Tiểu Ngư, đừng khóc nữa.
Ngoan, khi nào rảnh mẹ sẽ dẫn con về với ba Hạc Hiên.
- Không… Con muốn ba Hạc Hiên…
Lam Phi nhìn ra sắc trời bên ngoài đã tối, trong lòng cô bất giác cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mà Tiểu Ngư lại cứ quấy khóc, luôn miệng đòi gặp Hạc Hiên khiến cô không biết phải làm sao.
Đêm nào, Tiểu Ngư cũng theo thói quen nghe Hạc Hiên đọc truyện nên đã tạo thành thói quen.
Nếu là người khác, con bé nhất định sẽ không chịu.
- Tiểu Ngư, đừng khóc nữa.
Hay mẹ kể chuyện cho con nghe?
- Không muốn đâu…
Đang không biết làm thế nào, Lam Phi nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Lục Tử Hàn đi vào, trên tay còn cầm theo một quyển truyện cổ tích dày cộp.
Hắn đi đến bên cạnh giường, đỡ Lam Phi đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư, tay vươn ra xoa đầu con bé.
- Tiểu Ngư công chúa, xinh đẹp như vậy mà khóc thì sẽ rất xấu gái.
Lời nói của Lục Tử Hàn thành công khiến Tiểu Ngư ngừng khóc hẳn.
Lam Phi đứng một bên nhìn Lục Tử Hàn ân cần dỗ dành Tiểu Ngư thuần thục như vậy đến bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên.
Bao năm nay, Lục Tử Hàn chưa từng biết sự tồn tại của hai đứa bé, làm sao hắn có thể chuẩn bị đồ một cách tối thiểu như vậy? Ngay cả căn phòng của Tiểu Ngư được thiết kế lấy màu hồng làm chủ đạo.
Tủ quần áo, dày dép được may thủ công, kiểu dáng công chúa đáng yêu.
Ngay chính chiếc giường lớn, một đống thú bông đủ màu sắc khiến đứa trẻ nào cũng phải sáng mắt lên.
Cái gì ra cái đó, thậm chí Lục Tử Hàn còn chuẩn bị đồ cho Tiểu Ngư còn cẩn thận hơn cả cô nữa.
Lam Phi thấy tình hình có vẻ ổn thì nhẹ nhàng đi ra ngoài, để hai ba con trong phòng.
Cô đi đến phòng của Tiểu Hải, mở cửa ra thấy thằng bé vẫn đang bật đèn học đọc sách.
Khác với phòng của Tiểu Ngư, phòng của Tiểu Hải có cả một kệ sách bạt ngàn từ điển và khoa học mà thằng bé hàng mơ ước.Không những vậy, ngay cả giường cũng được thiết kế đặc biệt, còn có cả bộ mô hình lắp ráp chế tạo mà Lục Tử Hàn chuẩn bị sẵn ở trong tủ.
Nói tóm lại, phòng của Tiểu Hải và Tiểu Ngư đều thiết kế dựa trên sở thích của hai đứa, rất vừa lòng.
- Tiểu Hải, sao vẫn còn đọc sách nữa? Mau đi ngủ đi.
Tiểu Hải rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Thằng bé nghe cô thúc giục thì nhanh chóng đóng sách lại, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân sách sẽ rồi lên giường nằm.
Cái giường với lớp đệm ở dưới rất êm, thằng bé còn thích thú lăn lộn mấy lần.
- Con cũng sắp lên Tiểu học rồi ha.
Sau sinh nhật của hai anh em, mẹ sẽ làm thủ tục nhập học cho hai đứa.
Ở trường nhớ theo dõi em giúp mẹ, con bé tính tình không tốt, con nên lựa lời mà bảo em.
Hai mắt của Tiểu Hải nhìn lên trần nhà, nơi đặc biệt điểm sắc cả vũ trụ bao la với những vì sao lấp lánh.
- Mẹ, con rất hài lòng với ba.
Lam Phi mỉm cười, đi đến xoa đầu Tiểu Hải rồi giúp thằng bé tắt đèn đi ngủ.
Đúng là trẻ con, suy nghĩ cũng thật đơn giản.
Chỉ cần có được thứ chúng muốn, chúng sẽ rất vui vẻ, dễ dỗ.
Mãi đến nửa đêm, Lam Phi đang nằm trên giường đọc tin tức thì Lục Tử Hàn mới trở lại.
Hắn có vẻ mệt mỏi, đem quyển truyện cổ tích đặt lên đầu bàn rồi lên giường ôm lấy cô.
Bao năm nay, Lục Tử Hàn chưa từng có giấc ngủ trọn vẹn.
Mỗi lần hắn nhắm mắt, trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của Lam Phi nằm trong vũng máu.
Hắn rất sợ, bản thân chưa từng dám nghĩ cô sẽ chết.
Nếu thật sự như vậy, hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì mà sống tiếp nữa.
- Tiểu Ngư ngủ rồi sao?
- Ừ, con bé rất ngoan.
Lam Phi đã kể hết tất cả mọi chuyện trong 6 năm qua cho Lục Tử Hàn nghe.
Kể cả việc, Tiểu Ngư suốt ngày bám lấy Hạc Hiên, đêm nào cũng muốn ba Hạc Hiên đọc truyện dỗ đi ngủ.
Hai người tâm sự rất lâu, có vẻ như câu chuyện của họ mãi không có hồi kết.
- Tiểu Ngư còn nhỏ, sau này con bé sẽ hiểu thôi.
Thời gian này, anh chịu khó chút.
Lục Tử Hàn nhích người sát lại, ôm chặt lấy Lam Phi giống như đang sợ cô đi mất.
- Anh là ba của con bé, vì vậy phải có trách nhiệm với con bé.
Vả lại, con bé thích nghe anh kể chuyện cổ tích hơn Hạc Hiên kia.
-…-
Được rồi, đây mới đúng là Lục Tử Hàn mà cô quen.
Cơn ghen có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Nhưng, sao anh lại biết mà đã thiết kế phòng cho Tiểu Hải và Tiểu Ngư thế?
- Là do anh đã xác định tương lai của hai ta, em sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa.
Mấy năm nay, anh đã lên mạng, tìm hiểu cách làm ba, đi học khoá học tâm lí để hiểu suy nghĩ của trẻ con hơn.
Anh đã tham khảo rất nhiều tư liệu, dùng những đồ tốt nhất để tạo ra căn phòng đó cho con gái của chúng ta.
Anh hy vọng con bé sẽ thích.
Cô không ngờ, Lục Tử Hàn lại có thể nghĩ đến những vấn đề này.
6 năm qua hắn vẫn duy nhất chỉ hướng về cô, hắn đã chờ đợi, học cách làm ba như thế nào mới là tốt nhất.
Hắn sẽ chờ, cho đến khi không thể chờ được nữa… Cô mà không trở về, hắn cứ sẽ sống như vậy đến hết đời, hoặc là chết cùng cô.
- Anh mong chúng ta có một đứa con gái xinh đẹp giống em.
Nhưng thật không ngờ, có ngày anh gặp em ở hiệu sách, Tiểu Hải nhìn anh, anh mới vội vàng gọi điện để Du Minh Hạo kêu người đến làm một căn phòng cho Tiểu Hải.
Anh thấy thằng bé cầm sách khoa học và lắp ráp mô hình nên anh đã bảo người dựa trên sở thích của thằng bé mà thiết kế sao cho phù hợp.
Em biết không, lúc gặp em, anh vui đến nỗi quên trời đất.
Tiếc là… em không nhận ra anh… cái ôm thật lạnh lẽo…
Trái tim của Lam Phi chợt nhói đau một cái.
Cô biết, bản thân đã khiến Lục Tử Hàn tổn thương rất nhiều.
Thực ra, cô nhận thấy tình yêu của hắn đối với cô rất lớn, lớn đến nỗi mà không một người đàn ông nào có thể làm được như thế.
- Ông xã, em xin lỗi… Em chưa từng mang đến hạnh phúc cho anh.
Bây giờ và sau này, em muốn cùng anh xây dựng gia đình của chúng ta.
Em sẽ cố hết sức bù đắp cho anh, không để anh phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa.
Nghe những lời này, trong lòng của Lục Tử Hàn dường như có dòng nước ấm nóng chảy qua.
Hắn xúc động, hai tay giữ lấy hai bên má của Lam Phi, đặt một nụ hôn xuống.
- Anh yêu em, Tiểu Phi của anh.
Anh không chắc chúng ta sẽ còn kiếp sau, nhưng kiếp này… anh sẽ yêu em bằng cả cuộc đời của anh.
Cả hai bảo bối của chúng ta nữa..