Điều mà Lam Phi hối hận nhất chính là gặp Lục Cẩn.
Hắn không những là một tên điên mà còn rất đáng ghê tởm.
- Tôi sẽ đưa em đi, rời khỏi đây.
Chỉ có hai chúng ta thôi.
- À, tôi đã sắp xếp cho ba em về quê rồi.
Chẳng phải di nguyện của ông ta là ở bên cạnh mẹ em sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đảm bảo ông ta sẽ an toàn đến lúc chết.
Hai mắt của Lam Phi đỏ ngầu.
Lần này cô hết đường chạy rồi.
Hết thật rồi…
Lục Cẩn đưa tay lau đi từng giọt nước mắt đang chảy xuống gò má của Lam Phi.
Hắn nhìn cô khóc, cũng vô cùng khó chịu.
Ngoại trừ lần đó gặp lại nhau ở siêu thị, năm Lam Phi 6 tuổi Lục Cẩn đã gặp cô.
Khi ấy, hắn đang bị cả thế giới cô lập, ngồi thất thần bên đường.
Đúng lúc này, một bé gái đi đến, nhẹ nhàng đặt vào trong tay hắn một chiếc kẹo mút.
Cô bé ấy gọi hắn là anh đẹp trai, cô bé ấy còn ôm hắn an ủi.
Mùi hương đó khiến hắn nhớ mãi không quên.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn hiểu được cảm giác thế nào là được quan tâm.
Nó vô cùng ấm áp.
Chưa từng có ai để ý đến hắn, bọn họ toàn coi hắn là kẻ lập dị.
Nhưng ai hiểu được, hắn cũng chỉ đang chống cự bởi con quái vật vô hình cứ bám lấy hắn mà thôi.
Cô bé ấy khiến trái tim hắn ấm lên.
Khi cô bé ấy rời đi, Lục Cẩn lưu luyến chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia.
Rất nhiều năm sau, cứ tưởng hắn sẽ quên được cái cảm giác ấy, cô bé đó lại một lần nữa xuất hiện.
Cho dù cô bé ấy đã là một thiếu nữ 17 tuổi, nhưng mùi hương mãi không thay đổi, vẫn khiến hắn chìm đắm vào trong sự ngọt ngào đó.
Trong lòng hắn bắt đầu nổi lên khát khao.
Hắn muốn cô bé ấy, muốn cô ấy ở lại bên cạnh mình.
Chính vì thế, hắn mới cho người theo dõi cô ấy, sau đó bắt cô ấy đi.
Lục Cẩn gục xuống hõm cổ của Lam Phi, thủ thỉ.
- Tôi chờ em rất lâu.
Rất lâu… Tiểu Phi… Trên đời này không ai yêu em bằng tôi đâu.
Không phải! Người yêu cô nhất không phải là Lục Cẩn mà chính là Lục Tử Hàn.
Trong đầu Lam Phi chợt hơi nhói đau, một vài mảnh vụn kí ức bắt đầu hiện về.
Năm ấy, thiếu niên đeo mặt nạ chịu đòn cho cô trước sự tức giận của Lục Cẩn.
Cũng là hắn nhường bữa ăn duy nhất cả ngày cho cô.
Cũng là hắn giúp cô thoát khỏi cái chết.
Đêm ấy, Lam Phi đã nhìn thấy gương mặt thật của thiếu niên ấy qua tấm kính phản chiếu lại.
Cô giật mình, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Lục Tư Thâm đã đứng ngoài đó từ bao giờ.
Hắn đang nhìn vào trong này, ánh mắt hai người vừa hay chạm nhau.
Bất giác, Lam Phi dường như hiểu ra tất cả.
Thì ra là vậy… Lúc trước cô theo đuổi Lục Tư Thâm vì cứ nghĩ hắn là thiếu niên đeo mặt nạ đó.
Tuy nhiên, cô nhầm hắn với Lục Tử Hàn.
Bấy lâu nay, hình bóng mà cô vốn theo đuổi chính là Lục Tử Hàn… Không phải là Lục Tư Thâm.
Cô lại nhớ lại những gì Lục Tử Hàn đã từng nói với mình.
Hắn đã sớm nhận ra cô, hắn đã sớm biết cô chính là người hắn cứu.
Vậy mà, hắn lại không nói.
- Năm đó, anh giam nhốt tôi.
Thiếu niên mỗi ngày anh đánh đập có phải là Lục Tử Hàn không?
Lục Cẩn không giấu giếm gì mà trả lời cô ngay.
- Phải! Vốn dĩ là Lục Tư Thâm, nhưng là Lục Tử Hàn bí mật tự nguyện đến đấy thay em trai nó.
Em cảm động sao? Cảm động vì nó cứu em?
Nghe đến đây, trái tim của Lam Phi hơi run lên.
Đúng là Lục Tử Hàn rồi…
Lục Cẩn khi ấy chỉ biết trút giận lên người của hắn.
Ai cũng bảo hắn mình đồng ra sắt, nhưng đâu ai biết được mỗi đêm hắn một mình một góc nôn ra máu? Lam Phi cũng chỉ bất lực vì bị dây xích trói chân.
Cô nhìn về phía góc tường, thiếu niên đó chỉ ngồi co ro một mình, bóng lưng cô động đang run lên vì ho dữ dội.
Căn phòng lạnh như vậy, hắn đã cởϊ áσ khoác nhường cho cô.
Hắn cũng chỉ là một con người… Bị đối xử như vậy thật không đáng…
Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Phi chợt thắt lại.
Mũi cô bắt đầu chảy máu.
Lục Cẩn thấy vậy thì sa sầm nét mặt lập tức đi gọi bác sĩ.
Trước khi lâm vào hôn mê, Lam Phi thật sự rất khó chịu trong người.
Không phải vì sự đau đớn của bản thân mà là đau vì Lục Tử Hàn.
Lục Tư Thâm cũng chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh không làm gì được.
Lục Cẩn không cho hắn vào.
Thấy Lam Phi như vậy… Lục Tư Thâm cũng có chút áy náy.
Là cô theo đuổi hắn trước, cũng là cô chán ghét hắn trước.
Có lẽ, duyên của hai người đã cạn thật rồi.
Hắn cũng chẳng còn mặt mũi quay lại nhìn cô.
Hắn theo đuổi tiền tài và danh vọng, đổi lại là đánh mất đi cô.
- Lam Phi…
…
Tình hình của nền kinh tế có sự thay đổi rõ rệt.
Lam Thị đã đổi chủ.
Lam Tống Quân bị ung thư phải về quê nghỉ ngơi, Lam Phi thì mất tích.
Lam Thị giờ đây do mẹ con Lam Tuyết và Mộc Y Na nắm điều hành hợp pháp.
Ít lâu sau, Lục Tư Thâm và Lam Tuyết quay lại tổ chức hôn lễ do sự chấp nhận của ông cụ Lục.
Lam Thị và Hải Phỉ Lục Thị hợp nhất dưới sự điều hành của Lục Tư Thâm.
Những kẻ xấu xa thì có địa vị, tiền tài.
Còn những người tốt thì không ngóc đầu lên nổi.
Tất cả đều thay đổi.
Hôm nay là ngày Lục Tử Hàn tháo băng mắt.
Cuối cùng, hắn cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
- Lục tiên sinh, ngài có thể mở mắt.
Ban đầu có chút mờ, rất nhanh sẽ không sao.
Lục Tử Hàn trong lòng hồi hộp, từ từ mở mắt.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng khiến hắn hơi chói.
Sự vật xung quanh hơi mờ, sau một hồi được sự trợ giúp của bác sĩ, hắn trấn tĩnh lại quan sát mọi thứ.
Khung cảnh dần dần trở lên rõ hơn.
Lục Tử Hàn cúi xuống nhìn hai bàn tay mình.
Khoé miệng hắn bỗng cong lên một nụ cười vui mừng hiếm có.
Du Minh Hạo đi đến đặt tay lên vai của Lục Tử Hàn vui vẻ.
- Chúc mừng cậu đã nhìn thấy trở lại.
Đúng lúc này, một y tá mở ti vi xem tin tức.
Đúng lúc này trên màn hình chiếu đến cảnh Lục Tư Thâm và Lam Tuyết cùng nhau khai tiệc hai tập đoàn hợp nhất.
Nụ cười trên môi của Lục Tử Hàn còn chưa giữ được bao lâu thì vụt tắt.
Lam Phi vốn là người thừa kế Lam Thị, sao bây giờ lại là Lam Tuyết?
Lục Tử Hàn thoáng chốc như hiểu ra cái gì đó.
Hắn đứng dậy túm lấy cổ áo của Du Minh Hạo.
- Nói, cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh giấu tôi chuyện gì rồi hả?.