Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

“Đứa con anh sẽ chịu trách nhiệm, em không cần mỗi ngày cứ mở miệng ra là nhắc nó”

“Hằng, ý anh là em phiền phức sao? Nếu em không yêu anh, em cũng sẽ không phải lo lắng đề phòng như thế, lo anh sẽ bỏ em mà đi, không cần con của
chúng ta nữa”

Mẫn Tiệp
khóc lóc giải thích, khiến Mẫn Nhu nhận thấy có mùi ác hiểm ở đây. Cô
không quên ngày hôm đó ở khu mua sắm mình đã nghe thấy gì, những lời nói vô tình của cô ta, nếu quả thật cô ta muốn ở bên Kỷ Mạch Hằng thì ba
năm trước ở Milan lại đi quen đàn ông đã có vợ?

Đột nhiên,
Mẫn Nhu lại cảm thấy cảm thông cho Kỷ Mạch Hằng, chung thủy yêu một
người phụ nữ như vậy, nếu mọi chân tướng đều được vạch trần, anh ta sẽ
làm sao đối diện?

“Hằng, nhân dịp hôm nay anh tuyên bố cho mọi người hôn lễ của chúng ta đi, có
rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây, có thể để họ làm chứng cho tình yêu
của chúng ta”

Mẫn Tiệp vui mừng đề nghị dùng mọi người để gây áp lực, nếu Kỷ Mạch Hằng không đồng ý cô ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng. Kỷ Mạch Hằng vẫn im lặng khiến cho
cô ta bất mãn làm ầm lên:

“Hằng, anh nói là yêu em nhất mà? Bây giờ anh còn do dự điều gì, hay anh không hề yêu em, ngay cả đứa con cũng không cần?”

“Đủ rồi”

Kỷ Mạch Hằng quát lớn, giọng nói có vẻ đã mất đi sự nhẫn nại, anh ta cũng mệt mỏi
khi đối diện với Mẫn Tiệp sao? Mệt mỏi vì hư tình giả ý hay lúc nào cũng giả vờ yếu ớt của cô ta, hay Kỷ Mạch Hằng anh ta muốn thoát khỏi thế
cục mà Mẫn Tiệp bày ra?

Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng quát lên như kích thích cơn giận của Mẫn Tiệp, giọng nói nức
nở nhưng không còn sự nhu nhược ủy khuất mà mang theo sự oán hận như bị
dối gạt:

“Anh bị nó mê hoặc rồi đúng không? Trong lúc ngủ gọi tên nó còn chưa đủ, bây giờ tỉnh rồi cũng muốn cùng nó như hình với bóng sao? Để em hỏi nó, nó
muốn Kỷ Mạch Hằng anh hay là Lục Thiếu Phàm?

Câu chất vấn của Mẫn Tiệp tiết lộ một sự thật không thể tin: Kỷ Mạch Hằng trong lúc
ngủ gọi tên Mẫn Nhu!! Anh ta gọi tên cô làm gì, chẳng lẽ muốn sai bảo cô như bảo mẫu hay lấy ra làm công cụ tiêu khiển?

Mẫn Nhu có
chút bực bội, khúc mắc giữa Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp tại sao cô luôn bị
dây vào? Cô đã là vợ người khác, máy mắn được gia đình chúc phúc có
người chồng yêu mình, cô không hiểu sao Mẫn Tiệp hết lần này đến lần
khác lại khiêu khích cô?

Mẫn Tiệp lần này lại gây hiềm khích khiến cho cô và Kỷ Mạch Hằng ngay cả người xa lạ cũng làm không được, chỉ mong tránh xa xa, không hi vọng vì một ánh mắt vì một câu thăm hỏi mà làm Mẫn Tiệp nổi cơn ghen.

Sau lưng là
tiếng bước chân dồn dập, Mẫn Nhu cố gắng bước nhanh, một loại tín hiệu
nguy hiểm xuất hiện trong đầu, thần kinh trong chớp mắt căng ra, bàn tay bảo vệ lấy bụng.

“A”

Tiếng hô từ
sau truyền tới, Mẫn Nhu cảnh giác quay đầu lại, cô thấy Mẫn Tiệp mang
giày cao gót đạp lên váy dài khiến cả người cô ta mất thăng bằng, Mẫn
Tiệp nhào người về trước vẻ mặt kinh hoàng.

Tay Mẫn Tiệp như muốn bấu vào bả vai Mẫn Nhu, một cổ trọng lực đập vào mặt Mẫn Nhu,
cô ý thức được Mẫn Tiệp sẽ nhào vào mình. Vẻ mặt Mẫn Nhu hết sức căng
thẳng, không kịp suy nghĩ đến việc nghiêng người. Khi Mẫn Tiệp sắp đụng
vào, cô may mắn né được thoát khỏi việc làm đệm lưng cho Mẫn Tiệp.

Lúc quay
ngược lại, Mẫn Nhu không giữ được thăng bằng lui về sau trống trải, cả
lưng Mẫn Nhu đập vào lồng ngực mát mẻ, cánh tay cẩn thận giữ lấy eo cô,
Mẫn Nhu thảng thốt quay đầu đập vào mắt là vẻ lo lắng ân cần của Lục
Thiếu Phàm

“Em có bị thương ở đâu không?”

Lục Thiếu
Phàm nhìn trên ngó dưới Mẫn Nhu, tay ôm cô không hề buông ra. Dường như
hoàn cảnh vừa nãy người sợ hãi không chỉ có mình cô, vẻ mặt bình thản
của Lục Thiếu Phàm xuất hiện sự biến hóa.

Mẫn Nhu mệt mỏi tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, tay nắm lấy cánh tay của Lục Thiếu Phàm, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

“Em không sao”

Mẫn Nhu có
thể nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ của mình, tay nắm lấy ống tay áo
Lục Thiếu Phàm không khỏi dùng sức, lúc nãy nếu cô nảy sinh lòng tốt giữ Mẫn Tiệp lại thì không biết hậu quả sẽ ra sao?

Trên hành
lang tiếng rên đau rất nhỏ, tiếng bước chân hỗn loạn, Mẫn Nhu cúi đầu
nhìn Mẫn Tiệp sắc mặt tái nhợt nằm dưới đất, máu đỏ ào ào chảy ra từ
dưới váy.

Hình ảnh này hết sức quan thuộc với Mẫn Nhu. Trước đây Mẫn Tiệp vì hãm hại cô mà ngã lăng xuống cầu thang, cô ta cũng nằm dưới đất, chẳng qua lần này đôi
mắt cô ta nhìn cô đầy oán hận hơn, những tia máu hiện lên, mắt long song sọc đầy hận thù.

Mẫn Nhu một
tay che bụng mình, rúc vào người Lục Thiếu Phàm. Đối với ánh mắt chất
vấn không hề nói câu nào của Mẫn Tiệp cô xem như không thấy, lưng đứng
thẳng không hề chột dạ. Cô không có nghĩa vụ cứu người phụ nữ lòng dạ ác độc này, hơn nữa trước đó còn dám hi sinh cả con mình!

Con người là ích kỉ, Mẫn Nhu cô cũng vậy, nếu so ra chẳng qua Mẫn Tiệp gieo gió gặt
bão, mất đi đứa trẻ trong bụng, cô cảm thấy giữ được con của cô và Lục
Thiếu Phàm là quan trọng nhất, không quan hệ gì với những người khác.

Kỷ Mạch Hằng từ xa chạy đến, cơ thể cao lớn ngồi xổm xuống, vội đỡ lấy Mẫn Tiệp đang toát mồ hôi lạnh, trên gương mặt lạnh xuất hiện sự khẩn trương, nhưng
không giống như Mẫn Tiệp đem tất cả oán hận trút lên Mẫn Nhu, thậm chí
ngay cả một ánh mắt oán giận cũng chưa từng xuất hiện.

Bởi vì trong lòng anh ta rõ ràng hơn ai khác, Mẫn Nhu không phải chỉ có một người, cô còn phải bảo vệ con mình.

Đưa mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng làm các biện pháp cấp cứu khẩn cấp cho Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu
cũng không còn bao nhiêu xúc cảm, cô đón nhận ánh mắt hận thù của Mẫn
Tiệp rồi hờ hững quay đi, nhìn lên mới thấy vẻ mặt dịu dàng của Lục
Thiếu Phàm.

“Thiếu Phàm, chúng ta về nhà thôi, Đậu Đậu đâu?”

Mẫn Nhu hướng mắt nhìn xung quanh, không hề thấy bóng người bụ bẫm đâu, bên tai là lời giải thích của Lục Thiếu Phàm.

“Vừa rồi nghe tiếng hét anh liền chạy ra, Đậu Đậu vẫn còn bên trong, đợi nó ra chúng ta về nhà!”

Lục Thiếu
Phàm trấn an vỗ lưng Mẫn Nhu, giọng nói ôn hòa như một liều thuốc an
thần khiến Mẫn Nhu thả lỏng, hai tay vòng lấy hông Lục Thiếu Phàm, an
tĩnh ở trong lòng anh chờ đợi, cô cũng không hề bố thí nhìn Mẫn Tiệp
đang đau đớn dù chỉ một lần.

Nhưng có lúc biểu hiện không như người mong muốn. Mẫn Nhu không muốn gây chuyện,
nhưng thị phi lại tự động tìm đến người. Khi tiếng la hoảng sợ của Hồng Lam cất lên, Mẫn Nhu liền căng thẳng, Lục Thiếu Phàm như nhận thấy sự
bất an của cô, cánh tay ôm cô siết chặt thêm.

“Tiểu Tiệp, con làm sao vậy? Mạch Hằng, còn không mau lái xe tới”

Hồng Lam lo
lắng đỡ lấy Mẫn Tiệp từ tay Kỷ Mạch Hằng, cẩn thận xoa nhẹ bụng Mẫn
Tiệp, máu nhuộm đỏ cả váy, vẻ mặt dữ tợn đầy sợ hãi không chịu đem Mẫn
Tiệp đưa cho Kỷ Mạch Hằng.

“Con gái của tôi, tôi tự mình lo, cậu mau đi lấy xe”

Gương mặt
lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng không hề tức giận, lông mày nhíu lại nhìn
Hồng Lam ôm Mẫn Tiệp không buông ra, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, đứng
dậy vội vàng đi tới bãi đỗ xe.

“Mẹ, con đau quá, con của con liệu còn sống không?”

Mẫn Tiệp
tuyệt vọng rên khóc khiến sắc mặt Hồng Lam tái đi, bà nhìn xuống máu vẫn chảy ra từ phía dưới, liền móc điện thoại gọi cho Mẫn Chí Hải:

“Chí Hải, Tiểu Tiệp xảy ra chuyện rồi, ông mau tới hành lang!”

Giọng nói
Hồng lam run rẩy khiến cho người ta cảm giác được có chuyện lớn xảy ra.
Điện thoại cúp nhanh chóng, Mẫn Nhu có thể đoán được Mẫn Chí Hải bỏ lại
toàn bộ quan khách lo lắng chạy tới.

Đối với mẹ
con Mẫn Tiệp lúc này Mẫn Nhu không biết nên nói là hai mẹ con bà ta diễn quá mức giống thật không? Hay có lẽ do cô chưa đủ cứng rắn, mới có như
vậy đã thấy họ đáng thương?

Nhưng sự
đồng cảm mong manh đó bị lời vu oan của Mẫn Tiệp đánh tan thành mây
khói. Mẫn Nhu lạnh lùng nhìn Mẫn Tiệp yếu ớt nghẹn ngào nói, lắng nghe
cô ta lên án:

“Mẹ. Là nó, nó muốn hại chết con của con, tất cả là do nó. Nếu không phải nó và Kỷ Mạch Hằng ở cùng nhau, con sẽ không đuổi theo, cũng không ngã
xuống. Rõ ràng nó có thể giữ lấy con, nhưng nó thấy chết không cứu, mẹ,
con của con…”

Nếu là trước đây, Mẫn Tiệp hắt nước bẩn lên người cô, Mẫn Nhu sẽ cười lạnh, cười rồi cho qua. Nhưng bây giờ Lục Thiếu Phàm ở bên cạnh, hai chữ cùng nhau như gai nhọn đâm vào tim Mẫn Nhu, nếu Lục Thiếu Phàm hiểu lầm thì làm sao?

“Mẫn Tiệp cô nói chuyện phải có chừng mực, không cần lúc nào cũng phải ly
gián, bôi bẩn sự trong sạch giữa tôi và Kỷ Mạch Hằng, tôi không chấp
nhận cô tiếp tục nói xấu tôi như thế!”

Mẫn Nhu nghênh đón ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp, không hề trốn tránh. Cơn giận của Mẫn Tiệp so với cô không hề thua kém nhau.

Mẫn Tiệp nằm yên trong lòng Hồng Lam, gương mặt nhợt nhạt đầy vẻ châm chọc khiêu
khích, cố gắng nhịn đau thở gấp. Cô ta nhìn Lục Thiếu Phàm cười phá
lên, Mẫn Nhu mím môi hỏi:

“Cô cười cái gì!”

“Cười Lục Thiếu Phàm cũng là đồ ngốc, bị Mẫn Nhu mày đùa giỡn trong lòng bàn
tay. Mới vừa rồi mày còn cùng Kỷ Mạch Hằng thân mật ôm nhau không phải
sao? Haha, nếu anh không tin có thể xem băng ghi hình để kiểm chứng rốt
cuộc là … tôi vu oan cho Mẫn Nhu.. hay có tật giật mình”

Mẫn Tiệp
càng nói càng quá đáng, gương mặt Mẫn Nhu cũng càng lúc càng âm trầm.
Nếu không phải đang có thai và Mẫn Tiệp đang bị thương nửa sống nửa
chết, cô sợ mình không khống chế nổi tiến lên cho cô ta bạt tay!

Mẫn Nhu nhìn lại Lục Thiếu Phàm, ngũ quan tuấn tú nho nhã dưới ánh đèn ấm áp không
còn thấy một phần dịu dàng. Môi mím chặt, đôi mắt híp lại bắn ra luồng
sáng lạnh khiến cô bất an, muốn giải thích thì Lục Thiếu Phàm đã đi
trước một bước.

“Hồng Lam phu nhân, bà nên quản giáo con gái mình cho tốt, bằng không sớm hay muộn ta cũng sẽ bị cái miệng không tích đức của mình hại đến thân bại
danh liệt, ở thành phố A này không chốn dung thân.

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm tựa như con dao mảnh, mạnh mẽ rạch nát mặt Hồng lam và Mẫn Tiệp. Gương mặt tuấn nhã đượm vẻ uy nghiêm, giọng nói lạnh
lùng, lời nói cảnh cáo không giống đùa giỡn, nó cũng giống như thông
điệp cuối cùng.

Lục Thiếu
Phàm giận như thế Mẫn Nhu chưa từng thấy. Gương mặt lạnh như băng khiến
mọi câu nói của Mẫn Nhu như bị một hòn đá chặn lại, hơi thở cũng khó
khăn, bất cứ lúc nào Lục Thiếu Phàm cũng sẽ bước ra đầu tiên bảo vệ cô,
nhưng chẳng lẽ đối với những lời ly gián của Mẫn Tiệp, Lục Thiếu Phàm
một câu cũng không tin thật sao?

Nếu Lục Thiếu Phàm không tin tại sao bàn tay đang giữ lấy cô lại khiến cô có cảm giác anh muốn bẽ gãy eo nhỏ của cô?

“Tôi và Mẫn Nhu không có chuyện gì cả!”

Giọng nam
trầm thấp mang theo sức hút vang lên, sắc mặt Mẫn Tiệp và Hồng Lam đều
cứng ngắc. Mẫn Nhu cảm thấy Lục Thiếu Phàm ôm chặt lấy cô như đang che
giấu đi vật báu của mình, không để cho người khác có cơ hội mơ ước.

“Thiếu Phàm, vừa rồi em không cẩn thận bị trượt chân, Kỷ Mạch Hằng chẳng qua đỡ em..”

“Anh biết”

Giọng nói
réo rắt khiến Mẫn Nhu sửng sốt, lời giải thích chưa kịp nói xong liền
nghẹn lại nơi cổ họng, cô kinh ngạc nhìn vẻ lạnh lùng khuếch tán trên
mặt Lục Thiếu Phàm. Có thật là anh biết, nếu như vậy tại sao vẻ mặt của
anh khiến cô lo lắng đến không dám rời mắt đi.

“Thiếu Phàm…’

Mẫn Nhu nhẹ
nhàng kêu tên Lục Thiếu Phàm. Lúc này mọi lời sỉ nhục của Mẫn Tiệp không còn quan trọng, cô chỉ muốn cho người đàn ông đang ôm cô lộ ra chút
tươi cười, chỉ cần anh không giận nữa, muốn cô làm gì cũng được.

Bàn tay nhỏ
bé mềm mại đặt lên gò má Lục Thiếu Phàm, đi lên đầu ngón tay vuốt nhẹ
nếp uốn nơi mắt anh, cố gắng xóa đi sự khó chịu trong lòng anh. Vẻ mặt
nghiêm túc lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm khiến thái độ cẩn trọng lấy lòng của cô xuất hiện vết nứt, đôi mắt nhìn xuống gương mặt cô, than nhẹ ôm
lấy cô, bờ môi mỏng ma sát lên tay cô, lẩm bẩm nói:

“Anh không nên bỏ đi, để em lại một lần nữa bị tổn thương”

Mũi Mẫn Nhu cảm thấy xót, trái tim nghẹn ngào, lắc đầu, bàn tay xoa nhẹ cổ anh, bốn mắt nhìn nhau bên trong chỉ có thâm tình.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Nhu sao cũng ở đây?”

Mẫn Chí Hải
hớt hải chạy tới thì thấy Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu ôm nhau, Mẫn Tiệp
nằm dưới đất, Hồng Lam đang mắng Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng tính ôm Mẫn
Tiệp thì bị ngăn cản.

“Cút đi, con gái của tôi cậu đừng chạm vào”

Hai mắt Hồng Lam ửng đỏ đẩy Kỷ Mạch Hằng ra, tựa như gà mẹ che chở gà con không để ai nhúng tay vào: “Cậu và con tiện nhân kia muốn hại chết con gái tôi, tôi sẽ không đưa con gái mình cho cậu”

Hồng Lam quay đầu nhìn Mẫn Chí Hải cau mày, nước mắt chảy dài, buông Mẫn Tiệp đang hấp hối ra, đứng phắt dậy, oán hận chỉ trích.

“Đều do ông, ông đem sao chổi vào nhà. Nếu không phải vì nó, con gái tôi
cũng sẽ không liên tiếp gặp chuyện không may, ông muốn bức chết mẹ con
tôi phải không, để cho đứa con rơi rớt kế thừa tài sản Mẫn gia?”

Mẫn Chí Hải
liền biến sắc, thương tiếc nhìn Lục Thiếu Phàm ôm Mẫn Nhu. Những lời
mắng chửi ác độc của Hồng Lam rõ ràng làm ông giận lên, sau đó nhìn thấy Mẫn Tiệp chảy máu không ngừng liền nuốt cơn giận vào bụng nói:

“Đem con gái vào bệnh viện đã, những chuyện khác nói sau!”

Mẫn Nhu thấy Mẫn Chí Hải nhân nhịn cô cười khổ cắn chặt môi, ngón tay thon dài lướt
qua đôi môi bị cắn đến trắng bệch đau lòng xoa nhẹ nó. Mẫn Nhu ngước mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, chỉ có Lục Thiếu Phàm mới khiến cô bình tĩnh lại,
mang đến cho cô sự ấm áp.

“Để mẹ con tôi chết đi, như thế sẽ như ý nguyện các người”

Hồng Lam như oán phụ khóc lóc om sòm, mất đi dáng vẻ cao sang, đẩy Kỷ Mạch Hằng đang tính ôm lấy Mẫn Tiệp, không để ý sự ngăn cản của Mẫn Chí Hải liền giận
mắng Mẫn Nhu:

“Mày vì sao lại quay về, mày không phải sống rất tốt với mẹ sao? Tại sao lại đến phá hủy hạnh phúc gia đình ba người bọn tao? Mẹ mày là hồ ly tinh
đi phá gia đình người khác, mày cũng muốn như mẹ mày phải phá đi hạnh
phúc của con gái tao đúng không!”

Mẫn Nhu thoát khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, lạnh lùng nhìn Hồng Lam, không khách khí nói:

“Tại sao tôi không thể về Mẫn gia, tôi là trưởng nữ của Mẫn gia. Mẹ tôi được cha cưới hỏi đàng hoàng, là vợ chính. Còn bà là cái gì, con gái bà là
cái gì, còn dám lớn tiếng với tôi, tôi cha bà biết, dù cha tôi chết đi
bà cũng đừng nghĩ đến chuyện độc chiếm gia sản”

Mẫn Nhu
không để ý sắc mặt khó coi của Mẫn Chí Hải, trào phúng nhìn Hồng Lam
giận đến phát tun, bàn tay vỗ lên vách tường hành lang, từng chữ một
nói:

“Khách sạn này cùng với những tài sản khác của Mẫn thị, năm mươi phần trăm cổ
phần các người cả đời cũng đừng mong chạm tay vào nó. Tôi dù cho có đốt
hết tiền trả lại cho ông nội cũng không để lại chút tiền nào cho mẹ con
hai người”

Mẫn Nhu nhìn sang Mẫn Chí Hải, tuy lễ phép nói nhưng lại xa cách: “Cha, con thu lại lời mình nói trước kia, con đồng ý nhận di chúc của ông
nội, vấn đề di sản, ngày mai con sẽ kêu luật sư tới giải quyết!”

Năm mươi
phần trăm cổ phần!! Nếu Mẫn Nhu muốn trả thì thì trong một đêm qua tay
người khác, như vậy Mẫn thị sẽ đổi chủ, địa vị của Mẫn gia sẽ gặp nguy
hiểm.

Hồng Lam
cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này sự an nguy của
con gái ném ra sau, bên tai không còn tiếng rên đau của Mẫn Tiệp, chỉ có tiếng Mẫn Nhu lạnh lùng thông báo.

Ánh mắt sâu xa chuyển động, Hồng Lam kéo tay Mẫn Chí Hải, kích động khuyên bảo: “Chí Hải, ông không được đem di sản đưa cho nó. Nó muốn lấy lại tài sản chắc chắn có âm ưu. Nếu nó đưa cho Lục gia, Lục gia sẽ thâu tóm cả Mẫn thị”

Mẫn Nhu
không ngờ Hồng Lam lại nghĩ xa đến thế, nghe Hồng Lam nhắc cô mới nhớ
mình đã gả vào Lục gia. Dường như lúc đi không có quà cưới, cổ phần công ty Mẫn Thị liệu có thể xem như quà cưới không?

“Cha yên tâm, Lục gia sẽ không thừa dịp mà xen vào. Cổ phần công ty Mẫn thị
là của Mẫn Nhu, không phải của Lục gia, Lục gia cũng không nghèo tới mức phải đi dòm ngó tài sản người ta!”

Sắc mặt Lục
Thiếu Phàm bình thản quét qua Hồng Lam và Mẫn Chí Hải, liếc nhìn Kỷ Mạch Hằng đứng kế bên vẻ mặt phức tạp. Từ đầu đến cuối Lục Thiếu Phàm không
nhìn Mẫn Tiệp hay Hồng Lam, đối với anh mà nói đám phụ nữ đó không đáng
để anh phí mắt nhìn.

Mẫn Nhu quật cười đứng thẳng mình, nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, nhìn Hồng Lam đang oán hận trừng mắt nhìn cô nói:

“Thay vì cãi nhau với tôi không bằng bà đưa con gái tới bệnh viện đi. Tránh
tới lúc đó đứa con đã mất thì thôi, ngay cả con gái bà cũng vì mất máu
quá nhiều mà đi đời”

Hồng Lam
nghe Mẫn Nhu nhắc nhở, vội vàng cúi đầu ôm Mẫn Tiệp vào lòng, máu chảy
ra đều đã khô, nhiệt độ cơ thể giảm dần, bà sợ hãi đỡ Mẫn Tiệp dậy, để
cho Mẫn Chí Hải giúp đỡ, lúc đi còn nhìn Mẫn Nhu uy hiếp nói:

“Nếu con gái tao xảy ra chuyện, tao sẽ không bỏ qua cho mày”

Mẫn Nhu tựa vào Lục Thiếu Phàm, đối với lời nói của Hồng Lam cô khinh thường cười khẽ: “Những lời này đã quá xưa rồi, bà nên đổi câu khác đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui