Lục Tiên

Mặc dù đã sống ở Yêu giới suốt ba năm thế nhưng trí nhớ của Thẩm Thạch về mười loại phù văn Âm Dương Ngũ Hành cũng không suy giảm bao nhiêu. Thậm chí khi còn ở Yêu giới, mỗi khi hắn rảnh rỗi cũng sẽ lấy ra giấy bút, thậm chí trực tiếp cầm lấy một nhánh cây vẽ ra phù văn Âm Dương lên mặt đất.

Có lẽ là do thói quen từ nhỏ đến lớn, cũng có lẽ là vì vẽ mấy đường như thế thì có thể tự an ủi bản thân rằng mình còn nhớ rõ quá khứ. Còn việc bị những tên Yêu Tộc khác thấy, Thẩm Thạch cũng không lo lắng lắm. Thực tế thì Lão Bạch Hầu và Thạch Trư giao hảo với hắn bấy lâu nay đều không chỉ một lần thấy những phù văn cổ quái mà hắn vẽ ra, bọn hắn cũng từng tò mò hỏi Thẩm Thạch, mà sau khi Thẩm Thạch trả lời qua loa là tiện tay vẽ linh tinh thì bọn hắn cũng không hỏi nữa.

Bởi vì quả thật những phù văn Âm Dương này trông rất giống mấy hình vẽ loằng ngoằng vớ vẩn...

Trong vô thức, Thẩm Thạch lại nhớ về Lão Bạch Hầu và Thạch Trư. Hắn ngồi cạnh bàn, ngơ ngác như kẻ mất hồn. Sau một lúc lâu, hắn mới than nhẹ một tiếng. Trong tiếng than phảng phất giọng điệu buồn bã.

So với hắn, Tiểu Hắc Trư từ sau khi vào gian phòng này liền không nể nang gì mà nhảy thẳng lên giường, thân thể đen bóng của nó lăn qua lăn lại trên chăn đệm mềm mại vài lần, liền tỏ ra thích thú giường chiếu của loài người. Lúc này nó giống như đang cố gắng nhét toàn bộ thân hình vào trong chăn rồi nằm im tại đó, chẳng phát ra âm thanh gì nữa, không biết có phải là đã ngủ rồi hay không.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua chỗ chiếc giường rồi cũng mặc kệ nó. Hắn ổn định lại tinh thần, tập trung tư tưởng suy nghĩ, sau đó liền lấy ra một tờ giấy trắng, vẽ lại từng phù văn Âm Dương Ngũ Hành một, đến khi đủ cả mười cái hắn mới ngừng tay. Tiếp theo hắn cầm lên xem xét lại một cách kỹ lưỡng, trong mắt hắn hiện lên vẻ hài lòng, khẽ gật đầu một cái.

Nhiều năm luyện tập nền tảng cơ bản của Phù Lục chi đạo, giờ phút này đã thể hiện ra tác dụng của nó. Mười phù văn vặn vẹo phiền phức mà người khác nhìn qua liền thấy nhức đầu được hắn một hơi vẽ ra toàn bộ, không sai chút nào cả.

Đã lấy lại được tinh thần, Thẩm Thạch liền cất tờ giấy vừa rồi đi, trước mặt hắn giờ là một tờ phù chỉ (giấy vẽ bùa) chân chính, bên cạnh đặt lọ chu sa đỏ tươi, phù bút (bút vẽ phù) làm từ gỗ bích đào màu xanh lá cây cũng đã yên vị trong tay hắn. Trong căn phòng yên tĩnh, hắn nhẹ nhàng nhìn xuống lá bùa rồi từ từ vẽ phù.

Từng nét bút tinh tế, tỉ mỉ, chậm rãi vẽ ra các phù văn huyền ảo trên phù chỉ màu vàng đất, rồi cũng trên tấm phù chỉ đó các phù văn lại hợp với nhau thành phù trận. Đến các nét vẽ cuối cùng, phù trận do ba phù văn tổ hợp thành liền hiện ra trước mắt. Giờ đây tờ phù chỉ này đã thành một tấm phù lục bán thành phẩm, chỉ cần thực hiện bước cuối cùng là quán linh thì sẽ trở thành một tấm phù lục Ngũ Hành Thuật Pháp có tác dụng vô cùng lớn.

Thẩm Thạch yên tĩnh cầm bút tiếp tục vẽ phù, thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh và điềm nhiên. Giờ phút này nếu có một Chế Phù Sư nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc về thiên phú và độ thuần thục trong chế phù của hắn. Từng nét vẽ hạ xuống, lá bùa nọ nối tiếp lá bùa kia hoàn thành, rất ít khi thấy Thẩm Thạch chần chờ, mà những nét vẽ sai lại vô cùng ít.

Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng Thẩm Thạch đã vẽ hết toàn bộ năm mươi tấm phù chỉ. Hắn đứng thẳng người, duỗi lưng một cái, xoay xoay cái cổ rồi cúi đầu xem xét một chồng phù lục trên bàn, gật đầu đầy thỏa mãn. Chồng bùa kia có tới bốn mươi bảy tấm, lấy dùng bút pháp thành thạo của Thẩm Thạch thì cũng có ba tấm phù chỉ bị hỏng do sai lầm. Thế nhưng năm mươi lá bùa chỉ bị hỏng mất ba cũng tương đương với một đại sư phụ có kinh nghiệm chế phù vài chục năm rồi.

Bước cuối cùng trong trình tự chế phù là bước mấu chốt nhất, quán linh. Đến bước cuối cùng này có đủ loại nguyên nhân khiến chế phù thất bại, song Thẩm Thạch lại khá tự tin. Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ và nguyên nhân có liên quan đến Âm Dương Chú, hắn lại rất tin tưởng vào công đoạn này.

Thế nhưng bước quán linh này cũng là một bước vô cùng rườm rà tốn thời gian, nên cho dù hắn có sự trợ giúp của Âm Dương Chú cũng không thể nhanh chóng chế xong ngần ấy Phù Lục được, chỉ có thể từ từ mà làm, đó cũng là nguyên nhân hắn lúc trước hắn đặt phòng tới sáu ngày.

Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn qua chồng phù chỉ màu vàng đất rồi nhẹ nhàng cầm lên, dựa vào các loại phù trận khác nhau mà sắp xếp. Phần lớn phù chỉ có pháp trận tương ứng với sáu loại Ngũ Hành Thuật Pháp cấp một mà hắn được học, tổng cộng ba mươi bốn tấm, trong đó Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Nham Thứ Thuật và Trầm Thổ Thuật mỗi loại chiếm tới tám cái, còn Hỏa Chướng Thuật và Phong Tiệp Thuật bình thường cũng ít dùng đến nên mỗi loại hắn đều vẽ một tấm.

Còn lại mười ba tấm phù, hắn để lại dùng cho vu pháp học được từ Yêu giới. Lúc trước khi hắn bắt đầu phác họa những vu phù này trên phù chỉ, trong lòng hắn cũng khá lo lắng vì vu pháp được tạo thành bởi các đồ án ngũ độc kỳ dị, khác xa với phù văn dùng trong Phù Lục của Nhân tộc. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến khi hắn còn ở Yêu giới đã dùng phương pháp chế vu phù chế thành phù lục Ngũ Hành, bây giờ làm ngược lại chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Mà quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, vu pháp và thuật pháp Ngũ Hành của Nhân tộc quả nhiên có vài điểm giống nhau, mười loại đồ án ngũ độc đen trắng đã vẽ trên giấy trở nên vô cùng kín kẽ, không chút nào cảm thấy không ổn, xem ra chỉ cần tiến hành bước quán linh cuối cùng là đã có thể chế ra phù lục Vu Pháp rồi.

Cảm giác trong lúc vẽ phù dường như có chút kỳ quái, thế nhưng trong thời gian ngắn Thẩm Thạch cũng không nghĩ nhiều như thế. Cho đến nay, tri thức của hắn về vu pháp cũng chỉ giới hạn trong mảnh da thú kia, còn lại bình thường hắn cũng chỉ dùng đến bốn loại pháp thuật, nên hắn chỉ vẽ ba tấm Hư Linh Thuật và Thực Phu Thuật, còn Huyết Độc Thuật và Hủ Lạn Thuật hắn vẽ nhiều hơn một chút, mỗi loại cũng được bốn tấm.

Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, Thẩm Thạch liền thả lỏng người, đem tất cả số Linh tài này cất vào trong túi như ý. Căn phòng này rất nhanh liền khôi phục sự yên tĩnh vốn có, dù cho ông chủ Hà của khách sạn có tới cũng không nhìn được vừa nãy hắn đã làm gì.

Lúc này, Thẩm Thạch mới xoay người, đi tới bên cạnh giường rồi ngồi xuống, liếc qua đệm chăn bây giờ đã có chút lộn xộn, nhanh chóng tìm ra Tiểu Hắc Trư đang ngủ say giữa đám chăn màn lộn xộn. Nhìn nó ngủ yên tĩnh ngọt ngào như vậy, Thẩm Thạch nở một nụ cười ôn hòa, thò tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Mặc dù Tiểu Hắc Trư còn đang say giấc, thế nhưng dường như nó cũng cảm nhận được điều gì đó, hai lỗ tai ve vẩy nhẹ nhàng, cái đầu còn cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch lắc đầu cười, không quản nó nữa. Hắn khoanh chân ngồi xuống giường, sau khi trầm ngâm một lát liền thò tay vào túi như ý nhẹ nhàng vuốt ve một chút, khi rút tay ra thì trong tay liền có một điểm sáng, đó là một viên tinh linh đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa, yên tĩnh nằm trên lòng bàn tay hắn.

Thẩm Thạch im lặng nhìn viên tinh linh này, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Ba năm rồi, suốt ba năm trời, bởi vì hắn tìm không thấy những viên tinh linh xinh đẹp mà vô cùng quan trọng này mà cứ như vậy bị áp chế tại Luyện Khí Cảnh cao giai, chỉ cách cánh cửa quan trọng nhất vào Ngưng Nguyên Cảnh kia có một bước ngắn, lại chỉ có thể bất đắc dĩ quanh quẩn ở bên ngoài.

Cảm giác này, tư vị này, những người chưa từng trải qua thì không thể nào hiểu được.

Thế nhưng may mắn là mọi chuyện dường như đã trở về quỹ đạo vốn có của nó, con đường tương lai cuối cùng đã mở rộng ra một lần nữa với hắn.

Hắn nở nụ cười, mang theo vài phần chờ mong và hy vọng, nắm chặt viên tinh linh trong tay rồi nhắm hai mắt lại, sau ba năm, một lần nữa hắn lại bắt đầu tu luyện.
※※※

Bên trong thành Đoạn Nguyệt, tu sĩ lui tới khá nhộn nhịp. Trời đất rộng lớn, chẳng có ai rảnh rỗi quan tâm tới hướng đi của một thanh niên trẻ, ít nhất trước mắt tòa thành này vẫn vô cùng yên tĩnh, giống như ngày bình thường tại một vùng quê yên tĩnh, thời gian cứ thế trôi qua.

Sáu ngày sau, chính là ngày mười sáu tháng chín, Thẩm Thạch biết rõ như vậy là do hỏi từ miệng ông chủ khách sạn. Lúc này hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành công đoạn quán linh cho toàn bộ bốn mươi bảy tấm phù lục, càng làm cho người ta ngạc nhiên là tất cả bốn mươi bảy tấm phù lục chỉ có một tấm phù lục Nham Thứ Thuật xảy ra vấn đề khi tiến hành quán linh, còn lại bốn mươi sáu tấm đều quán linh thành công.

Xác suất thành công cao như vậy khiến chính Thẩm Thạch cũng cảm thấy khó mà tin được, trước kia lúc hắn còn chế phù trên Thanh Ngư đảo, tuy rằng xác suất thành công cũng tương đối cao, nhưng tới bước quán linh thì chưa bao giờ đạt tỉ lệ cao như vậy, mà nguyên nhân duy nhất hắn nghĩ đến chỉ có thể là Âm Dương Chú quyển hai mà hắn học được khi ở Yêu giới.

Thế nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là chuyện tốt, trong lòng Thẩm Thạch còn có thêm một chút tự đắc, sau này hắn có khốn cùng quẫn bách, thì chỉ cần dựa vào bán phù lục cũng đủ cho nhu cầu tu luyện của bản thân.

Thu thập xong đồ đạc của mình, sau khi chắc chắn không bỏ sót vật gì quan trọng, Thẩm Thạch liền dẫn theo Tiểu Hắc Trư, lúc này nó còn khá quyến luyến với chăn êm nệm ấm, xuống lầu đi đến đại sảnh thanh toán phí tổn cho ông chủ Hà, thuận miệng chào lão một câu rồi chuẩn bị đi.

Lúc đó, đột nhiên ông chủ Hà mở miệng gọi hắn lại, lúc Thẩm Thạch quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Ông chủ Hà thấy vậy liền cười nhẹ rồi một bên bảo hắn tới gần quầy, một bên hạ giọng nói: "Vị công tử này, có một chuyện, ta nghĩ công tử muốn biết."

Thẩm Thạch đứng bên quầy khẽ nhíu mày nhìn ông chủ Hà, sau khi thấy thần sắc lão ôn hòa, mỉm cười thân thiết, nhìn qua cũng không có gì khác thường mới trầm mặc một chút rồi gật nhẹ đầu nói "Xin rửa tai lắng nghe."

Ông chủ Hà mỉm cười nói: "Sáu ngày trước, sau khi ngươi vừa vào bổn điếm một lúc thì có một người cũng đi vào đây, nói chuyện phiếm vài câu với tiểu nhị trong tiệm..." Lão liền kể lại toàn bộ lời hỏi thăm sáu ngày trước của tu sĩ cao to với tiểu nhị.

Thẩm Thạch yên tĩnh lắng nghe, khi nghe Ông chủ Hà nói về hình dáng của kẻ mà tu sĩ kia muốn tìm, sắc mặt của hắn trở nên có chút khó coi đồng thời trong mắt cũng có một chút lo lắng. Ông chủ Hà kinh doanh khách sạn này, đạo hạnh mặc dù không cao nhưng bổn sự xem xét sắc mặt người khác thì quả là tay lão luyện, một ít khác thường trong mắt Thẩm Thạch liền bị lão nhìn thấy, trong lòng lão lúc này cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng trên mặt vẫn biểu lộ tâm trạng bình tĩnh cười nhẹ.

Sau khi Thẩm Thạch nghe ông chủ Hà thuật lại liền trầm ngâm một lát rồi chắp tay nói: "Đa tạ ông chủ Hà đã báo tin, việc này khá là quan trọng với ta, ta muốn hỏi một chút về hình dáng của tên tu sĩ đó hay trang phục của hắn...có gì đặc thù không, ví dụ như là trang phục của đệ tử môn phái nào đó chẳng hạn?"

Giờ phút này nội tâm hắn đang vô cùng sầu lo, sợ rằng sự việc của Tiền Nghĩa bị bại lộ, mình đã trở thành đối tượng bị tình nghi của Huyền Kiếm Môn. Tuy hắn đã cố gắng xóa các dấu vết về chuyện xảy ra trong rừng ngày đó, thế nhưng hắn cũng không phải tên hay giết người nên việc này có thể sẽ có sơ sót. Thứ hai, thiên hạ rộng lớn ngọa hổ tang long, thần thông trong tu chân giới lại càng đa dạng, những môn phái tu chân có nền móng vững chắc như Huyền Kiếm Môn nếu như có một số kỳ công diệu pháp mà hắn không biết đến có thể từ thi hài tìm ra hung thủ thì thì ai cũng không chối được.

Thế nên lúc này hắn cần nhanh chóng hỏi xem tên tu sĩ đang tìm kiếm mình mang thân phận gì, chỉ cần không phải là đệ tử Huyền Kiếm Môn là được. Trong nội tâm hắn sốt ruột nên ánh mắt nhìn về phía ông chủ Hà cũng có chút vội vàng, chẳng qua lúc này ông chủ Hà cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm nói năng gì nữa, mang theo nụ cười khá là quỷ dị nhìn Thẩm Thạch.

Đôi mày Thẩm Thạch chợt nhăn lại, thần sắc vội vàng lập tức biến mất, hắn im lặng một lát, trong mắt hiện lên một chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lấy ra một viên tinh linh, đặt nhẹ lên mặt bàn rồi nói khẽ: “Xin ông chủ Hà chỉ giáo.”

Cánh tay ông chủ Hà quét qua giống như đang lau bàn rồi nhẹ nhàng cầm khỏa tinh linh lên, cười hớn hở rồi tả lại kỹ càng dung mạo quần áo của tên tu sĩ ngày đó cho Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch cẩn thận nghe xong,cảm giác được người đó dường như không có quan hệ gì với Huyền Kiếm Môn cả, thế nhưng nghĩ lại, cũng có khả năng là đệ tử Huyền Kiếm Môn cải trang bí mật tìm người. Suy nghĩ một lúc, trong lòng hắn càng thêm bực bội. Trầm ngâm một lát hắn liền quyết định trong bốn ngày cuối này đành ra ngoài thành né tránh một chút, đợi đến khi gặp được người của Lăng Tiêu Tông thì lúc đó có tông môn làm hậu thuẫn, cùng lắm thì lúc đó lại cư xử theo hoàn cảnh vậy.

Suy nghĩ xong, ánh mắt của hắn liếc qua ông chủ Hà vẫn đang nở nụ cười hết sức chân thành sau quầy, thầm nuối tiếc viên tinh linh kia. Hắn không muốn nó về tay ông chủ Hà một cách dễ dàng như vậy nên mở miệng hỏi: “Ông chủ Hà, ngoại trừ chuyện đó, ta còn muốn hỏi một chút, tại sao có nhiều tu sĩ tụ tập tại thành Đoạn Nguyệt như vậy, không lẽ là có bảo địa gì chăng?”

Có lẽ do đã nhận được viên tinh linh sáng long lanh kia nên lúc này ông chủ Hà cũng không lằng nhằng nhiều, lão cười ha hả rồi giải thích rõ ràng cho Thẩm Thạch:

“Đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một chỗ, phạm vi ba trăm dặm quanh thành Đoạn Nguyệt này tổng cộng có bốn chỗ có nguồn linh tài. Thế nhưng Huyền Kiếm Môn đã độc chiếm Ngọa Hổ Sơn, các tán tu khác không thể tới gần. Còn lại ba chỗ thì Hôi Tích Lâm có nhiều linh thảo, Ưng Phục Lĩnh có nhiều yêu thú, còn Ngân Nguyệt Hồ thì có đồng cỏ và nguồn nước, các loại linh tài linh thảo và yêu thú cấp thấp có rất nhiều, là nơi mà các tu sĩ thường đến để tìm các loại linh tài.

Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, chắp tay nói: "Đa tạ.” Ông chủ Hà mỉm cười đáp lễ, Thẩm Thạch cũng không ở lại thêm nữa mà quay người rời khỏi khách sạn.

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch cho đến khi hắn biến mất, nụ cười trên mặt Ông chủ Hà vẫn không đổi, thò tay sờ vào viên tinh linh trong lòng bàn tay rồi suy nghĩ một chút, sau đó liền đi thẳng lên lầu, đến một căn phòng yên tĩnh khác liền thò tay gõ cửa.

Cửa phòng két một tiếng mở ra, một tu sĩ thân hình cao lớn đi ra, đúng là kẻ mà sáu ngày trước đi theo Thẩm Thạch.

Chỉ thấy giờ phút này tên tu sĩ to cao đang nhìn ông chủ Hà, sắc mặt có chút khó coi thế nhưng ông chủ Hà vẫn thản nhiên không một chút sợ hãi, có thể mở được một khách sạn ở nơi tu sĩ tụ tập này, sau lưng lão làm sao lại không có chỗ dựa vào chứ, mà tên tu sĩ cao to đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này nên mặc dù sắc mặt hắn không tốt cũng không dám làm chuyện gì quá phận, chẳng qua là lạnh nhạt nói: “Ông chủ Hà, làm việc không thể quá mức, rốt cuộc là vì sao mà lão không chịu nói cho ta?”

Ông chủ Hà mỉm cười nói: “Vị khách nhân này, chuyện ngươi muốn biết, bây giờ ta đã nghe ngóng được, thế nhưng...” Hắn chậm rãi ngậm miệng lại rồi chỉ cười mà không nói tiếp, đưa mắt nhìn tên tu sĩ kia.

Khóe mắt tên tu sĩ cao to nhảy lên, cảm thấy có chút tức giận, thế nhưng không hiểu sao đến cuối cùng hắn vẫn cứng rắn đè ép xuống, cắn răng một cái rồi móc ra một viên tinh linh ném cho ông chủ Hà, sau đó oán hận nói: “Bây giờ lão nói đi.”

Ông chủ Hà hặc hặc cười, đón lấy viên tinh linh rồi thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi mà ngươi muốn tìm hôm nay nhất định sẽ đi ra khỏi thành, chắc chắn sẽ đi đến hồ Ngân Nguyệt.”

Lông mày tên tu sĩ cao to nhảy lên, mang theo vẻ hoài nghi nói: “Thật sao?”

Ông chủ Hà xoay người, nhẹ nhàng tung viên tinh linh lên rồi lại dùng tay đón lấy, vừa đi vừa nói: “Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ tới hồ Ngân Nguyệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui