Lục Tiên

Nụ cười trên mặt lão Hậu cứng lại, nhìn Thẩm Thạch đầy nghi hoặc, sau khi thuận miệng gọi hắn, chính Thẩm Thạch cũng giật mình. Lời nói khi còn ở trong đầu thì không sao nhưng đến lúc rời khỏi miệng thì cái tên “Lão Hậu” lại trở nên vô cùng quen thuộc, giống như hắn đã nói ra vô số lần trong 3 năm sống ở Yêu giới.

Lão Hầu yêu già nua, lưng còng đã an nghỉ ở Hôi Tích Lâm Quy Nguyên Giới, thế nhưng thanh âm của hắn, nụ cười của hắn, dung mạo của hắn dường như vẫn khắc sâu trong lòng Thẩm Thạch, tựa như chưa bao giờ xa cách, chỉ trong phút chốc mà dường như đã rất lâu, tưởng như còn đây mà đã là thiên nhân vĩnh cách, cả đời này không có cách nào gặp lại được.

Một cảm giác khó hiểu dâng lên, Thẩm Thạch ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, trong tim khẽ nhói đau.

“Này, êuuuuu…êuuuu?”

Những tiếng gọi kéo Thẩm Thạch ra khỏi dòng hồi tưởng, hắn giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt lão Hậu tràn ngập vẻ kinh ngạc và nghi hoặc hỏi: “Quan khách, ngươi biết ta sao?”

Thẩm Thạch nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, im lặng một lúc, sau khi hắn mở mắt ra thì thần sắc đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn nhìn lão Hậu khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không thì làm sao ta biết tên ngươi là Lão Hậu”

Lão Hậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch cả nửa buổi mà vẫn không thể nào nhận ra người trẻ tuổi này là ai hoặc giả hắn đã quên phứt người này rồi cũng nên, chau mày suy ngẫm mãi mà không ra cuối cùng hắn cười khổ nói: “Các hạ lượng thứ, ta thực lòng không nhớ rõ ngài, xin hỏi quý tính đại danh của ngài là?”

“Thẩm Thạch”

“Thẩm Thạch?” Lão Hậu gãi đầu gãi tai, lông mày càng nhíu chặt hơn chút nữa, có vẻ như vẫn chưa có ấn tượng gì nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch vẫn tnghi hoặc. Thẩm Thạch mỉm cười, ngồi chồm hỗm trước quầy hàng của hắn, đảo mắt qua những thứ Linh Tài lớn lớn nhỏ nhỏ giả giả thật thật kia, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Dạo gần đây còn bán những cái bình nhỏ không?”

“Bình nhỏ, bình nhỏ nào?” Lão Hậu ngạc nhiên hỏi, nhưng sau đó bỗng nhiên thân thể khẽ run lên như nhớ ra chuyện gì đó lại tựa như không thật sự chắc chắn, trợn to mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lông mày của lão nhíu chặt tựa hồ như đang cố gắng hết sức để nhớ lại, tay lão chỉ vào Thẩm Thạch nói: “Bình nhỏ… Bình nhỏ… Chẳng lẽ là… Cái bình nhỏ đó ư… là… Đúng rồi, hình như là có một … A!”

Đột nhiên lão Hậu kêu lên một tiếng, nhìn về phía Thẩm Thạch nói: “Ngươi, ngươi là thằng ôn con lừa… bảo bình của ta”

Thẩm Thạch cười “Phì” một tiếng nói: “Bảo bình cái gì, vật bên trong nó chính ngưoi cũng không biết, còn nói khoác là bảo bình sao?”

Lão Hậu có vẻ như đã nhớ được phân nửa chuyện xưa, thần tình trên mặt hết sức phức tạp, hiển nhiên đã bảy năm trôi qua kể từ lần đó, chính hắn cũng không nghĩ tới việc Thẩm Thạch lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, trong bảy năm nay Thẩm Thạch đã lớn lên nhiều, dung mạo cũng thay đổi không ít, khó trách hắn không nhận ra.

Chỉ là một lúc sau, đột nhiên một tia cảnh giác hiện lên trên mặt lão Hậu, hắn nhìn Thẩm Thạch trầm giọng nói: “Tiểu tử thối, hôm nay ngươi tìm ta chẳng lẽ là để sinh sự sao? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không thu hoạch được gì từ cái bình đó thì cũng không phải lỗi của ta, tất cả đều do ngươi hết, đừng mong vu vạ lên đầu ta được?”

Thẩm Thạch khẽ giật mình, không ngờ rằng lão Hậu còn có suy nghĩ như vậy cười nói: “Ha ha, ngươi nghĩ nhiều quá rồi”.

“Phi! Ta không nhận những thứ rác rưởi rách rưới, người đừng tưởng có thể chiếm tiện nghi của ta…” Vẻ khó chịu hiện lên trên mặt Lão Hậu, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Thạch lạnh nhạt nói nhưng như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi, thân thể hơi rụt lại nói: “Tu vi của ngươi bây giờ chắc không tệ, nhưng ta nói cho ngươi biết nhé, đừng có mà làm loạn lên ở đây, con trai ta là đệ tử của Lăng Tiêu Tông, cũng đã đạt đến Ngưng Nguyên cảnh, ngươi mà dám đụng đến ta thì coi chừng con ta giết cả nhà ngươi!”

Thẩm Thạch tròn mắt lắc đầu, thoạt nhìn thì mình cũng đâu phải là dạng hung thần ác sát, chẳng lẽ mấy tên tán tu bầy hàng bán ở đây từ xưa đến nay chi toàn gặp chuyện xấu sao? Hắn thở dài nói: “Ta với con ngươi cũng coi như là sư huynh đệ đồng môn, à… tuy quan hệ chỉ ở mức xã giao nhưng cũng không tới mức làm tổn thương ngươi đâu.”

Lão Hầu ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ kinh hãi, nhưng dường như đã nhớ ra, nhẹ gật đầu, thần sắc cũng hòa hoãn đi một ít nói: “Ta nhớ ra rồi, năm ấy trên Bái Tiên Nhai, tên tiểu tử thối nhà ngươi cũng ở trong đám tiểu hài tử đó, ây da, không thể ngờ được hiện giờ cũng là kẻ có tiền đồ rồi, còn có thể làm đồng môn của con ta.”

Thẩm Thạch cười mắng: “Đồng môn với con ngươi thì tiền đồ cái nỗi gì?”

Lão Hầ vẫn rất đắc ý, kiêu ngạo nói: “Con ta rất là giỏi, có thể trở thành đồng môn với nó coi như ngươi cũng có chút vận khí”.

“Rồi rồi rồi, không cãi với ngươi nữa” Thẩm Thạch lắc đầu cười, ánh mắt liếc qua những quầy hàng xung quanh, nhìn cái nơi ồn ào này mà tưởng như được trở về tuổi mười hai khi lần đầu được đến Lưu Vân Thành, khiến hắn có chút cảm khái. Vừa cảm thán hắn vừa thuận miệng hỏi lão Hậu:

“Ta hỏi thật, con ngươi là đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của Lăng Tiêu Tông, có tiền đồ như vậy sao ngươi không trở về nhà hưởng phúc mà còn tiếp tục mở quầy hàng ở Nam Thiên Môn này làm gì cho khổ?”

Không biết có phải vì Thẩm Thạch là đồng môn của con mình hay không mà thái độ của lão Hậu ôn hòa đi rất nhiều, hắn nhún vai đáp: “Hậu Thắng cũng bao ta nên sớm nghỉ ngơi đi nhưng mà ta đã ở chỗ này vài chục năm rồi, ngồi không thì rất bức bối, dù sao cũng không phiền phức gì lại còn kiếm thêm được chút Linh Tinh, thế nên cứ tới đây mở quán vẫn hơn.”

Thẩm Thạch nhìn qua đống Linh Tài của hắn cười nói: “Chuyên môn của ngươi là bán hàng giả mà”

“Phi phi phi” Lão Hậu lập tức phát hỏa, cả giận nói “Lão tử bán ở chỗ này bao nhiêu năm, tiểu tử ngươi đừng có mà mà bôi nhọ ta!”

Thẩm Thạch cười hắc hắc, cũng không nói gì thêm nữa, sau một lúc giận dữ Lão Hậu có chút chột dạ, dừng việc mắng người lại, ánh mắt có phần ngượng ngùng.

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút rồi nói với lão Hậu: “Lão Hậu này, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi”

Lão Hậu giương mắt nói: “Cái gì?”

Thẩm Thạch đáp: “À, là về cái bình ngươi bán cho ta…”

Lão Hậu lập tức nói: “Ta nói rồi, ta không nhận đồ rác rưởi rách nát”

“…” Thẩm Thạch bất đắc dĩ nhìn lão gia hỏa mặt đầy cảnh giác kia cười khổ nói: “Ta không có ý bán lại cái bình cho ngươi, chỉ là muốn hỏi xem cái bình đó ngươi lấy được ở đâu?”

Lão Hậu khẽ giật mình đang muốn trả lời thì lông mày chợt nhíu lại, nhảy dựng lên giống như bị bỏng, giận dữ nói: “Cái bình kia quả nhiên là có bảo vật sao, khốn kiếp, năm đó quả nhiên là bị ngươi chiếm tiện nghi, mau trả bảo vật lại cho ta!”

Thẩm Thạch trừng mắt nhìn lão con buôn trở mặt còn hơn trở bàn tay, xì một tiếng khinh miệt, mặt không đổi sắc nói: “Bảo vật cái gì, chỉ là một cái bình vỡ thôi, bên trong không có thứ gì hết.”

Lão Hậu nhìn hắn, trên mặt rõ ràng viết hai chữ “không tin”.

Thẩm Thạch giang tay ra bảo: “Ngươi có thể hỏi Hậu Thắng xem, nếu như trong cái bình kia có bảo vật lợi hại thì quãng thời gian ta sống trong tông môn đã không thê thảm đến thế?”

Lão Hậu nhìn hắn cả nửa buổi, đã ngồi xuống rồi mà vẫn bán tín bán nghi, hừ một tiếng hỏi: “Vậy ngươi tìm hiểu về cái bình đó làm gì, đến cùng là có ý đồ gì”

Lí do Thẩm Thạch hỏi về cái bình đương nhiên là do sau khi gặp được lão Hậu liền nhớ tới chuyện năm xưa, thuận mồm hỏi một chút, dù sao hắn cũng chưa biết lai lịch của cái bình chứa Thanh Tâm Chú. Chẳng qua là không thể nói rõ việc này với lão hậu được, đành giả vờ tức giận bảo: “Ta đi qua đây thấy ngươi, nghĩ tới chuyện năm đó bỗng dưng muốn hỏi thăm một chút, ngươi không biết thì thôi.”

Dứt lời, đứng dậy, quay người định bỏ đi.

“Này này này này …” Thanh âm của lão Hậu từ phía sau truyền tới.

Thẩm Thạch hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía lão Hậu hỏi: “Ồ chẳng lẽ ngươi thay tính đổi nết, nguyện ý nói cho ta biết sao?”

Lão Hậu tròng mắt lưu chuyển, cười quỷ dị, xoa xoa đôi tay nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta không nên nhắc lại làm gì. Bất quá hôm nay ngươi tới đây hỏi ta…”

Nói tới chữ cuối cùng, thanh âm của hắn kéo ra thật dài, trong mắt bao hàm thâm ý, tựa cười mà không phải cười liếc nhìn Thẩm Thạch, Thẩm Thạch nhìn hắn nửa buổi cũng không nhịn được cười rộ lên, lại ngồi chồm hỗm xuống, tỏ ra là đã hiểu ý, giảm thấp thanh âm nói: “Ngươi muốn giao dịch với ta sao”

Lão Hậu lập tức gật đầu, cười xảo quyệt nói: “Chúng ta là tán tu, sinh ý không thể bỏ qua, tin tức cũng là tiền, ngươi thấy đúng không?”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, tựa như cũng đồng tình, liếc mắt nhìn lão Hậu hỏi ngược lại: “Ngươi muốn bán tin tức cho ta thế ngươi có muốn biết trong cái bình kia chứa thứ gì không?”

Khuôn mặt dữ tợn của lão Hậu có chút co quắp, lộ ra vài phần nhức nhối nhưng rồi lại thở dài nói: “Năm đó mắt mờ, bị tên tiểu tử thối này chiếm được tiện nghi, coi như là số ta đen đi, dù sao ngươi cũng sẽ không nói sự thật với ta, thôi thì ta bán tin tức cho ngươi kiếm chút lợi nhuận vậy?”

Thẩm Thạch trầm mặc, thay đổi cách nhìn với Lão Hậu, vẻ ngoài hắn nhìn thì thô lỗ nhưng bên trong xác thực có vài phần thông minh, suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu nói: “Được, một viên Linh tinh, ngươi nói cho ta lai lịch của cái bình kia”

“ Mười viên Linh Tinh” Lão Hậu hừ một tiếng quả quyết.

Thẩm Thạch xì một tiếng, khinh miệt nói: “Ngươi tính ăn cướp à?”

“Vậy năm viên?”

“Không”

“Ít nhất bốn viên”

“Thế thì ta đành rời đi vậy”

“Thế nào ngươi mới chịu đây, có tin ta không nói cho ngươi biết không?”

“Ngươi phiền phức quá đấy, tối đa là hai viên Linh Tinh không chấp nhận thì thôi, giao dịch chấm dứt”

“Ba viên, ba viên đi, đại gia”

“… Ngươi dừng ngay kiểu nói đó đi, ta với con ngươi là đồng môn sư huynh đệ đấy?”

“Vậy nể mặt con của ta, ba viên Linh Tinh!”

“Con ngươi thấy ta liền sẽ xụ mặt xuống, còn muốn ba viên Linh Tinh sao? Hai viên!”

“…”

Cò kè mặc cả hết nửa ngày, hai tên hồ ly tinh một già một trẻ sau cùng cũng đạt được thỏa thuận, cũng có thể coi như là Thẩm Thạch đã chiến thắng, nói đến khô cổ rát họng thành công dùng hai viên Linh Tinh để mua tin tức của lão Hậu, còn lão Hậu thì tỏ vẻ không cam tâm, tựa như phải bán thốc bán tháo đồ gia truyền đi vậy, vẻ mặt vô cùng tiếc hận.

Thẩm Thạch lấy hai viên linh tinh trong túi ném cho lão Hậu, thấp giọng hỏi: “Được rồi, nói đi, cái bình nhỏ năm đó ngươi tìm được ở đâu?”

Lão Hậu tiếp được 2 viên Linh Tinh, cuống quit nhét vào trong người sau đó cười ha hả nói: “Không dối gạt ngưoi, cái bình là do ta mua từ người khác…”

Thẩm Thạch nhíu mày trừng mắt với lão Hậu.

Lão Hậu vội khoát tay nói: “Ta chưa nói hết mà, người trẻ tuổi thì đừng nóng tính thế, chưa gì đã muốn trở mặt rồi”.

Thẩm Thạch hừ lạt nói: “Tiếp đi”

Lão Hậu cười ha ha : “Kỳ thật là cái bình đó cùng với mười đồ vật khác được bán cùng nhau đều trông có vẻ cổ xưa, bảy năm trước có một tán tu ở nơi khác qua đây vì không có Linh Tinh tu luyện đành phải mở quầy bán hàng, ta thấy những vật đó chắc cũng bán được ít tiền nên dùng một viên Linh Tinh mua lại”.

Thẩm Thạch nhíu mày, tên tán tu nơi khác kia không hề có lai lịch, hơn nữa đã bảy năm qua đi, tuyệt đối không cách nào tìm nổi. Bất quá lão Hậu vẫn đắc ý mở miệng nói tiếp: “Chỉ là lúc trước ta cũng có một chút tư tâm, hỏi hắn vài câu, cho nên cũng biết được lai lịch những cổ vật này”

Thẩm Thạch động dung hỏi: “Tìm thấy ở chỗ nào?”

Lão Hậu cười hắc hắc đáp: “Nghe nói là tán tu đó trên đường đi đào thuốc trong lúc vô tình mà đào được một ngôi mộ cổ đại, bên trong cũng chẳng có vật gì tốt hết, chỉ có mấy cái bình không đáng tiền này thôi.”

Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy hắn có nói sơn mạch đó ở chỗ nào không?”

Lão Hậu ngơ ngác một chút, cau mày đáp: “Về việc này thì ta nhớ không rõ lắm, dù sao sự việc đã qua rất lâu. Lúc trước tên tán tu nói … là chỗ nào nhỉ? Hình như, hình như là cũng ở Hải Châu, à…, là ở Phía Bắc. Hình như là trong một ngọn núi lớn ở Phía Bắc…”

Thẩm Thạch chau mày lại như nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng hỏi lại: “Núi lớn ở phía bắc Hải Châu?”

Lão Hậu lắc đầu nói: “Nhớ không chính xác lắm, hình như năm đó tên tán tu kia đã nói vậy”

Thẩm Thạch im lặng hồi lâu, lão Hậu tò mò nhìn hắn, một lúc sau Thẩm Thạch thở dài một cái, đứng lên.

Lão Hậu hỏi: “Ngươi định đi à”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, quay người đi được vài bước bỗng nhiên quay lại hỏi: “Lão Hậu, Hậu Thắng gần đây có về thăm ngươi không?”

Lão Hậu ngẩn ra rồi gật đầu đáp: “Có, hôm qua vừa về thăm ta xong. Ta luôn nói với nó, tu luyện là điều quan trọng nhất, không có việc gì thì cũng không cần rời Kim Hồng Sơn, an tâm mà tu luyện đi, có điều nó luôn là một đứa trẻ có hiếu như vậy đấy.”

Nói xong trên mặt hắn thêm vài phần vui vẻ hạnh phúc.

Thẩm Thạch cười mỉm, khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa, quay người rời khỏi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui