Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Phu nhân
Dario dịu dàng nói vài câu với tiểu thư Dario, người ở sau không cam
lòng mắt trợn trắng nhưng cũng không cố tình nhắm vào Mẫn Nhu. Sau bữa
cơm tối, một bầu không khí an tường quỷ dị nhưng không ai dám phá vỡ nó.

Mẫn Nhu cũng không vì tiểu thư Dario bỏ đi mà không tự nhiên, vẫn như cũ trò chuyện
với các vị phu nhân, thỉnh thoảng lại còn đùa với tiểu thư Dario. Tiểu
Thư Dario sau khi ngồi xuống không hề nhìn Mẫn Nhu lấy một lần,

“Xin lỗi, con bé được tôi nuông chiều nên đâm hư, mong cô không để tâm”

Phu nhân
Dario nói tiếng anh hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng biểu đạt lời xin
lỗi với Mẫn Nhu, nếu không phải bà phát hiện Mẫn Nhu và Mẫn Tiệp bất hòa đại khái đã để cho Mẫn Tiệp phiên dịch.

“Không sao”

Mẫn Nhu tự
nhận mình không phải người rộng lượng, chẳng qua có một số việc liên
quan tới Lục Thiếu Phàm cô phải nhẫn nại, trước sự khiêu khích cô đành
im lặng phẩy tay dứt áo bỏ đi, bình tĩnh chống đỡ, không để người ngoài
ảnh hưởng tới Lục Thiếu Phàm, hay mối quan hệ giữa hai thành phố.

Sau khi ăn xong, Tiểu thư Dario đang im lặng liền vỗ bàn, vui mừng gọi: “Tiệc Trung Quốc không phải nên có chút ca hát góp vui sao?” (banchetti cinesi non sono tutto quellochedovete chie denequale Opera?

“sinostno sindaco, ma la signora famosa cantante” (Đúng vậy, thị trưởng phu nhân của chúng ta là ca sĩ rất nổi tiếng”)

Mẫn Tiệp hảo tâm nhắc nhở, sau đó tiểu thư Dario dùng đôi mắt mong chờ nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu không hiểu hai người nói gì, nhưng đoán cũng không có gì tốt,
không xúc động trả lời ngay mà nhìn phu nhân Dario hỏi.

Phu nhân
Dario xin lỗi nhìn Mẫn Nhu cười cười, dùng tiếng Ý nói với tiểu thư
Dario vài câu. Mẫn Tiệp cũng không chú ý lời phu nhân Dario nói, mà đem ý tốt của tiểu thư Dario truyền đạt lại:

“tiểu thư Dario nói, ngưỡng mộ thị trưởng phu nhân của chúng ta là ca sĩ nổi tiếng, tối nay muốn mời cô hát một bài”

Mẫn Nhu nhíu mày, nhìn nụ cười vô tội của Mẫn Nhu, nếu không phải đây là trường hợp
đặc biệt, cô sợ mình sẽ cầm lấy dĩa món ăn gần nhất ném vào mặt Mẫn
Tiệp.

Cô dám khẳng định tiểu thư Dario sẽ không ngoan ngoãn nghe theo, nếu không sắc mặt
phu nhân Dario cũng không xấu như vậy, Mẫn Tiệp lại lần nữa cố tình làm
cô khó xử, không phải muốn dùng cô bêu xấu Lục Thiếu Phàm sao?”

“Phiền cô nói với tiểu thư Dario, nếu cô ấy thích lần sau đi KTV tôi nhất định sẽ đáp ứng. Tối nay, hoàn cảnh không phù hợp, cũng nên tôn trọng thân
phận của nhau.

Khi Mẫn Nhu
nói những lời nay vẻ mặt không hề dịu dàng, giọng nói kiên định, Mẫn
Tiệp đem những lời này truyền đạt cho tiểu thư Dario.

“Comunque, lei sta cantando, e non tan la cantare su come!” ( Dù sao cô ta cũng là ca sĩ, bảo cô ta hát một bài thì đã sao)

Mẫn Tiệp khó xử nhìn Mẫn Nhu, ánh mắt cầu xin khiến cho những vị phu nhân ngồi cùng cũng bất mãn phản ứng lại:

“Thị trưởng phu nhân, chẳng qua là hát một bài, khó có dịp mọi người tụ họp lại thế này, cô chìu ý hát một bài đi”

“Đúng vậy đó, coi như nể mặt mọi người”

Mẫn Nhu nhìn đám phu nhân tham gia náo nhiệt, cười ôn hòa nhưng người khác thấy liền ngoan ngoãn im lặng. Bên bàn kia họ cũng thấy Mẫn Nhu và các vị phu
nhân có điều dị thường.

Lục Thiếu
Phàm đứng dậy, mỉm cười chào hỏi những người khác, đi tới bên Mẫn Nhu,
bàn tay để vai Mẫn Nhu, rất có phong động nhìn Mẫn Nhu, gật đầu nhìn phu Dario nói:

“Nghe nói sắp tới lễ kỉ niệm đám cưới của hai vị, tôi và phu nhân cũng không
biết tặng gì, nếu không ngại tối nay chúng tôi sẽ cùng hợp tấu một bài,
chúc phúc cho hai người”

Lục Thiếu
Phàm dùng là tiếng Trung, giọng nói réo rắt nhưng không hề to, lại khiến cho cả khách khứa nghe thấy, Mẫn Nhu nghi ngờ quay đầu nhìn Lục Thiếu
Phàm, anh làm sao biết được?

Lục Thiếu Phàm coi như không thấy ánh mắt của cô, trực tiếp nhìn vẻ mặt không vui của Mẫn Tiệp cười nói:

“Phiền Mẫn tiểu thư đem những lời này phiên dịch lại cho phu nhân Dario?”

Mẫn Tiệp
không cam lòng mím môi, lại ngại mọi người nhìn mình, hơn nữa mấy người
thông dịch viên cũng quan sát cô, không thể làm gì hơn đành chuyển lại
nguyên lời.

Bên kia
người phiên dịch cũng đem ý của Lục Thiếu Phàm chuyển cho ông Dario, hai vợ chồng nhìn nhau cười, vỗ tay thay cho câu trả lời.

Tiếng vỗ tay như thủy triều bay tới, Lục Thiếu Phàm kéo tay Mẫn Nhu, đem cô ra khỏi
chỗ ngồi, lai nghe Mẫn Tiệp hảo tâm nhắc nhở:

“Thị trưởng Lục, tay anh bị thương như vậy vẫn đàn được sao?”

Mẫn Nhu nắm
tay Lục Thiếu Phàm không khỏi căng thẳng, ánh mắt cũng nhìn vào nơi ngón tay bị băng kín của Lục Thiếu Phàm, nơi bị thương là khớp xương, việc
đàn dương cầm chú ý nhất là khớp xương phải linh hoạt.

Nhưng giờ
đây, Mẫn Nhu lo lắng không phải Lục Thiếu Phàm đàn không tốt, mà đánh
đàn xong liệu có ảnh hưởng tới việc hồi phục, cô không hy vọng vì tranh
giành mà áy náy cả đời.

“Nếu như… thị trưởng phu nhân không để ý, tôi có thể đàn thay”

Một giọng
nói trầm thấp vang lên. Mẫn Nhu đang lo lắng cũng vì câu này mà thả
lỏng, khi quay đầu lại thấy bóng đàn ông cao ráo sắc mặt liền cứng đờ,
dáng người cao lớn của Lục Thiếu Phàm liền đứng chắn trước mặt cô.

“Tôi để ý”

Lục Thiếu
Phàm như tòa núi cao sừng sững chặn đứng tầm nhìn của cô, ngăn cản Kỷ
Mạch Hằng nhìn cô. Ánh mắt nóng rực sáng lóe một cách bất thường, ba chữ ngắn gọn của Lục Thiếu Phàm đã đánh vỡ chút mong mỏi của Kỷ Mạch Hằng
muốn giúp cô.

Từ khóe mắt, Mẫn Nhu có thể thấy ánh mắt hận thù của Mẫn Tiệp, hai tay vòng trước
ngực nhìn Lục Thiếu Phàm vô tình cự tuyệt Kỷ Mạch Hằng kiến nghị, giống
như thấy Kỷ Mạch Hằng như vậy cô ta rất vui vẻ.

Lục Thiếu
Phàm không cho Kỷ Mạch Hằng cơ hội, cũng không để ý ánh mắt của người
khác, chỉ xoay người dịu dàng cười với Mẫn Nhu, kéo cô tới bục piano.

Lúc đi ngang qua Mẫn Chí Hải và Kỷ Nguyên Bình, Mẫn Nhu chú ý tới sắc mặt căng thẳng của hai người họ, còn Kỷ Mạch Hằng, từ đầu tới cuối cô cũng không nhìn.

“Thiếu Phàm, ngón tay của anh…”

Mẫn Nhu đi cạnh Lục Thiếu Phàm tay lo lắng đặt lên ngón tay bị băng kín, hạ giọng nói ra quyết định của mình:

“Em có thể hát một mình, anh xuống dưới xem là được rồi!”

Đang đi lên
bậc thang, Lục Thiếu Phàm dừng lại, nghiêng người nắm tay cô không
buông, dùng ánh mắt trong suốt của anh chân thành nhìn Mẫn Nhu.

“So với việc đứng ở dưới nhìn em mà đau lòng thì anh thà chịu đau mà vui”

Nhân viên
phục vụ đi tới bên Lục Thiếu Phàm, đưa cho Lục Thiếu Phàm băng keo cá
nhân, khi Mẫn Nhu nhận ra Lục Thiếu Phàm tính làm gì muốn ngăn cản thì
không kịp.

Ngón tay kéo miếng băng quần nhiều vòng, khe mở ra nhìn vết thương chưa hoàn toàn
khép lại Mẫn Nhu chua xót, tay giữ lấy cổ tay anh, anh lại chỉ cười một
tiếng, dễ dàng cởi bỏ lớp băng, lông mày không vì đau mà nhíu lại.

“Anh ngốc quá!! Có biết đau không chứ?”

Hai mắt Mẫn
Nhu ửng đỏ, chết trân nhìn Lục Thiếu Phàm cười, giận dỗi trách, bàn tay
giữ lấy lớp băng trong tay anh muốn quấn lại.

“Anh biết”

Nghe Lục
Thiếu Phàm như đứa trẻ đáp, động tác Mẫn Nhu liền ngừng lại, hai mắt
mọng nước chỉ nghĩ tới vết thương của anh, làm gì còn sức đâu để tâm xem mình đang ở đâu.

“Vì vậy lát nữa, em phải hát thật hay, mới không uổng phí công sức anh bỏ ra”

Trên đầu một bàn tay nhẹ xoa, bên tai là tiếng cười đùa của anh. Mẫn Nhu cắn môi, éo mình không tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, không muốn để lộ sự yếu ớt của
bản thân trước mọi người.

Mùi hương
bạc hà thoang thoảng khiến Mẫn Nhu tỉnh giấc, hai mắt ngước lên nhìn nụ
cười ưu nhã của Lục Thiếu Phàm, chân đi tới đàn dương cầm, vết thương
trên tay được băng kéo cá nhân che lại.

Ngón tay
thon dài hoàn mỹ lướt qua phím đàn đen trắng, lòng ngón tay sờ nhẹ khóa
mặt, từng âm thanh tinh tế như tiếng suối chảy róc rách qua tâm hồn mọi người, ánh đèn sáng lung linh chiếu vào mặt càng khiến Lục Thiếu Phàm
như vương tử thu hút vô số trái tim phụ nữ.

Tiếng nhạc
trữ từng vang lên. Mẫn Nhu quay đầu kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Phàm, đây
là bài hát đầu tiên khi cô xuất hiện trong giới giải trí, sao anh lại
biết. Lục Thiếu Phàm, anh có bao nhiêu bí mật mà em không biết”

“Em hi vọng đôi môi mình có thể chạm vào đôi môi nóng bỏng của anh.

Gửi tình yêu của em đến trái tim anh.

Anh không hiểu trái tim em sao.

Trên đời này không ai có thể yêu anh hơn em.

Em yêu anh vĩnh viễn.

Em yêu anh tựa như giây phút này…”

Mẫn Nhu
không mặc lễ phục xa xỉ, không trang điểm xinh xắn nhưng dưới ánh đèn cả người cô lại tỏa ra luồng sáng. Tiếng hát ngọt như dòng suối, khi cô
hát xong ở dưới khán đài đều im lặng.

Mẫn Nhu khó
hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ cười đứng dậy, đi tới bên cạnh cô ôm
chặt lấy cô, tiếng vỗ tay như sấm và nụ cười lúm đồng tiền của cô xuất
hiện đồng thời.

“Đồ phụ nữ xấu xa”

Giọng nói
mỉa mai của tiểu thư Dario vang lên giữa tiếng vỗ tay thật chói tai, nụ
cười Mẫn Nhu trầm xuống, tâm trạng đang tốt cũng biến mất, giọng nói
tiếng trung tuy không rõ ràng nhưng người Trung Quốc vẫn có thể nghe
được.

Mẫn Nhu có
thể thấy Lục Thiếu Phàm cứng đơ người. Khi anh buông cô ra, Mẫn Nhu liền chủ động giữ chặt lấy eo Lục Thiếu Phàm, vội nói:

“tiểu thư Dario có chút hiểu lầm với em, Thiếu Phàm”

Lục Thiếu Phàm nhíu mày nhìn Mẫn Nhu, lần này cũng không nghe lời cô, vội vàng tháo tay cô ra dẫn cô đi xuống khỏi sân khấu: “Nếu có hiểu lầm thì nên hóa giải”

Tiểu thư
Dario dùng một ít tiếng Ý nói thêm gì đó, phu nhân Dario tính ngăn lại
nhưng tiểu thư Dario còn kiêu ngạo hừ lạnh ngạo nghễ nhìn Mẫn Nhu, sau
đó ra vẻ an ủi Mẫn Tiệp.

Từ khả năng
quan sát của Lục Thiếu Phàm, dù không hiểu tiểu thư Dario nói gì nhưng
thông qua hành động ngữ điệu cũng đoán được tám chín phần, giống như bây giờ tay anh giữ lấy tay Mẫn Nhu siết đến đau.

“If you can’t live in harmony, go away ( nếu như cô không thể nói lời hòa thuận vậy chúng tôi cũng không hoan nghênh cô”

Lục Thiếu
Phàm nắm lấy bàn tay lành lạnh của Mẫn Nhu, không để ý tới thái độ khó
xử của phiên dịch viên, cũng không quan tâm tiểu thư Dario có hiểu tiếng anh không, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Vợ chồng
Dario biến sắc, tiểu thư Dario vội vàng ra hiệu cho Mẫn Tiệp phiên dịch, không quên dùng ánh mắt căm hận nhìn Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm. Những
vị khách cũng xôn xao khi nghe Lục Thiếu Phàm nói những lời bất lịch sự
như thế

“Rapidamente tradotto da me” ( mau phiên dịch cho tôi nghe )

Mẫn Nhu lo
lắng đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, lại chỉ thấy vẻ lạnh lùng kiên quyết,
hai gò má tuấn mỹ không hề có sự ôn hòa, môi mím lại, giữa hai lông mày
xuất hiện nếp uốn cũng cho người khác biết Lục Thiếu Phàm hông nói đùa.

Mẫn Tiệp
chính là muốn phiên dịch lại cho tiểu thư Dario nhưng lại bị sắc mặt khó coi của phu nhân Dario làm cho nuốt vào, ánh mắt nhìn Mẫn Tiệp ra hiệu
cô ta câm miệng

“Chiu dere”- (Câm miệng)

“Madre” (Mẹ)

tiểu thư
Dario làm nũng cầu xin không làm cho vợ chồng Dario mềm lòng. Ông dario
chủ động đứng dậy dùng tiếng anh khập khiễng nới với Lục Thiếu Phàm, lúc này, Lục Thiếu Phàm không còn cười nhẹ cho xong việc mà nhìn về phía
phiên dịch viên.

“Đem những lời tôi vừa nói truyền đạt lại cho tiểu thư Dario, trừ khi cô ấy xin lỗi, nếu không bảo cô ấy đi đi”

Phiên dịch
viên do dự nhìn tiểu thư Dario đang phồng mang trợn má, lại thấy thị
trưởng híp mắt tức giận, dưới ánh nhìn của hai bên, ngược lại đem câu
nói này phiên dịch cho vợ chồng Dario.

Mẫn Nhu tất
nhiên hiểu Lục Thiếu Phàm làm vậy vì cô, tuy cảm động nhưng lại lo lắng. Cô không muốn trở thành hồng nhan họa thủy cản trở tiền đồ của Lục
Thiếu Phàm, nhưng hiện tại cô đang làm gì?

Nếu chuyện này làm căng lên, Lục Thiếu Phàm sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn sao?

Mẫn Nhu cũng để ý tới phản ứng của vợ chồng Dario sau khi nghe phiên dịch, họ đều là người có uy tín, muốn ở trước mặt đám đông nói lời xin lỗi như vậy
không phải chỉ mất mặt một người mà là cả quốc gia.

“Thiếu Phàm…”

Mẫn Nhu kéo
nhẹ tay Lục Thiếu Phàm, muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Anh chỉ cúi
đầu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp khi thấy ánh mắt quan tâm lo
lắng của cô, đồng thời mang anh cũng đau lòng tự trách, bên tai cô là
giọng nói xin lỗi áy náy của anh:

“Anh nói rồi, ở bên cạnh anh, anh sẽ không để em bị tổn thương, nhưng vẫn phải khiến em chịu ủy khuất, xin lỗi em”

Đây không
phải lỗi của Lục Thiếu Phàm, giữa hai người phải có người sai thì dó
cũng là cô, rõ ràng muốn giúp anh nhưng luôn không như mong muốn, cô chỉ mang đến cho anh phiền toái, phiền toái và chỉ phiền toái.

Đối mặt với
Mẫn Tiệp và tiểu thư Dario gây khó khăn, cô có thể cười nói tự nhiên, cô có thể không nói gì. Duy chỉ có khi Lục Thiếu Phàm dịu dàng, Mẫn Nhu
không còn là Mẫn Nhu, mọi vẻ kiên cường ngụy trang đều vỡ tan.

Cô khịt khịt mũi, cười tươi, nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, đưa mắt kiên định nhìn tiểu thư Dario:

“Tôi không biết vì sao tiểu thư cứ nhằm vào tôi, có lẽ là trời sinh không
hợp nhau… hoặc là…”- Mẫn Nhu cố ý liếc mắt nhìn sang Mẫn Tiệp, tiếp tục
nói: “Bị người khác nói khích, nhưng xin tiểu thư hãy hiểu, tình yêu
không phải chỉ dựa vào thủ đoạn là đoạt được, cuộc hôn nhân giữa tôi và
chồng mình cũng vậy”

Không khí
đại sảnh lạnh cứng, Mẫn Nhu thu hồi ánh mắt nhìn vẻ mặt hoang mang của
tiểu thư Dario, không quan tâm đến cái nhìn của người khác, vẻ mặt bình
thản như Lục Thiếu Phàm, khóe môi hơi cong lên, người khác không tin thì làm sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả, họ sẽ hạnh phúc!

Lúc này, Mẫn Nhu thật hi vọng Lục Thiếu Phàm không còn là Lục Thiếu Phàm, mà chỉ là
một người đàn ông bình thương. Cô cũng không mang trên lưng quá nhiều
trách nhiệm và nghĩa vụ, nếu vậy họ có thể nắm tay xoay người rời khỏi
nơi không vui này.

Nhưng thực
tế là thực tế, hai người không thể bỏ lại cục diện đang rối ren, tùy ý
làm bậy. Hai mắt Mẫn Nhu đầy vẻ khổ sở, cô dùng sức nắm lấy bàn tay to
của anh.

Mẫn Nhu cho
rằng không khí sẽ tiếp tục giằng co qua lại, hai bên ai cũng không phục
nhưng thế cục biến hóa khó lường, khi Lục Cảnh Hoằng từ trên trời giáng
xuống xuất hiện giữa bữa tiệc, thì nhiều việc cũng được hóa giải.

“Se
non è possible an dared accordo, non iron vi diamo il benvenuto” (Nếu
như tiểu thư không thể hòa thuận vậy chúng tôi không hoan nghênh cô)

Một giọng
nam lạnh lùng phá vỡ bầu không khí ngột ngào, tiếng Ý lưu loát lọt vào
tai mọi người. Dù nghe không hiểu cô cũng nghe thấy giọng nói kiên
quyết.

Khi tiểu thư Dario nghe thấy những lời này liền tức giận bước tới cửa, mọi vẻ phẫn
nộ trong nháy mắt đều ngưng lại, cúi đầu không dám nhiều lời, lại còn
chỉnh sửa lễ phục, vẻ bối rối ngượng ngùng thực khiến người ta khó hiểu.

Ở cửa bữa
tiệc, dáng người cao ráo sừng sững đứng đó, bộ đồ tây đen cùng áo sơ mi
trắng tạo nên sự xuất chúng, trên cổ áo còn nhuốm chút màu rượu đỏ, cánh môi cong lên khiến người ta tò mò không biết câu nói kia có phải phát
ra từ miệng anh ta.

Mẫn Nhu kinh ngạc vui mừng khi thấy Lục Cảnh Hoằng xuất hiện, nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, anh chỉ kéo nhẹ môi, bàn tay ấm áp giữ lấy cô, dáng vẻ tự tin như đoán được Lục Cảnh Hoằng sẽ xuất hiện ở đây.

Lục Cảnh
Hoằng cũng không tiến lên, bên tay trái có một cánh tay mảnh khảnh vòng
qua, Mẫn Nhu liếc mắt liền nhận ra cô gái, là Tô Noãn lần trước thay họ
chụp ảnh, nhìn vẻ mặt Tô Noãn có vẻ không tốt lắm, hình như không kiên
nhẫn.

“Phu nhân tôi là người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời này, cho nên tôi hi vọng mọi người ở đây hiểu rõ điều này”

Lục Thiếu
Phàm lạnh lùng đảo qua mọi người. Khi ánh mắt anh quay sang Mẫn Tiệp thì trở nên lạnh lùng, đèn báo nguy hiểm của Mẫn Tiệp sáng lên, xem ra
người đàn ông ôn hòa này cũng vì bị cô lần nữa dùng kế ly gián mà giận”

Mẫn Tiệp bị
Lục Thiếu Phàm làm cho lo lắng, sắc mặt cừng đờ, theo bản năng lui về
sau. Điều đó cũng chứng tỏ sự sợ hãi của cô ta, nhưng khi tất cả mọi
người chú ý tới tiểu thư Dario, Mẫn Tiệp liền thẳng người, tự tin kiêu
ngạo nhìn thẳng ánh mắt uy hiếp của Lục Thiếu Phàm.

“Cô
ta là con cháu danh bất chính ngôn không thuận của Mẫn gia, là ngôi sao
với đủ loại scandal. Cuộc đời giống như một vở kịch, Lục Thiếu Phàm, anh không sợ cô ta tỏ vẻ thân thiết yêu anh chẳng qua là do kỹ thuật diễn
quá cao siêu sao?”

Mẫn Tiệp như sứ giả nhân danh chính nghĩa, chinh phạt sự hư tình giả ý của Mẫn Nhu,
vênh mặt hất hàm chất vấn khiến nhiều khách khứa bắt đầu dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn Mẫn Nhu, xem lời Mẫn Tiệp nói là thật

“Mẫn Tiệp, ngoại trừ việc khích bán ly gián, điên đảo thị phi chị còn có thể làm gì? Cuối cùng ai mới là kẻ đi phá gia đình người khác, chị là người biết rõ điều đó hơn tôi, lúc trước nếu mẹ chị không…”

Mẫn Nhu
không phải người có thể nhẫn nhục. Chẳng qua do cô yêu Kỷ Mạch Hằng, quá mức cẩn trọng mới khiến cô mất đi tính cách quật cường tranh đầu, sự
thật tàn nhẫn cũng khiến cô như Mẫn Tiệp bất chấp mọi thứ.

Lời phỉ báng vô căn cứ của Mẫn Tiệp lại thành chính nghĩa là chân tướng. Dù cô không muốn tranh giành, cũng nên vì Lục Thiếu Phàm, vì Lục gia, vì Diệp gia
mà suy nghĩ, huống hồ sự thật cũng không phải như Mẫn Tiệp nói.

Khi Mẫn Nhu chưa nói xong, Mẫn Tiệp liền rưng rưng hai mắt, tựa vào người tiểu thư Dario, cất tiếng khóc phản bác nói:

“Mẫn Nhu, là mẹ tôi không tính toán hiềm khích xưa chấp nhận đưa cô về Mẫn
gia nuôi dưỡng, cô để tay lên ngực mà hỏi, cha tôi có từng bạc đãi cô
không? Thứ tôi có cô cũng có, vì sao cô cứ phải trả đũa, nói tôi và mẹ
là người thứ ba phá hoại gia đình cô”

Mẫn Tiệp căm giận bất bình giải thích khiến Mẫn Nhu giận cười, mỉa mai nhìn Mẫn Tiệp than thở khóc lóc, ánh mắt lạnh như băng, hận không thể chọc thủng vẻ
mặt dối trá kia của Mẫn Tiệp, đang tính bác bỏ, thì một giọng nói uy
nghiêm đã lên tiếng trước/

“Trả đũa, từ này hình dùng cô và mẹ cô thật ra lại chính xác hơn nhiều”

Hai mắt Diệp Vân Thao sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh băng nhìn gương mặt đột nhiên tái
nhợt đi của Mẫn Tiệp, từ trong đám đông bước ra, gừng càng già càng cay, chỉ cần với dáng vẻ uy nghiêm đã khiến Mẫn Tiệp sợ đến nói không nên
lời, ánh mắt trốn tránh tìm kiếm giữa các vị khách.

Mẫn Nhu cười lạnh nhìn theo mắt Mẫn Tiệp, ra là Mẫn Chí Hải đứng đó, không biết từ
khi nào ông đã tính bỏ đi cho nên Mẫn Tiệp càng thêm bất an. Trước ánh
mắt sắc bén của Diệp Vân Thao, Mẫn Tiệp núp người sau tiểu thư Dario.

“Lei èuna donna cattiva, non esseret ruffatoilsuo” (Cô ta không phải người tốt, tiểu thư đừng tin cô ta)

Tiểu thư
Dario di chuyển người che cho Mẫn Tiệp, trên mặt vẫn đỏ ửng, khi nói
chuyện với Mẫn Tiệp ánh mắt không ngừng nhìn ra cửa.

“Le
donne intelligenti non facileas colto per in citare gli altri” (Một cô
gái thông minh sẽ không dễ dàng tin lời khích bác của người khác)

Phiên Dịch
viên chưa kịp phiên dịch, giọng nói mát lạnh của Lục Cảnh Hoằng vang lên ngay sau đó. Cũng giống như những người khác, Mẫn Nhu không biết Lục
Cảnh Hoằng nói gì, nhưng tiểu thư Dario nghe xong thì sợ hãu và lo lắng
phủ đầy mặt, khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng xoay người kéo Tô Noãn đi, thì liền bỏ mặt Mẫn Tiệp đi theo ra ngoài.

“Ansel. Lục! Ascolta la mia spiegazione’ (Nghe em giải thích)

“Caddice!”

Mẫn Tiệp cố
gắng muốn giữ lại tiểu thư Dario, nếu như ngay cả tiểu thư Dario cũng đi như vậy Mẫn Tiệp sẽ tứ cố vô thân, trận khẩn chiến này cô ta thua là
điều chắc chắn.

“Mi
hai mentito! se non sia piu par la recon me, io non ti perdona!” (Cô lừa tôi, nếu anh ấy không quan tâm tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cô”

Phụ nữ trở
mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Mẫn Nhu coi như cũng hiểu được điều
điều này từ tiểu Thư Dario, ngoài ra còn dùng bốn chữ để hình dung:
“Thấy sắc quên nghĩa”

Xem tới đây
không biết tiểu thư Dario theo bên nào, chỉ sợ cũng là người mù, nhìn
Mẫn Tiệp ảo não khi thấy tiểu thư Dario biến mất ở cửa. Mẫn Nhu chỉ cảm
thấy buồn cười, tựa người vào Lục Thiếu Phàm nhẹ nói:

“Không sợ anh mà lại sợ chú út thật bất ngờ”

Vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Thiếu Phàm đã hóa thành vân đạm phong khinh, mắt nhìn Mẫn
Nhu mỉm cười, lông mày nhướng lên, không chút quan tâm nói:

“Anh chỉ áp dụng lý luận để hành động thôi”

“Lý luận gì chứ?”

Mẫn Nhu kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm. Anh chỉ khẽ cong môi,
không quan tâm đến ánh mắt xung quanh mình, hôn lên mặt cô, đôi mắt sáng mang theo tình cảm:

“Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui