Trong một công trường bỏ hoang.
Nơi này trước đây được một tập đoàn lớn xây dựng.
Nhưng trong quá trình hoàn thiện, rất nhiều sự cố đã xảy ra.
Có rất nhiều công nhân thiệt mạng nên nơi này bị bỏ hoang cho đến giờ.
Có người nói rằng, mỗi đêm đều nghe thấy những tiếng la hét, kêu than như ai oán vọng ra.
Chính vì vậy, tin đồn ngày càng lan ra, mọi người xung quanh vì sợ bị ám nên không một ai dám bén mảng tới gần.
Lợi dụng điều này, rất nhiều băng đảng xã hội đen tụ tập tại đây.
Buổi sáng thì nơi đây rất yên lặng vì bọn chúng đều bỏ đi.
Đến tối, nơi đây chẳng khác gì xào huyệt của những tên tội phạm ẩn nấp dưới con mắt của cảnh sát.
Tiếng giày da va chạm xuống nền gạch tạo nên một tiếng vang vọng khiến người ta lạnh gáy.
Dưới đất, tất cả bọn xã hội đen nằm la liệt rêи ɾỉ vì đau đớn.
Những vết máu loang nổ trên mặt đất, thậm chí bắn cả vào những bức tường trắng khiến khung cảnh càng thêm phần quỷ dị hơn.
Người duy nhất còn đang đứng giữa đám người này không ai khác ngoài Lục Tử Hàn.
Trên tay hắn cầm một thanh kiếm dài đã nhuốm đỏ máu, thậm chí những vết máu kia còn bắn hẳn lên mặt của hắn.
Thần sắc lạnh lùng dưới ánh trăng chẳng khác gì một tên ác ma cả.
Lục Tử Hàn một tay cầm thanh kiếm, bước từng bước về phía tên cầm đầu.
- Lục tiên sinh, xin ngài hãy tha cho chúng tôi… Chúng tôi… Sẽ biến mất khỏi thành phố này ngay.
Hai mắt của Lục Tử Hàn tối đen.
Hắn ngồi xuống trước mặt tên cầm đầu rồi vươn tay túm lấy tóc của tên đó, kéo lại phía sau.
- Tao không quan tâm chúng mày làm cái thá gì.
Nhưng, ai cho mày được phép động đến người phụ nữ của tao? Lam Thị thì càng không!
- Thật sự tôi không biết gì hết… Tôi chỉ muốn cho Lam Thị một bài học vì dám cướp đi mảng đất trú ngụ của anh em tôi thôi…
Đó chỉ là một trong số lí do của Cửu Hổ này.
Hắn vốn dĩ không phải cái dạng hiền lành gì.
Theo như báo cáo mà Lục Tử Hàn đọc được thì hắn chính là một trong những thành viên của đường dây buôn bán ma túy.
Danh tiếng của Cửu Hổ không chỉ dừng lại ở Đông Đô mà còn vang xa hơn cả những thành phố khác.
Dĩ nhiên, toàn là danh tiếng của tên ác bá chuyên đi hại gia đình người khác.
Theo như Lục Tử Hàn được biết, Cửu Hổ sẽ không vì một mảnh đất mà đi xúi giục Lương Nguyên Hồng cho nổ cả Lam Thị.
Chắc chắn, còn có kẻ đứng sau.
Lục Tử Hàn kề kiếm sát cổ của Cửu Hổ, chất vấn.
- Ai là người sai mày? Nói!
- Tôi… Tôi… Chính là…
Cửu Hổ đang cố ý kéo sự thu hút của Lục Tử Hàn.
Một tên đàn em của Cửu Hổ từ trong chỗ ẩn nấp cầm một thanh sắt tiến lại phía sau của Lục Tử Hàn.
Khi tên đàn em kia vung thanh sắt lên muốn đập chết Lục Tử Hàn.
Lúc này, Cửu Hổ mới lộ ra vẻ thâm độc nở nụ cười.
- Lục Tử Hàn, mày đi chết đi!
Nhưng, Cửu Hổ này quá coi thường Lục Tử Hàn trước mặt.
Hắn không biết rằng, tên đàn em kia còn chưa kịp vung gậy xuống đã bị một viên đạn được bắn từ phía xa xuyên qua tim.
Chỉ biết Lục Tử Hàn phản ứng nhanh hơi nghiêng người, máu từ tên đàn em này bắn cả lên mặt của Cửu Hổ.
- Aaa… Cửu Bối… Em trai… …
Thì ra tên đàn em bị bắn chết kia là em trai của Cửu Hổ.
Nghe nói hắn quý em trai như mạng.
Có cái gì cũng chia phần cho em trai.
Tiếc rằng, em trai hắn cũng chẳng phải cái dạng tốt gì.
Biết bao lần gϊếŧ người phải vào đồn cảnh sát, Cửu Hổ phải chạy ngược xuôi bảo lãnh ra.
Cửu Hổ lao đến ôm lấy thi thể của Cửu Bối.
Bây giờ hắn mới biết bản thân đã chọc nhầm người.
Lục Tử Hàn này, còn ra tay nặng hơn cả Lục Cẩn kia.
Cho dù Lục Cẩn có ra tay gϊếŧ người dã man nhưng hắn chỉ gϊếŧ những kẻ không huyết thống.
Còn Lục Tử Hàn sẽ đánh vào tâm lí của đối phương.
Càng yêu quý ai, thì hắn sẽ gϊếŧ người đó trước để người còn lại sống mà phải gặm nhắm nỗi đau tột cùng.
- Xung quanh toàn cao thủ bắn tỉa.
Có vẻ như em trai mày chết rồi thì phải?
- Mày dám hại chết em trai tao! Tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!
Ý niệm sống cuối cùng của Cửu Hổ đã bị dập tắt.
Hắn nổi điên như một con thú dại quay lại muốn bóp chết Lục Tử Hàn.
Chỉ biết một tiếng chém vang lên, Cửu Hổ khụy hai chân quỳ dưới đất, khoé miệng hắn bât đầu chảy máu không ngừng rồi ngã xuống.
Giọng nói của Lục Tử Hàn vang lên như quỷ Satan đến từ địa ngục.
- Mày gϊếŧ nhiều người như vậy, đến lúc xuống đó hối lỗi rồi.
Kẻ đứng sau mày, tao nhất định sẽ tìm ra!
Thấy Cửu Hổ và Cửu Bối ngã xuống.
Tất cả đám đàn em của Cửu Hổ như rắn mất đầu liền sợ hãi không biết làm gì.
Một trong số đó biết tức thời liền đau đớn ngồi dậy bò tới dưới chân của Lục Tử Hàn.
- Hãy tha cho chúng tôi, tôi sẽ nói ra ai chính là kẻ đứng phía sau thao túng Cửu Hổ.
- Được, nói đi!
Lục Tử Hàn cắm kiếm dài xuống đất, hai tay nhàn nhã đặt lên tay cầm.
Tên đàn em kia quay lại nhìn đám người đang nằm dưới đất, sau đó kể lại sự việc.
- Dạo gần đây Cửu Hổ có hợp tác với một nhân vật lớn.
Đối phương nghe nói rất có địa vị, cũng mang họ Lục.
Vì người phụ nữ của anh ta không may mất mạng qua đời nên anh ta mới bảo Cửu Hổ phá hủy Lam Thị.
Cửu Hổ sợ sau vụ này sẽ bị cảnh sát để ý nên đã tìm một tên nhân viên bị đuổi việc của Lam Thị lâm vào hoàn cảnh bần cùng xúi giục anh ta.
Do nhân viên đã hết hi vọng, là kẻ liều mạng nên Cửu Hổ mới yên tâm.
Chỉ cần tên nhân viên kia chết, cảnh sát cũng không thể tra ra Cửu Hổ phía sau.
Nghe xong đầu đuôi, Lục Tử Hàn bắt đầu trầm mặc.
Sau đó hắn nở nụ cười quỷ dị.
Là Lục Cẩn… Tốt lắm…
Thấy đám người kia vẫn đang mong đợi, Lục Tử Hàn giữ đúng lời hứa phất tay ra hiệu cho bọn họ có thể đi.
Du Minh Hạo lúc này từ trên cầu thang đi xuống, trên tay anh ta vẫn cầm điếu thuốc lá cao cấp dành cho nam.
- Cậu thả bọn chúng đi rồi, không sợ bọn chúng sẽ quay lại trả thù sao?
- Chúng không có đần độn tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lục Tử Hàn đưa thanh kiếm cho một tên thuộc hạ.
Hắn lấy khăn tay ra lau sạch những vết máu trên mặt, trên tay.
- Dọn dẹp chỗ này một chút.
- Cậu định đi đâu đấy?
Du Minh Hạo nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tử Hàn thì dường như sực ra điều gì đó.
Anh ta muốn ngăn cản nhưng Lục Tử Hàn đã trả lời.
- Đến nhà anh tắm rửa.
Tiểu Phi không thích nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Biết ngay mà….