Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Sau buổi
trưa, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ hoa viên, Mẫn Nhu ngồi trên chiếc
ghế trải thảm, quấn một cái khăn quàng cổ màu cà phê., bên chân Đậu Đậu
ngồi trên ghế vẽ vời, gương mặt rất hăng hái.

“Mẹ, mẹ xem, Đậu Đậu vẽ mẹ này”

Trên cổ, Đậu Đậu quấn chiếc khăn choàng màu đỏ, càng tăng vẻ trắng trẻo bụ bẫm của
gương mặt, hai mắt to tròn tha thiết nhìn Mẫn Nhu, bàn tay cầm bút màu
vẽ tô nhân vật, tranh công nói.

Mẫn Nhu
ngừng công việc nhìn về phía Đậu Đậu, quả nhiên trên bức thanh là một
người phụ nữ ngồi trên ghế. Cô nhìn Đậu Đậu cười toe toét, xoa đầu nó
mỉm cười tán dương: “Họa sĩ vẽ không tệ nha, lần sau vẽ cho ba con một bức đi”

Đậu Đậu vui sướng nhảy vào lòng Mẫn Nhu, ôm lấy mặt Mẫn Nhu hôn chụt một cái, sau đó vòng lấy cổ cô la lên: “Đậu Đậu không vẽ cho cha xấu xa đâu, Đậu Đậu chỉ vẽ cho mẹ thôi”

Đậu Đậu tính ôm chặt Mẫn Nhu, trong miệng rõ ràng rất ghét cha. Mẫn Nhu cúi đầu nhìn Đậu Đậu chôn mình trong chiếc khăn quàng cổ, bật cười bẹo má Đậu Đậu,
xem cái khăn quàng cổ này cũng thật phiền toái.

“Thiếu phu nhân, cảnh vệ bên ngoài gọi vào nói có bưu kiện muốn cô ký nhận”

Dì Mai vào
báo khiến cho hai mẹ con đang chơi đùa liền ngưng lại. Mẫn Nhu nhíu mày, nghi ngờ sẽ không có ai vô duyên vô cớ gửi bưu kiện cho cô, còn trực
tiếp gửi đến quân khu đại viện mà không phải là công ty đại diện.

“Thiếu phu nhân, để tôi thay cô đi nhận”

“Dì Mai, để tôi tự đi, ngồi ở đây suốt buổi trưa tôi cũng muốn ra ngoài hóng mát”

“Vậy Đậu Đậu đưa mẹ đi”

Đậu Đậu ôm
chân Mẫn Nhu, kêu to chủ động đi giết giặc, làm ra vẻ là sứ giả chính
nghĩa. Mẫn Nhu cũng không cự tuyệt, dắt Đậu Đậu đi ra ngoài nhận bưu
kiện.

“Mẫn tiểu thư, mời cô kí vào đây”

Khi Mẫn Nhu
nhìn gói bưu kiện thì hơi giật mình, chỉ là chiếc hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay rất nhẹ. Cô còn nghĩ là ai muốn đùa, cố ý giao hộp không tới,
lúc lắc thử có thể nghe tiếng va chạm bên trong.

Mẫn Nhu tò
mò mở chiếc hộp ra, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình, cảm
giác khó chịu đó làm cho cô ngẩng đầu quay lại nhìn, ánh mắt nhìn xung
quanh, nhưng không hề phát hiện có điểm bất thường.

Trên con đường vắn, chỉ có thưa thớt vài người đi qua lại, không ai quay đầu lại nhìn cô, quả thật khiến cho cô suy nghĩ?

Mẫn Nhu xoay người đi một vòng về phía trước, thấy không có gì khác thường mới kéo
Đậu Đậu vào trong, chiếc hộp vẫn cầm trên tay không trực tiếp mở ngay
trước cửa. Khi vào Lục gia, cô mới mở ra và bắt đầu hối hận sao lúc nãy
cô không mở ngay, nếu biết bên trong là nó, cô sẽ không nhận, cũng sẽ
không mang vào nhà.

Trên bàn,
châm cài áo hình con cá heo được khảm ngọc bích im lặng nằm trong hộp,
Mẫn Nhu nhìn qua liền dời mắt đi, môi mím lại, mắt cũng dâng lên sự lạnh lùng, cô đưa tay lấy nắp hộp che đi chiếc câm cài ngực tinh xảo.

Cô cầm lấy
di động gọi cho chuyển phát nhanh thu lại hàng, sau khi báo địa chỉ mới
cúp điện thoại, nhìn cái hộp kia ánh mắt Mẫn Nhu càng thêm kiên định.

Nó tới từ đâu thì nên về chỗ đó, cô không cần, hai năm trước cô không có được, hai năm sau cô cũng không muốn nó.

Kỷ Mạch Hằng đây chính là cách anh bù đắp lại sao?

Nếu không
mang tới hạnh phúc cho cô, đã chọn lựa bỏ đi tại sao còn quay đầu lại,
anh ta nghĩ rằng cô sẽ như con ngốc chờ đợi anh ta sao?

Tất cả đều đã muộn, Kỷ Mạch Hằng, dù anh thật lòng thì cũng nên rút lui đi.

Kiên quyết xoay người không hề có chút lưu luyến, sau lưng chiếc châm cài áo vẫn ở yên đó, ở lại bên ngoài thế giới của cô.

Trong đêm
tuyết trắng bay phấp phới, cô cúi người nhìn những món trang sức trưng
bày trongt ủ, ánh mắt nhìn thấy châm cái áo hình cá heo số lượng có hạn, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc: “Hằng, anh biết không, cá heo là thần
trông coi tình yêu, nó sẽ dẫn dắt những người đang lâm vào cảnh khốn
cùng của tình yêu đi về phía nơi có ánh sáng”

Từng bông
tuyết rơi xuống trên tóc, cô quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng cao
ngạo kế bên, gương mặt chờ đợi. Anh lại chỉ liếc mắt nhìn qua tủ kính,
giọng nói lạnh lẽo như băng mà cô vốn đã quen.

“Đây là nguyên nhân em kéo anh ra ngoài sao?”

Dưới ánh đèn sáng của tủ kính, cô có thể thấy sự mất kiên nhẫn của anh, môi gượng
cười, những điều muốn nói đều dừng lại trong cổ họng.

Anh nhìn đồng hồ trên tay, mày nhíu lại, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Anh phải về
công ty tăng ca là cô quấy rầy anh. Cô tự an ủi bản thân, tuy thất vọng
nhưng không tuyệt vọng, cô vẫn ôm hi vọng đối với tình yêu của họ.

Bóng anh
biến mất trong bóng tối, cô thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn đồ cài áo
hình cá heo, môi cong lên tạo thành đường cong nhỏ, cô thầm nhủ: “Sinh nhật vui vẻ, Mẫn Nhu”

Lật tờ lịch
treo trên trường nhìn thấy ngày quen thuộc đó, Mẫn Nhu mới sực nhớ hôm
nay là sinh nhật cô. Một người từng tràn ngập khát khao nhưng vì quá
thật vọng cũng dần dần quên đi ngày nay.

Nếu đã nhớ ra, cô cũng nên chúc mừng sinh nhật hay cứ để sinh nhật hai mươi tư tuổi trôi qua bình thường, im ắng rời đi?

Khi đi ngang qua cửa sổ, cô nhìn thấy bức ảnh gia đình có gia gia, có mẹ, có Đậu
Đậu, có Thiếu Phàm bên cô ai cũng tươi cười. Cô vuốt nhẹ bức lồng kính
thủy tinh trong lòng cũng có quyết định.

Dì Mai sau khi dỗ dỗ Đậu Đậu ngủ xong cũng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Mẫn Nhu ở trong phòng bếp, khó hiểu hỏi: “Thiếu phu nhân, cô muốn làm điểm tâm sao?”

Mẫn Nhu cúi
đầu nhìn cuốn sách, xấu hổ cười cười nói ý định của mình: “Hôm nay là
sinh nhật tôi, dì Mai, tôi muốn nấu bữa tối cho mọi người ăn”

Dì Mai luôn
tôn trọng và yêu quý Mẫn Nhu, nghe Mẫn Nhu nói vậy liền hào hứng giúp đỡ cô, tay bận rộn nhìn thấy Mẫn Nhu quen nấu nướng trong lòng thầm mừng
cho thiếu gia.

Sinh nhật
không yêu cầu mở tiệc, ngược lại còn chủ động nấu cơm quả thật chỉ có
thiếu phu nhân, so với những thiên kim sống trong nhung lụa miệng ngậm
thìa vàng thì thiếu phu nhân quả là xứng với cái gọi hiền thê lương mẫu.

Nấu xong bữa cơm, Mẫn Nhu hơi mệt, dưới sự thúc giục của dì Mai liền chạy ra phòng
khách nghỉ ngơi, thuận tiện gọi cho Lục Thiếu Phàm.

“Nghĩ gì mà lại gọi cho anh thế?”

Giọng nói
Lục Thiếu Phàm nghe rất ôn hòa, có vẻ rất kinh ngạc và vui sướng khi
nhận được cuộc gọi của Mẫn Nhu. Mẫn Nhu che miệng cười, không muốn nói
lý do cho anh một sự ngạc nhiên.

“Tối nay xong việc anh về nhà đi, em tự làm cơm tối, chờ anh về ăn”

“Em gặp chuyện gì vui ư, phu nhân lao động tự mình xuống bếp sao?”

Mẫn Nhu cười giận không dám nhiều lời, chỉ nhắc Lục Thiếu Phàm về nhà sớm. Lục Thiếu Phàm thấy cô không chịu tiết lộ cũng không truy vấn, quan tâm Mẫn Nhu
vài câu rồi tắt máy.

Nhìn sắc
trời bên ngoài tối dần, Mẫn Nhu tính lên lầu đánh thức Đậu Đậu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tâm trạng tốt cũng vì cuộc điện thoại này
mà tiêu tán, nghe cảnh vệ nói tên, Mẫn Nhu chỉ nhàn nhạt đồng ý, trên
mặt không nở nổi nụ cười.

Nếu như Mẫn
Chí Hải một mình tới lúc gia, Mẫn Nhu có thể dịu dàng chào đón, không
ngờ lại có thêm hai vị khách không mời mà tới, nếu bảo cô tươi cười chào đón sợ rằng có khó hơn lên trời.

Hồng Lam và
Mẫn Tiệp tay cầm hộp quà lỉnh kỉnh, khi thấy Mẫn Nhu ngồi trên ghế vẻ
mặt cũng không có địch ý, thái độ khác thường, hòa đồng chào hỏi Mẫn
Nhu: “Tiểu Nhu, nghe tiểu Tiệp nói con mang thai, mẹ cũng không
biết nên tặng gì đành mua ít thực phẩm chức năng có ích cho phụ nữ mang
thai để con bồi bổ.

Hồng lam nói chuyện rất chanh chua, bây giờ bà ta lại tươi cười ôn hòa nói, Mẫn Nhu
cảm thấy bất thường không được tự nhiên, mắt lạnh đảo qua hộp, thản
nhiên nói: “Để qua một bên đi, lát nữa tôi sẽ kêu dì Mai mang vào”

Mẫn Tiệp vừa vào của đã đánh giá căn phòng, lúc nhìn lên cầu thang thấy tấm ảnh chụp treo trên vách tường liền xem qua, trên đó là ảnh và chiến công con
cháu Lục gia, thân phận không bình thường, Mẫn Tiệp đỏ mắt cũng là bình
thường.

Mẫn Nhu đối
với mẹ con Mẫn Tiệp một mực cảnh giác. Mẫn Chí Hải cũng nhìn ra, không
biết làm sao nhìn sang Mẫn Tiệp và Hồng Lam, rồi nói với Mẫn Nhu: “Tiểu Nhu, đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, con xem qua đi, nếu đồng ý thì ký tên”

Mẫn Chí Hải
đề lên bàn giấy tờ chuyển nhượng 50% cổ phần Mẫn thị, Mẫn Nhu liếc mấy
lần, đem ánh mắt hoài nghi dán chặt vào vẻ tươi cười của Hồng Lam và
thái độ thưởng thức căn biệt thự của Mẫn Tiệp. Cô thừa biết chuyện giao
cổ phần này chắc chắn hai mẹ con có ý đồ.

“Cha bảo luật sư chuyển cho con là được, sao lại phải tự mình tới đây”

Mẫn Nhu ưu
nhã uống ít nước, khóe miệng khẽ cong nhưng không nhận ra, thoải mái tựa vào lưng ghế, đầu ngón tay lật lật xấp giấy tờ, đối với ba người đang
đứng xem như không thấy, không mời họ ngồi mà cô cũng không đứng dậy.

Nếu hôm nay ở trước mặt cô chỉ có Mẫn Chí Hải, cô sẽ làm tròn đạo nghĩa một người con gái. Nhưng Mẫn chí Hải dắt thêm mẹ con Hồng Lam khiến Mẫn Nhu không
khỏi ác cảm, chẳng lẽ ôm nay tới diễn tiết mục “Nhất tiếu mẫn ân cừu
(1)”

Hồng Lam ở
trong nghề mấy năm sao không nhìn ra thái độ giễu cợt của Mẫn Nhu, chẳng qua lần này không nổi điên mà thành khẩn giải thích: “Tiểu Nhu, mẹ cũng biết trước kia chúng ta có mâu thuẫn cũng chẳng vui vẻ gì. Cho
nên, hôm nay thứ nhất là tới đưa giấy chuyển nhượng, thứ hai là mẹ và
Tiểu Tiệp nhân cơ hội này tới xin lỗi, mong con cũng không trách cha
con, là mẹ xin ông ấy dẫn mẹ tới”

Mẫn Nhu lật
lật giấy, nhướng mày, ánh mắt tươi cười nhìn vẻ mặt chân thành mười phần của Hồng lam, khóe mắt ngó sang Mẫn Tiệp hiếm khi nào hiền lành như
thế: “Hồng Lam phu nhân tới đây muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết ý của tôi có đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui