Lăn giường cả một đêm dài.
Quả nhiên sáng hôm sau Lam Phi thực sự không thể bước xuống giường được.
Cơ thể cô vừa đau vừa nhức, thậm chí đi cũng cảm thấy chân bủn rủn không vững.
Sau cái hành động thô lỗ đêm qua, Lục Tử Hàn mang tâm trạng sảng khoái tự mình xuống bếp làm bánh bao và điểm tâm cho Lam Phi.
Một bàn toàn món hấp dẫn được bày lên bàn vừa đúng lúc Lam Phi đi vào phòng ăn.
Mùi hương thơm ngào ngạt khiến cô bất giác nổi lên cơn đói.
- Dậy rồi sao? Lại đây ăn sáng đi.
Lục Tử Hàn tháo tạp giề, mỉm cười đi đến đỡ lấy Lam Phi ngồi vào bàn ăn cẩn thận.
Để chuẩn bị bữa sáng này, Lục Tử Hàn đã dậy từ rất sớm.
Hắn còn đặc biệt chuẩn bị nước nóng để cô ngâm mình, kem đánh răng và khăn mặt cũng sắp sẵn, bộ váy trắng đơn giản được để ngay ngắn trên bàn đâu vào đấy.
Lam Phi không biết những ông chồng khác ra sao, nhưng trong mắt cô thì Lục Tử Hàn chính là người chồng hoàn hảo nhất.
Hắn rất dịu dàng, rất biết quan tâm đến cảm xúc của cô và còn… Biết nấu ăn nữa.
Nhìn Lam Phi cầm chiếc bánh bao đưa lên miệng cắn một miếng.
Lục Tử Hàn lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên trên trán cô một cái rõ kêu.
- Anh lại định giở trò gì vậy?
- Tại anh yêu em quá nên không kiềm chế được.
- Dẻo miệng.
Hắn không nói suông, đây chính là lời nói từ tận đáy lòng của hắn.
Hắn vẫn luôn yêu cô như vậy, thậm chí càng ngày càng yêu nhiều hơn.
Kể từ khi Lam Phi tự mình tổ chức sinh nhật cho hắn, lúc ấy hắn mới biết rằng thì ra trên thế giới này vẫn còn người quan tâm thật sự với hắn.
Hắn không có bị bỏ rơi, không phải sống cô độc nữa.
Trước đây, Lục Tử Hàn sống ở Lục Gia luôn bị gò bó bởi các nguyên tắc của ông cụ Lục.
Những người phụ nữ xinh đẹp kia luôn bám lấy hắn.
Kì thật Lục Tử Hàn không thể vừa mắt bất cứ ai cả.
Nếu như có một ngày hắn mất đi tiền tài, danh vọng, liệu có người phụ nữ nào nguyện đến với hắn không? Sự thật đã chứng minh rất rõ.
Hắn vô tình gặp tai nận bị mù đi đôi mắt, những người phụ nữ thường bám theo hắn ninh nọt đều phủi mông rời đi.
Không ai có thể chấp nhận một người đàn ông khiếm khuyết cả.
Chỉ có Lam Phi là khác.
Cô được gả cho hắn trong tình trạng không nguyện ý.
Nhưng, cô đã không rời đi mà lựa chọn ở lạ mặc dù biết hắn bị mù.
Ngay hành động quyết liệt đêm tân hôn của Lam Phi đối với Lục Tư Thâm, đến hắn cũng phải thừa nhận bản thân có chút rung động.
Lục Tử Hàn vô thức chìm vào trong dòng suy nghĩ miên man vuốt nhẹ vào mái tóc dài của Lam Phi.
Bất chợt có tiếng điện thoại vang lên mới kéo hắn trở lại thực tại.
- Chuyện gì?
Người đầu dây bên kia có vẻ như đang có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Nghe được thông tin cung cấp, sắc mặt của Lục Tử Hàn chợt trầm xuống, ánh mắt của hắn lộ rõ vẻ tức giận.
- Là ai gọi cho anh vậy?
Tuy nhiên, khi Lam Phi quay lại hỏi thì Lục Tử Hàn thay đổi sắc mặt như không có chuyện gì.
Hắn chỉ nhẹ nhàng hôn vào má cô rồi nói nhỏ.
- Không có gì đâu, em ăn sáng đi.
Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.
- Nhanh lên rồi vào ăn.
Em thấy anh hay bỏ bữa sáng lắm ấy.
- Ừ.
Đợi anh lát.
Lục Tử Hàn cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này, Lam Phi cũng cầm lấy điện thoại của mình muốn liên lạc với một người.
Lần trước cô có thể trốn thoát được khỏi Lục Cẩn chính là nhờ Tô Song giúp đỡ.
Cô lo rằng khi Lục Cẩn phát hiện ra, hắn sẽ làm hại đến Tô Song nên cô mới thuê người tuy tìm tung tích.
- Lam Phi tiểu thư, người cô bảo chúng tìm kiếm đã có chút manh mối.
Cô ấy bị giam ở một ngôi biệt thự phía tây ngoại ô thành phố khá xa.
Ở đó có rất nhiều người canh gác, chúng tôi cũng bất lực không làm gì được.
- Chỉ cần gửi tôi địa chỉ, tối nay tôi sẽ chuyển khoản thù lao cho anh.
Tắt điện thoại, Lam Phi bất giác thở dài.
Về chuyện của Tô Song, cô chắc không nên nói với Lục Tử Hàn.
Cô biết hắn thường ngày rất bận, thậm chí ngày nào cũng về muộn.
Bao nhiêu đấy cũng khiến hắn mệt mỏi rồi, chuyện của cô thì tự cô phải giải quyết.
Không lâu sau, Lục Tử Hàn nghe điện thoại xong đi vào.
Hắn kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Lam Phi từ từ dùng bữa sáng.
Không biết cuộc gọi vừa rồi là do ai gọi đến, Lam Phi cảm thấy hắn đang rất tức giận, nhưng lại tỏ ra bình tình che đi.
- Đêm nay anh về muộn, em ngủ trước đi.
…
11 giờ đêm, tại Hắc Tân Hoa.
Lục Tử Hàn xuống xe, một đám người đã đợi sẵn ở trước cửa cung kính tiến lên chào hỏi.
- Lục tiên sinh, buổi tối an lành.
Ánh mắt của Lục Tử Hàn quét qua một lượt đám người trước mắt tỏ vẻ khó chịu.
Hồi sáng, thuộc hạ của hắn đã thông báo nhân viên trong Hắc Tân Hoa đánh nhau dẫn đến bị thương nặng.
Điều này đã vi phạm nghiêm trọng đến luật lệ của nơi này.
Hoắc Tân Hoa trước đây chỉ là một quán bar nhỏ sắp phá sản.
Nếu như Du Minh Hạo không đùn đẩy trách nhiệm phụ trách đến tay Lục Tử Hàn thì hắn cũng không phải tốn công xây dựng, cho trang hoàng lại nơi này.
Bây giờ, Hắc Tân Hoa chính là địa điểm những quán bar nổi tiếng nhất với mức giá vào cửa khủng.
Để duy trì nền móng vững chắc như hiện tại, Lục Tử Hàn đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, đặt ra luật lệ hà khắc buộc mọi thành viên phải làm theo.
Trong đó, luật lệ nghiêm trọng nhất chính là cố ý gây sự, đánh nhau trong Hắc Tân Hoa, khiến nơi này bị tổn thất.
Đã vậy người vi phạm luật lại là hai nhân viên lâu năm ở đây.
Chính vì điều này mà Lục Tử Hàn buộc phải đích thân đến giải quyết.
- Thiết Hàm và Quân Vũ đâu?
Quản lí run sợ, lau mồ hôi trán rồi rụt rè nói.
- Hai… Hai người đó đang bị nhốt trên tầng 4… Ngài có thể…
Không đợi ông ta nói hết câu, Lục Tử Hàn nhanh chóng đi vào bên trong.
Hôm nay không phải ngày lẻ nên Hắc Tân Hoa lúc này khá nhiều khách.
Không gian bên trong vô cùng nhộn nhịp với những ánh đèn lập loè theo nhạc.
Tiếng la hét, cổ vũ, tiếng nói chuyện ồn ào khiến nơi đây trở thành thiên đường mua vui cho rất nhiều người trong giới thượng lưu.
Đám người quản lí đi trước dọn đường cho Lục Tử Hàn.
Hắn đi đến đâu là một dàn vệ sĩ bao vây xung quanh đề phòng có kẻ thù.
Trước đây thì không sao, từ khi Du Minh Hạo đề bạt Lục Tử Hàn lên chức Tổng giám đốc thì xảy ra rất nhiều chuyện.
Có vô số kẻ rất muốn cái mạng của hắn.
Lục Tử Hàn an toàn vào thang máy đi lên tầng 4 mà không biết có một ánh mắt si tình đang nhìn chằm hắn từ khi đi vào cửa.
Cô gái có mái tóc xoăn nhuộm đỏ thu lại tầm nhìn.
Trên người cô gái này mặc một chiếc váy kim tuyến ngắn hở lưng phiên bản giới hạn.
Nhìn tổng quát, nếu ai am hiểu về thời trang cũng sẽ biết từ toàn thân cô gái tóc đỏ này toàn hàng hiệu xa xỉ.
Gương mặt của cô ta trang điểm rất tinh xảo, có quyến rũ lại thêm phần thục nữ yếu mềm khiến đàn ông nhìn thấy chỉ muốn ôm vào lòng ngay tức khắc.
- Khuynh Xảo, làm gì thất thần vậy? Nhìn trúng anh nào sao?
Bạch Khuynh Xảo đặt ly rượu nho được ủ lâu năm vô cùng quý hiếm xuống bàn.
Cô ta mở túi xách, lấy ra một hộp phấn rồi dặm lại.
- Người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Đến cả quản lí của Hắc Tân Hoa này cũng phải cung kính như thần… Thật sự rất tò mò.
Người bạn bên cạnh của Bạch Xảo Khuynh nghe vậy thì a lên một tiếng rồi nói.
- Ý cậu nói đến Lục tiên sinh sao? Anh ta chính là ông chủ phía sau Hắc Tân Hoa này.
Nghe nói có quan hệ mật thiết với mafia.
Ba mình từng hợp tác với anh ta… Quả thật, người đàn ông này vô cùng tuấn mĩ.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta, mình lại không kiềm lòng được, tiếc rằng người như vậy đã là hoa có chủ.
Cô bạn bên cạnh Bạch Khuynh Xảo thao thao bất tuyệt kể về Lục Tử Hàn không ngớt.
Còn Bạch Khuynh Xảo thì cảm thấy vô cùng hứng thú lắng nghe.
Cô ta phải công nhận, ngắm nhìn Lục Tử Hàn một lần, cô ta dường như bị thu hút không có lối thoát ra.
Đôi mắt của người đàn ông này rất đẹp, từng đường nét trên gương mặt rất hoàn mĩ.
Còn hơn cả đám minh tinh nổi tiếng phiền toái kia.
- Vị Lục tiên sinh kia, có vợ thật sao?
Bạch Khuynh Xảo hỏi lại.
- Ừ, nghe nói người đàn ông này rất chung tình.
Anh ta có vẻ rất yêu vợ nên chưa từng tiếp xúc quá gần với người khác giới.
Có vợ thì sao?
Bạch Khuynh Xảo chợt nở nụ cười một mạch uống cạn ly rượu.
Cô ta là ai chứ? Cô ta chính là con gái của Phó bộ trưởng quyền cao chức trọng.
Từ khi sinh ra đến giờ, thứ gì Bạch Khuynh Xảo muốn bằng mọi giá cô ta phải chiếm được.
Cho dù chung thủy thì sao? Ai biết đâu người đàn ông kia như thế nào.
Chung quy lại, cô ta muốn người đàn ông kia phải thuộc về cô ta.
- Khuynh Xảo, cậu đừng nói rằng cậu để ý đến vị Lục tiên sinh này đấy nhé? Tốt nhất cậu nên từ bỏ đi, anh ta không phải người dễ dàng động vào đâu.
- Thì sao? Anh ta đẹp như vậy, tôi lại càng phải có được!.