởng Thiệu Chinh thích thầm mình, tự mắng bản thân một trận cho thỏa, sau đó mới lái xe đến chi nhánh mới sắp khai trương.
...
Nguyệt Quang Vân Hải làm ăn rất tốt, Ninh Lập Hạ sớm đã có ý định mở thêm chi nhánh của riêng mình.
Ninh Ngự đồng ý chuyển nhượng một nửa cổ phần của nhà hàng cũ cho cô, điều kiện là để hắn đầu tư vào chi nhánh mới.
Dù sao cũng không chịu thiệt gì, Ninh Lập Hạ sợ anh ta đổi ý, lập tức chốt kèo.
Một hai cái nhà hàng nho nhỏ chẳng là gì với Ninh Ngự nhưng lại là toàn bộ tâm huyết của Ninh Lập Hạ.
Cô sợ anh ta nói miệng sau này dễ dàng lật lọng, giục anh ta lập hợp đồng chính thức.
Ninh Ngự có cả đống việc chồng chất ở công ty chờ xử lý lại bị cô quấn lấy không còn cách nào khác, chỉ đành hoãn thời gian rời đi lại một ngày.
Trang trí sắp đặt, đăng tin tuyển dụng, nghiên cứu thực đơn, thử nghiệm món mới, thiết kế banner tuyên truyền đều là do một tay cô xử lý, bận rộn quay cuồng hơn một tháng trời, đến cả cơm cũng khó ăn đủ bữa.
Đến tận khi Vệ Tiệp gửi qua, Ninh Lập Hạ mới nhớ đến chuyện này.
Cô xem một lượt những cái tên trong danh sách, nhanh chóng quyết định chọn Tưởng Thiệu Chinh.
Một mặt vì cô rất có hứng thú với phương hướng giảng dạy của giáo sư Tưởng, đưa vào văn hóa quản lý doanh nghiệp, một mặt khác là cô cũng muốn dựa vào quan hệ mà lười biếng.
Làm thế nào cũng không ngờ tới, Tưởng Thiệu Chinh lại không chọn cô, đến khi Ninh Lập Hạ kiểm tra thư của trường gửi đến mới phát hiện mình đã được chuyển cho một vị giáo sư họ Phó, như lời của Vệ Tiệp nói thì vị nữ giáo sư này đã nhiều năm trong trạng thái thời kỳ mãn kinh, nổi tiếng trong số các giáo sư là vắt kiệt sinh viên, nghiêm khắc đến mức chỉ cần theo một lần là ám ảnh cả đời.
Ninh Lập Hạ không thể tìm Tưởng Thiệu Chinh đòi một lời giải thích, chỉ có thể âm thầm mắng hắn một nghìn lượt trong lòng, thật là không biết nể mặt người quen cũ.
Đang sầu khổ không thôi thì Vệ Tiệp lại gọi điện đến, giục cô đi thử váy phù dâu.
Ninh Lập Hạ không nhớ là mình từng nhận lời làm phù dâu cho ai, ngẩn người mất mấy giây.
"Mình kết hôn cậu lại dám không làm phù dâu à! Không làm phù dâu cho mình lương tâm của cậu có cắn rứt không! Mình còn chưa để bụng chuyện phù dâu cao hơn mình xinh đẹp hơn mình đâu, cậu còn nói ra được một câu từ chối? Hả? Hả?"
"..." Ninh Lập Hạ thật sự không đọ được với miệng lưỡi của cô ấy, chỉ đành bó tay chịu trói.
Chồng sắp cưới của Vệ Tiệp là trợ thủ nhiều năm của Ninh Ngự, Ninh Ngự vốn cũng đã đồng ý sẽ làm người chứng hôn cho họ, tiếc là sau đó quá bận rộn không thể phân thân nên chỉ đành rút lui.
Nghe thấy Vệ Tiệp lớn tiếng tuyên bố sẽ tìm một người đẹp trai hơn thay thế, Ninh Lập Hạ chỉ cười coi như cô ấy đùa cho vui, ai ngờ lại gặp được Tưởng Thiệu Chinh ở bên ngoài lễ đường.
Tưởng Thiệu Chinh ban đầu cũng hơi giật mình, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Em mặc màu lam rất đẹp, Vệ Tiệp đúng là can đảm lắm mới dám tìm em làm phù dâu."
Ninh Lập Hạ vén váy lên cho hắn nhìn: "Gì chứ, cậu ta và ba phù dâu khác đều đi giày cao gót tám phân, em thì chỉ có thể đi giày bệt! Còn là vừa mới móc được đâu ra ném cho em, đi chẳng vừa nữa, cậu ta thật không sợ lát nữa đi chúc rượu em ngã chổng vó làm cậu ta mất mặt!"
Cô xả liền một tràng khiến Tưởng Thiệu Chinh phì cười, lên tiếng an ủi: "Vì em cao hơn họ nhiều quá mà, thế này lúc chụp ảnh mới không bị lệch."
"Em chỉ cần cậu ta trả giày cho em thôi, lúc chụp ảnh em ngồi cũng được."
"Bao nhiêu ngày không gặp, sao em lại gầy đi nhiều thế?"
"Gầy rồi ạ? Đợt này đến cả thời gian soi gương cũng không có." Cô vui vẻ sờ mặt.
"...!Gầy quá không tốt, sắc mặt cũng thiếu sức sống, vẫn nên chú ý ăn uống nghỉ ngơi."
Tưởng Thiệu Chinh nghiêm túc như vậy, Ninh Lập Hạ lại cảm thấy thân thuộc đến lạ.
Song đám cưới có rất nhiều việc, hai người không đứng lại được lâu đã phải nhanh chóng tách ra.
Đến tận khi đưa rượu giao bôi xong, Ninh Lập Hạ mới xem như được thở được một hơi.
Cô cầm ly rượu champagne tựa người bên khung cửa xem Tưởng Thiệu Chinh chứng hôn.
Quen biết hai mươi năm có dư, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn mặc vest, rất nhiều năm về trước cô đã khẳng định hắn mặc vest chắc chắn rất đẹp, hôm nay được xem tận mắt, quả nhiên là mãn nhãn.
Ninh Lập Hạ nghĩ tới đây thì không khỏi đắc ý một phen, tuy rất ngu ngốc, nhưng ánh mắt ngày đó của cô cũng không tệ lắm nhỉ.
***
88: Chỉnh sửa lịch đăng một xíu xuống 4 chương/tuần nha, cụ thể là 7:13pm thứ 3, 5, 7, CN, để tập trung hoàn bộ Giang Nam Lão hì hì
Nói chung là sẽ cố gắng giữ lịch đăng thế này không giảm nữa, nên mọi người đọc mà thích thì đừng tiếc like một cái, để cô Bát có cái động lực hị hị