Sáng hôm sau.
Lam Phi đang cùng Lục Tử Hàn ăn sáng thì quản gia đi vào, thông báo có mấy vị khách không mời mà tới.
Là Lục phu nhân cùng con gái của bà ta Lục Nhã Cầm.
Hơn thế nữa, còn có Lục Tư Thâm và Lam Tuyết.
Nghe đến những cái tên này, Lam Phi mất hứng dùng bữa.
Cô đặt chiếc thìa xuống, muốn đứng dậy ra ngoài đuổi họ đi.
Ai ngờ, Lục Tử Hàn vẫn điềm tĩnh nói.
- Để họ đợi.
Chúng ta cứ bình thản dùng xong bữa đã.
- Nhưng…
- Tôi bảo em kệ họ đi.
Lam Phi không phản bác nữa, đành ngồi xuống ăn tiếp.
Quả nhiên, cô không thể ăn tiếp được.
Bữa ăn vốn đang ngon lành bỗng chốc vì những người kia mà khiến cô mất hứng.
Hai người dùng xong bữa sáng xong cũng đã qua nửa tiếng.
Lam Phi dìu Lục Tử Hàn đi ra phòng khách.
Lúc này, sắc mặt những người ngồi đợi đang rất khó coi.
Đặc biệt là Lục phu nhân, bà ta vừa nhìn thấy Lục Tử Hàn đã tức tối đứng dậy.
- Mẹ đến thăm còn bắt phải chờ những nửa tiếng? Lục Tử Hàn, con càng ngày càng quá đáng!
Lục Tử Hàn được Lam Phi dẫn đến chiếc ghế đối diện Lục phu nhân ngồi xuống.
Bấy giờ, hắn mới cất giọng lạnh nhạt.
- Bà là mẹ tôi từ bao giờ?
- Mày…
Lục Nhã cầm mải mê nhìn Lục Tử Hàn, trong lòng thầm cảm thán một hồi.
Cô ta từ khi biết ba bên ngoài có hai đứa con riêng thì vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhan sắc của Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm thì cô ta lại bị hai người hút hồn.
Nói Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm là anh em song sinh nhưng cô ta thấy dáng vẻ và khí chất của Lục Tử Hàn vẫn hơn hẳn.
Ngay cả khi đôi mắt bị mù phải quấn băng, Lục Tử Hàn vẫn khiến người ta chú ý đến.
Chỉ tiếc rằng, người anh này quá lãnh đạm… Thậm chí còn không coi người của Lục Gia là thân thích, dửng dưng như người ngoài.
- Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa.
Ba đã dặn gì, mẹ quên rồi sao?
Lục phu nhân hít thở một hơi sâu.
Bà ta từ từ ngồi xuống, vắt chéo chân rồi lấy từ trong túi ra một thiệp mời đỏ chói để trên bàn.
- Tư Thâm sắp kết hôn với Lam Tuyết.
Ba con bảo mẹ mang thiệp mời đến, ông ấy hi vọng con sẽ tham dự ngày trọng đại của em trai.
Không những vậy, Lam Tuyết bên kia còn tỏ vẻ thân thiện hướng về phía của Lam Phi làm bộ mặt giả tạo.
- Chị à, chị nhớ đến đấy.
Em và Tư Thâm sẽ đợi chị chúc phúc.
Câu nói này của Lam Tuyết chẳng khá gì cái tát, tát thẳng vào mặt của Lam Phi.
Lam Tuyết nói những lời này không chỉ để mọi người thấy rằng Lục Tư Thâm là của cô ta.
Còn có, cô ta mới là người chiến thắng, lấy được người thừa kế tương lai.
Lam Phi thì ngược lại, chỉ lấy một kẻ mù hết thời.
- Vậy sao? Đương nhiên chị đây sẽ chúc phúc cho hai đứa.
Mong cho hai đứa sẽ êm ấm với cuộc hôn nhân này, sớm ly hôn…
- Chị…
Lam Tuyết bị Lam Phi chọc tức suýt nữa không giữ được hình tượng.
Cũng may, cô ta còn chút lí trí nên kiềm chế lại được.
Lam Tuyết ấm ức quay sang Lục Tư Thâm, muốn hắn an ủi mình một chút.
Thật không ngờ, không quay thì thôi, vừa quay sang, Lam Tuyết thấy sự chú ý của Lục Tư Thâm dồn hết lên người Lam Phi.
Cô ta lúc này tức đến nỗi không có chỗ nào xả tức.
Lục phu nhân thấy cảnh anh em tranh chấp, chị em hận thù như vậy thì rất hài lòng.
Bao năm qua, bà ta tốn không ít công sức để chia rẽ Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm.
Ban đầu, bà ta muốn lôi kéo Lục Tử Hàn, tiếc rằng hắn đã phát hiện cái chết của mẹ hắn liên quan đến bà ta.
Cho nên, bà ta mới chuyển mục tiêu qua Lục Tư Thâm.
Đối với Lục Tư Thâm, bà ta chỉ cần rót cho hắn lời ngon tiếng ngọt, bà ta đã nắm được thóp của hắn.
Không chỉ vậy, bà ta còn khiến đứa con riêng này gọi bà ta một tiếng mẹ.
Thật sự rất hợp ý với bà ta.
- Lục Tử Hàn, tốt nhất từ giờ anh đừng có chống đối với Lục Gia nữa.
Một kẻ mù bị tước quyền thừa kế thì nên biết thân biết phận mà sống.
" Choang" Lục Tư Thâm vừa dứt lời, chiếc cốc trên tay của Lục Tử Hàn bỗng rơi xuống đất vỡ tan.
Ai cũng nhìn thấy là hắn cố ý thả tay ra khiến cốc rơi xuống.
- Anh mù mắt, không mù quáng.
Còn nữa, anh không ngu như em trai, gọi một người phụ nữ là mẹ dễ như ăn cháo.
Lam Phi nghe xong lấy tay che miệng cười.
Cô không ngờ lời nói của Lục Tử Hàn lại có sát thương đến vậy.
Thật sự rất đáng để học hỏi.
Còn Lục phu nhân tức tối dứng dậy.
- Để tao xem rốt cuộc mày làm được trò trống gì.
Một đứa vô dụng như mày, sớm muộn gì cũng bị ông cụ Lục ném qua một bên mà thôi.
Lục phu nhân bỏ đi trong sự tức giận.
Dĩ nhiên, Lục Tư Thâm và Lam Tuyết không hề muốn ở lại đây.
Họ cũng theo bà ta bỏ đi.
Chỉ còn mỗi Lục Nhã Cầm ở lại.
Cô ta đứng dậy, muốn đến chỗ của Lục Tử Hàn thì bị Lam Phi nhanh hơn một bước chặn lại.
- Tử Hàn… Những lời mẹ em nói anh đừng để trong lòng.
Bà ấy không có ý xấu đâu.
Ngoài miệng thì nói nhỏ nhẹ, dễ nghe nhưng cô ta lại nhìn chằm Lam Phi bằng cặp mắt như muốn gϊếŧ người.
Lam Phi bỗng cảm thấy chân nhói đau.
Cô nhìn xuống, bỗng thấy Lục Nhã Cầm dùng đế giày cao gót đang nghiến xuống bàn chân của cô.
" Bốp"
Lam Phi không nhân nhượng gì, cô giơ tay cho Lục Nhã Cầm một cái tát, rồi túm lấy tóc của cô ta kéo mạnh.
- Cô… Cô dám tát tôi?
Lục Nhã Cầm trợn tròn mắt.
Tuy nhiên, không để cho cô ta nói xong, Lam Phi lập giơ tay bóp chặt miệng cô ta lại quay lại nói lớn.
- Quản gia, dọn rác!.