Lục Tiên

Bởi "thích" Thạch đầu nên đã liệu
Cự thủy thuật kia sớm trao truyền
Đắc ý, lão Bồ cười lẩm bẩm:
Giảo hoạt nhà ngươi thắng ta sao.
Đề tự -gacanhcut.oo7​

Mọi người bay đi giữa trời mây mênh mông, từng trận cuồng phong thổi ngang rát buốt.

Ngọn hùng phong kỳ vĩ nhỏ dần ở phía sau, Thương Hải mênh mông sóng xô vạn dặm, phản chiếu bầu trời trong xanh bao la bát ngát ở bên trên, mấy đạo thân ảnh bay đi vun vút, bỗng phía trước có vài đám mây trắng trôi nổi bay ngang, trong nháy mắt đã đến trước mặt, mọi người vẫn tiếp tục bay vào, như đá rơi xuống nước để lại chút xao động ở phía ngoài.

Phong quyển vân động, xa xa đâu đó bỗng vang lên vài tiếng hạc kêu như tiên nhạc vọng tới. Một lát sau, mọi người đã xuyên mây bay ra, tiếp tục lăng không mà đi, lâng lâng như tư thế của tiên nhân.

Thẩm Thạch cũng không phải lần đầu tiên ngự không phi hành, nhưng lại là lần đầu được đi cùng với mấy đại chân nhân Nguyên Đan cảnh, trên đường, hắn tận mắt chứng kiến ba vị đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông chỉ thuần túy dùng đạo pháp của bản thân mà bay, không phải dựa vào lực lượng của ngoại vật. Mây nước mênh mông, cửu thiên gió mạnh, đối với bọn họ mà nói chỉ là một cuộc dạo chơi bình thường, vô cùng nhàn nhã.

Dù mang theo Thẩm Thạch ở một bên, Bồ trưởng lão trông vẫn hết sức nhàn hạ, một tay đỡ lấy Thẩm Thạch, tay áo bên kia bồng bềnh, cứ như vậy cưỡi gió mà đi, tốc độ không hề thua kém hai vị Vân, Tôn trưởng lão ở bên cạnh. Xem ra vị trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường này dù xưa nay rất hiếm khi xuất hiện, nhưng lại có một thân đạo hạnh dọa người, có thể sánh cùng hai vị Đại trưởng lão đức cao vọng trọng kia. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu không có tu vi đạo hạnh bậc này, thì làm sao có thể trở thành Đại trưởng lão được.

Hai vị Tôn Minh Dương và Vân Nghê sắc mặt vẫn bình thường, không có vẻ gì kinh ngạc đối với đạo hạnh của Bồ trưởng lão, hiển nhiên trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ thực lực của vị lão đầu có bộ râu dê này.

Mấy người cứ như vậy mà bay đi. Với tốc độ phi hành của các vị Nguyên Đan cảnh, Thẩm Thạch có cảm giác như các hòn đảo bên dưới đang trôi vùn vụt về phía sau, trong chốc lát đã đến khu vực những quần đảo là ranh giới của Kim Hồng Sơn. Bỗng nhiên thân hình Bồ lão hơi rung động, lập tức dừng lại giữa không trung.

Thấy vậy, Tôn Minh Dương và Vân Nghê cũng xoay người dừng lại. Tôn Minh Dương nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi Bồ lão:

“Lão Bồ, còn chưa tới biển San Hô, sao ngươi đột nhiên dừng lại ở đây?”

Bồ lão hừ một tiếng, nhàn nhạt trả lời:

“Không phải lúc trước ngươi nói muốn đi Thanh Ngư Đảo hay sao, tại sao lúc này lại chưa đi xuống?”

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, rồi lập tức nhìn xuống thì thấy phía dưới chân quả thật là vùng biển Bích Lam Hải trong xanh bát ngát, sáu tòa đảo lớn nhỏ không đều xếp thành hình của một con cá trắm khổng lồ, mà trung tâm là Thanh Vân đảo, nơi hắn đã từng tu luyện mấy năm lúc mới nhập môn.

Những hình ảnh năm xưa chợt trở về, Thẩm Thạch có chút âm trầm cảm khái, xen lẫn trong những mảng ký ức là hình bóng của Hải Tinh, một người con gái Yêu tộc mà hắn đã từng kết giao tại Hồng Bạng thôn, những cảnh lột vỏ tôm, học bơi thoáng qua đầu. Ngày xưa tại Yêu đảo, hắn đã liều mình cứu Hải Tinh một lần sau đó bị truyền tống tới Yêu giới, rồi từ đó đến nay không gặp lại nàng. Lúc sau này khi trở lại Nhân giới, hắn được trực tiếp tấn nhập Kim Hồng Sơn trở thành đệ tử thân truyền, rồi lại vướng vào các sự tình tu luyện nên chưa có dịp trở lại Thanh Ngư Đảo lần nào, không biết Hải Tinh bây giờ ra sao, hình thể của nàng đã biến đổi như thế nào?

Trong lúc Thẩm Thạch đang chìm trong hồi ức, thì Tôn Minh Dương thân hình tiêu sái đứng trong không trung, mỉm cười trả lời Bồ lão:

“Chuyện đó không có gì gấp gáp, đã đi đến đây không bằng theo các ngươi xem cuộc khảo thí này trước đã.”

Bồ lão trừng mắt nhìn Tôn Minh Dương rồi nhếch miệng hừ một tiếng, sau đó lại lẩm bẩm trong miệng điều gì đó, không biết có phải bởi vì trời đang đứng gió hay là Bồ lão cố tình nhỏ giọng, nên với đạo hạnh Nguyên Đan cảnh như Tôn Minh Dương và Vân Nghê cũng không thể nghe được rõ ràng, nhưng nhìn vẻ mặt và bộ dáng của Bồ lão, họ cũng biết những điều lầm bầm kia không có gì là tốt đẹp.

Vân Nghê khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó chịu với tính tình của Bồ lão, nhưng Tôn Minh Dương vẫn thập phần bình tĩnh, chỉ cười cười không nói điều gì, dù sao với tư cách là một đại nhân vật rất quyền lực ở Lăng Tiêu Tông, bản lĩnh kìm chế của lão cũng rất cao.

Sau khi chửi thầm vài câu, sắc mặt của Bồ lão có phần hả hê đôi chút, sau đó xoay người nắm lấy Thẩm Thạch tiếp tục phi hành. Càng về sau số lượng đảo trên mặt biển càng nhanh chóng giảm đi, đến khi được hơn trăm dặm thì xung quanh không còn bất kỳ hòn đảo nào, Thương Hải bỗng trở nên bao la vắng lặng, chỉ có các cơn sóng xanh thẳm xô đẩy những bọt biển tung tóe.

Thẩm Thạch đang suy tư nhìn biển cả, bỗng thấy thân hình trầm xuống, Bồ lão bất ngờ kéo hắn hạ xuống trên mặt biển. Thẩm Thạch vốn lúc nhỏ không biết gì về bơi lội, mặc dù sau này ở Thanh Ngư Đảo Hải Tinh có dạy cho hắn một chút, nhưng hình như bản thân cũng không có năng khiếu nên không học được gì, giờ phút này trước mặt là cả một biển nước thâm sâu xanh thẳm, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Tuy rằng Bồ lão đã hạ xuống nhưng vẫn đứng trên một đụn mây, tiếp tục bay về phía trước, không lâu sau, trước mặt mọi người là một hòn đảo hoang vắng. Diện tích của đảo rất nhỏ, ngang dọc chừng mười trượng mà thôi, nếu quan sát kỹ từ bờ cát trải dài ra là những khối đá ngầm, trong các khe hở có không ít các loài cây cỏ thủy sinh xanh biếc, những loại cỏ này chỉ cao chừng hơn trượng, thân cành mỏng manh nhỏ bé, đang đu mình phất phơ trong gió biển.

Phía trên đảo phủ một lớp cát trắng mịn màng, từng đợt sóng biển ùa tới như vỗ về rồi nhanh chóng rút lui, như cuốn đi tất cả những điều trần tục còn sót lại ở đây. Có lẽ vì là một hòn đảo nằm sâu trong Thương Hải nên xung quanh không thấy bóng chim hay bất kỳ động vật nào sinh sống, chỉ có tiếng sóng biển rì rào và tiếng gió rít vù vù ở bên trên quanh đi quẩn lại, dưới cái nắng chói chang, nơi đây quả là một mảng không gian yên lành.

Bồ lão đưa Thẩm Thạch hạ xuống trên đảo, tiếp theo Tôn Minh Dương và Vân Nghê cũng ung dung đáp xuống bên cạnh. Trải qua một đoạn đường dài phi hành, tuy có Bồ lão một bên giúp đỡ, nhưng Thẩm Thạch vẫn có chút xây xẩm mặt mày, với một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh sơ giai như hắn mà phải đối mặt với mây gió cuồn cuộn quả là có chút ăn không tiêu.

Nhưng cũng nhờ bình thường hắn siêng năng tu luyện, hơn nữa lúc ở Yêu giới ba năm, bị kẹt ở Luyện Khí cảnh nên chỉ có thể tu luyện các loại pháp quyết rèn luyện thân thể, nên lúc này trụ cột căn cơ của hắn cực kỳ vững chắc, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Thạch đã có thể hồi phục được hoàn toàn thể lực.

Bồ lão đi qua đi lại trên đảo, sau đó bước xuống nước vài bước, quan sát kỹ càng, rồi nhìn qua hai người Tôn Minh Dương và Vân Nghê hỏi:

“Bắt đầu ở đây được chứ?”

Tôn Minh Dương và Vân Nghê cùng gật nhẹ đầu.

Bồ lão liền vẫy tay gọi Thẩm Thạch bước tới:

“Hải vực quanh đây chính là biển San Hô, hòn đảo này kỳ thật cũng là đảo san hô, trải qua mấy vạn năm san hô mọc chồng chất lên nhau, lớp này chết lớp kia mọc lên bên trên, cứ như vậy mà thành đảo. Hải vực xung quanh khi mờ khi tỏ, có ba phiến san hô hình tròn hết sức rõ ràng, ba phiến này ở các độ sâu khác nhau nên gọi là ba tầng thượng, trung, hạ. Một lát nữa ngươi phải xuống đến tầng trung, tìm một con Ngân Quang Hải Quỳ, sau đó nghĩ cách lấy cho được viên châu của nó, như vậy mới coi như vượt qua đợt khảo hạch này, rõ chưa?”

Thẩm Thạch gật nhẹ đầu, cung kính trả lời:

“Đệ tử đã rõ.”

Bồ lão cũng gật gật đầu nói tiếp:

“Nên nhớ loài Ngân Quang Hải Quỳ này thập phần khó gặp, nhưng chúng có đặc tính chỉ sinh sống bên cạnh Ngân Quang San Hô, vì vậy ngươi trước tiên phải để ý đến những cụm san hô có phát ra ngân quang, như vậy sẽ dễ dàng đi chút ít.”

Nói xong, lão liền nắm tay Thẩm Thạch xoay người bước tới, chờ đến khi lưng hướng về hai vị trưởng lão kia, Bồ lão liền hạ giọng thì thầm:

“Tiểu tử, sau khi xuống nước, hãy sử dụng Cự Thủy Thuật.”

Trong lòng Thẩm Thạch chấn động, không nghĩ được Bồ lão đã sớm chuẩn bị chiêu ấy trước cho hắn như vậy, trong thâm tâm vô cùng cảm kích, thấp giọng trả lời:

“Đa tạ… Trưởng lão.”

Bồ lão cười hắc hắc vài tiếng, trên mặt có vài phần đắc ý, trong miệng lẩm bẩm vài câu:

“Mặc cho hắn giảo hoạt như thế nào, muốn thắng lão tử dễ dàng lắm hay sao…”

Không biết có phải vì một chút đắc ý mà âm thanh của lão hơi lớn hay không, nên hình như hai vị trưởng lão kia nghe loáng thoáng được câu này, Vân Nghê ho nhẹ vài tiếng, như muốn cắt đứt đi vẻ đắc ý của Bồ lão, sau đó nàng lạnh lùng nói:

“Bồ trưởng lão, đã có thể bắt đầu rồi chứ?”

Bồ lão trợn mắt, quay đầu lại định nói điều gì, nhưng khi gặp ánh mắt lạnh lùng trên gương mặt diễm lệ của Vân Nghê, lão lại cười lên ha hả, nhún nhún vai, sau đó thành thành thật mà nói:

“Tốt rồi, đã có thể bắt đầu.”

Nói xong, lão quay đầu bảo Thẩm Thạch:

“Ngươi đi xuống đi.”

Dừng lại một chút, lão lại khẽ nói:

“Nhớ là sau khi toàn thân ở dưới nước mới được dùng Cự Thủy Thuật đấy, loại pháp thuật này vô hình, động tĩnh lại nhỏ, có nước biển che khuất nên bọn hắn sẽ không phát hiện được đâu.”

Thẩm Thạch gật đầu đáp ứng, trong lòng có chút cảm động, sự tình này rõ ràng Bồ trưởng lão hết sức coi trọng hắn, giở mọi mánh khóe để cho hắn đi đường tắt, dễ dàng vượt qua cuộc khảo hạch này, tương lai có một vị sư phụ tốt như vậy, không lẽ mình lại phụ tấm chân tình này hay sao.

Lúc này, đối với biển cả bao la bát ngát trước mặt, Thẩm Thạch không còn cảm thấy quá mức sợ hãi như ban đầu.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước. Nước biển mát lạnh rất nhanh thấm ướt hai ống quần của hắn, nhưng Thẩm Thạc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục đi về phía trước, nước biển dâng lên rất nhanh, từ đùi lên đến eo, rồi lại đến ngực, đến cổ, chỉ trong chốc lát toàn bộ cơ thể của hắn đã chìm vào trong nước, cuối cùng không còn thấy bóng dáng nữa.

Trên đảo lúc này chỉ còn lại ba vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân, sau khi nhìn Thẩm Thạch chìm khuất dưới biển, sắc mặt bọn họ vô cùng bình thản. Một lúc sau, Bồ lão phủi phủi mông, quay người lại, khóe miệng như cười như không, mặc kệ hai người kia, lão tìm một phiến đá bằng phẳng nằm xuống, rồi hả miệng ngáp một cái điềm tĩnh nói:

“Lúc này chúng ta phải chờ thôi.”

Tôn Minh Dương cười cười không nói gì, bước đến một phiến nham thạch gần đấy khoanh chân ngồi xuống. Vân Nghê nhìn Bồ lão, khẽ lắc đầu, cũng không nói một lời, đảo mắt nhìn chung quanh, rồi đi lại phiến đá dưới một gốc cây, phủi đi lớp cát ở bên trên rồi khoan thai ngồi xuống, nhắm hai mắt lại trông như đang tĩnh tọa.

***

Xa xa, từng con sóng xanh nhẹ nhàng đưa đẩy vạn dặm, mặt biển như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu trời xanh mây trắng ở bên trên.

Nước biển cuồn cuộn, không biết Thẩm Thạch giờ phút này đang làm gì?

Ở gần với hòn đảo nhỏ có một phiến san hô rất nông, nước biển trong xanh, có thể nhìn thấy vô số rong biển đang đong đưa theo thủy triều, đủ các loài cá hình thù kỳ quái, màu sắc sặc sỡ bơi lội xuyên qua xuyên lại, tạo nên vẻ đẹp kỳ ảo như thủy cung trong truyền thuyết.

Phía xa xa, nước biển trở nên xanh hơn, bên trong từng con sóng thỉnh thoảng lại có một đám bọt nước nổi lên, sóng biển lập tức đánh trôi đi đám bọt nước này rồi trở về vẻ bình lặng như cũ, giống như chưa từng có điều gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui