Lục Tiên

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút. Từ miệng Tôn Hữu hắn nghe được vài thứ phát sinh trên người Chung Thanh Trúc, đều là những chuyện lần đầu nghe thấy nên ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôn Hữu lắc đầu, mặt y cũng lộ vẻ khó hiểu, nói: “Không biết được, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nghe qua chuyện nào thế này. Có điều ta hỏi ông nội thì người bảo, theo phán đoán của người thì sở dĩ Chung Thanh Trúc trở nên như vậy, rất có thể là do nàng nhận được một sức mạnh cường đại hoặc đoạt được cơ duyên nghịch thiên nào đó, trong thời gian ngắn tiến cấp liền ba cảnh giới, linh lực trong cơ thể gia tăng quá nhanh, cơ thể không thích ứng kịp nên mới dẫn đến tình trạng không khống chế được bản thân.”

Nói đến đây, Tôn Hữu dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “A… theo ta hiểu thì chuyện này giống như trường hợp Yêu thú vừa mới ra đời tập đi đứng, đang từ từ làm quen với thân thể của mình.”

Thẩm Thạch nhíu mày, cảm thấy cách lấy ví dụ của Tôn Hữu có chút không ổn nhưng cẩn thận suy nghĩ thì không phải không có điểm hợp lý nên sau một lúc im lặng, gật đầu nói: “Thanh Trúc… có ai biết nàng ấy đoạt được cơ duyên gì không?”

Tôn Hữu cười nhẹ, đáp: “Không có, nàng chưa nói chuyện gì hết.”

Đáp án này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thẩm Thạch nên hắn gật đầu, không nói gì thêm.

Tiếp tục, Tôn Hữu cùng hắn nói chuyện thêm một hồi. Thật lâu sau, y quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bất giác mà trời đã tối, Tôn Hữu đứng dậy nhìn Thẩm Thạch cười nói: “Bây giờ đã muộn, ngươi nghỉ sớm đi, ngày mai ta lại đến thăm.”

Thẩm Thạch gật đầu cười, Tôn Hữu vỗ vai hắn rồi xoay người bước đi. Rất nhanh y đã đến tới cửa, đưa tay mở ra, một cơn gió nhẹ thổi đến, đột nhiên ngoài phòng xuất hiện một thân ảnh đang đứng đó.

Hình như người đứng ngoài phòng này cũng vừa đến đây, một tay gã đưa tới giống như đang chuẩn bị gõ cửa, có vẻ người này chưa từng nghĩ tới cửa phòng đột nhiên bị mở ra nên giật mình, ngây người đứng tại chỗ.

Cách một cánh cửa, ánh mắt hai bên, kẻ trong, người ngoài chạm nhau. Cả hai ngẩn ra một chút, thật lâu cũng không ai mở miệng nói.

Phía sau, Thẩm Thạch đang ngồi trên giường bị Tôn Hữu chắn tầm mắt nên không biết bên ngoài phòng có người. Thấy Tôn Hữu đột nhiên đứng kỳ quái ở giữa cửa, cả buổi không nói tiếng nào nên không khỏi lấy làm lạ, hỏi:

“Ngươi làm sao thế?”

Tôn Hữu không mở miệng trả lời hắn, mắt y lóe sáng mang theo vài phần thâm trầm, yên lặng nhìn người trước mặt. Màn đêm dần buông xuống, có cảm giác người nọ đứng đó giống như bóng ma mờ ảo. Có điều, khi nhìn khuôn mặt, hai mắt và hình dáng của gã thì có vài phần giống với Tôn Hữu.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái bởi hai người bọn họ vốn đều là họ Tôn, cùng chung một huyết mạch, là anh em họ với nhau.

Người đứng ngoài phòng là Tôn Hằng.

※※※

Lúc này, hai người có chung huyết mạch đang im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, người đầu tiên mở miệng nói là Tôn Hữu, nghe qua thanh âm của y không có bất cứ chút gì khác lạ, y rất bình tĩnh hỏi:

“Đại ca, sao huynh tới đây?”

Tuy hai bên vẫn có một chút khoảng cách nhưng có thể thấy rõ sau khi nhìn thấy Tôn Hữu, sắc mặt của Tôn Hằng có chút phức tạp. Lúc hai bên chạm mặt nhau, có vẻ Tôn Hằng muốn rời đi nhưng ngay sau đó, gã bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Nghe nói Thẩm Thạch bị trọng thương, ta qua đây xem hắn thế nào.”

Lông mày Tôn Hữu nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, thần sắc trên mặt giống như cười mà không phải cười, giọng vẫn như cũ nói: “A? Đệ không biết đại ca và Thạch Đầu lại có giao tình từ lúc nào đấy?”

Ánh mắt Tôn Hằng lướt qua người Tôn Hữu rồi nhìn Thẩm Thạch đang ngồi trên giường cũng đang kinh ngạc, sau một lúc im lặng mới nói: “Lúc còn ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh, ta bị kẻ địch của môn phái khác đuổi giết, bản thân bị trọng thương, suýt nữa là chết. May mắn trong lúc nguy cấp thì gặp được Thẩm Thạch, là hắn cứu ta một mạng.”

Thân hình Tôn Hữu khẽ chấn động, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, vô thức quay đầu nhìn Thẩm Thạch. Sắc mặt Thẩm Thạch bình tĩnh gật nhẹ đầu, ý bảo chuyện này có thật.

Tôn Hữu im lặng, một lát sau chậm rãi xoay người, ánh mắt lóe lên nhìn thật sâu vị đại ca của mình rồi tránh qua một bên nhường đường.

Tôn Hằng không nói lời nào tiến vào phòng. Tôn Hữu đứng bên cạnh trầm mặc một chút rồi đi ra cửa. Hai huynh đệ lướt qua nhau, sắc mặt cả hai đều bình thản, không nói một câu nào.

“Két…” một tiếng, sau khi ra ngoài, Tôn Hữu đóng cửa phòng lại. Đứng bên ngoài hành lang, khuôn mặt anh tuấn ngẩn lên nhìn màn đêm yên tĩnh dần buông xuống, y nhìn một hồi thật lâu, sau đó khẽ thở dài một hơi rồi quay người rời đi.

Cũng trong khoảng thời gian này, ở trong phòng, Thẩm Thạch và Tôn Hằng cũng không nói gì, bầu không khí có chút lúng túng và nhạt nhẽo, hình như cả hai cũng không biết nói gì bây giờ. Bên ngoài, màn đêm dần phủ xuống, ánh sáng trong phòng cũng thưa thớt hơn, Tôn Hằng lắc đầu thở dài, sau đó đi đến cạnh bàn, cầm đá lửa đốt một cây nến.

Ảnh lửa thắp lên làm cho căn phòng sáng sủa thêm không ít, Tôn Hằng đi đến cạnh giường ngồi xuống, một lát sau mới cười khổ, nói: “Xem ra ta đến không đúng lúc lắm.”

Thẩm Thạch nhún vai, sau đó nhìn gã đánh giá một lượt rồi nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi thế này thì có lẽ sau khi ta rời đi không gặp phải chuyện gì?”

Tôn Hằng gật đầu, nói: “Đúng vậy, ngày đó, sau khi ngươi rời khỏi, ta ở trong thạch động liên tục cho đến lúc trở về, mọi chuyện đều bình yên vô sự, thương thế cũng đã khỏi nhiều.”

Thẩm Thạch cười nói: “Vậy thì phải chúc mừng ngươi rồi, ít ra so với cái gì mạnh mẽ thì sống sót vẫn là quan trọng nhất.”

“Đúng vậy a…” Tôn Hằng cảm thán một câu, lần này tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, tỷ lệ đệ tử tinh anh của Tứ Chính bị tổn hao cao như vậy, còn sống vẫn là tốt nhất. Gã nhịn không được quay sang hỏi Thẩm Thạch:

“Ta nhớ lúc ngươi rời đi thì vẫn ổn mà, tại sao sau này lại trở nên như vậy?”

Thẩm Thạch im lặng, ngày đó hắn tạm biệt Tôn Hằng nhưng không tiếp tục đi sâu vào Cự Long hoang dã mà tiến vào Hoạt Hình Sơn(*) rồi gặp đủ thứ chuyện quỷ dị. Chuyện này và việc mấy ngày trước hắn và Chung Thanh Trúc tử chiến với Cát An Phúc đều là chuyện không thể tùy tiện nói cho người khác biết.

(*) Hoạt Hình Sơn: Ngọn núi hình vòng cung.

Tôn Hằng không phải là kẻ ngốc, sau khi nhìn thấy sắc thái của Thẩm Thạch thì lập tức tỉnh ngộ, có vài phần áy náy nói: “Là ta mạo muội rồi, ngươi đừng để bụng.”

Thẩm Thạch cười, lơ đễnh nói: “Không sao.”

Tôn Hằng nói: “Dù nói thế nào thì trong bí cảnh ngươi cũng đã cứu ta một mạng, về tình về lý, ta cũng muốn qua nói một tiếng cảm tạ.” Nói đến đây, gã dừng lại rồi trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Ân cứu mạng không thể không báo đáp, xem như ta thiếu người một khoản nhân tình lớn, sau này nếu cần ta làm gì, ngươi cứ mở miệng là được.”

Thẩm Thạch có chút bất ngờ nên đưa mắt nhìn vị Đại công tử Tôn gia này. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn đứng về phía Tôn Hữu để đối địch với Tôn Hằng, xưa nay hắn và gã chưa từng có chút quan hệ nào, nhưng trong mấy ngày ở trong bí cảnh hai bên có gặp nhau, ấn tượng về Tôn Hằng trong mắt của Thẩm Thạch cũng tốt hơn một chút.

Có điều hiện tại hắn cũng không có việc gì khẩn cấp, quan trọng cần Tôn Hằng giúp đỡ nên cười nhạt một tiếng, nói: “Tất cả mọi người đều là đồng môn nên ta không thể nhắm mắt để ngươi bị mấy tên Nguyên Thủy Môn giết. Chỉ là tiện tay thôi, không cần để ý làm gì.”

Tôn Hằng im lặng gật đầu nhưng thần sắc trở nên nghiêm nghị, hiển nhiên không vì câu nói trên của hắn mà gã bỏ qua chuyện này.

Có điều trong khoảng thời gian tiếp theo, hai người cũng nói chuyện không nhiều, bất kể là Thẩm Thạch hay Tôn Hằng thì cũng không biết nên nói gì với đối phương bởi từ rất lâu rồi, hai người như kẻ xa lạ. Mặt khác, giữa hai bên còn có Tôn Hữu và những chuyện phát sinh trước kia nên cả hai cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cứ như thế lúng túng một hồi, cuối cùng Tôn Hằng cũng đứng dậy cáo từ. Hành động này của gã khiến Thẩm Thạch thở dài trong lòng một hơi, lúc Tôn Hằng rời đi, hắn cảm thấy nội tâm dâng lên cảm giác cảm thán khó hiểu.

Ai mà biết được, có thể mỗi người đều có một mặt trái không muốn để người khác biết chăng?

※※※

Ngồi ngơ ngẩn một hồi trong căn phòng leo loét ánh nến, Thẩm Thạch yên lặng không nói gì. Cạnh hắn, Tiểu Hắc vẫn đang ngủ say, chỉ là sau đó bỗng hai tai nó dựng lên như cảm giác được cái gì.

Cùng lúc, Thẩm Thạch đưa mắt nhìn về phía cửa sổ mở được một nửa. Bên ngoài, trong bóng tối lờ mờ, hình như có bóng người xuất hiện in hằn lên cửa sổ dán giấy.

Thẩm Thạch thở dài, nói: “Nếu đã đến thì sao lại không vào?”

Bóng người ngoài cửa sổ không trả lời, chỉ là một lát sau, đột nhiên cánh cửa còn lại bị gió thổi tự bật ra rồi một bóng đen nhẹ nhàng nhảy vào phòng.

Tóc đen, mắt sáng, dung mạo xinh đẹp thanh khiết, dường như vì nàng đứng ở đó mà ánh nến trở nên sáng thêm vài phần, soi tỏ cho căn phòng sáng sủa hơn, nàng là Chung Thanh Trúc.

Thẩm Thạch nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta còn đang suy nghĩ, lúc nào ngươi sẽ qua thăm ta đây?”

Ánh mắt Chung Thanh Trúc yên tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn. Sắc thái trong mắt của nàng lúc này so với trước kia có chút khác biệt, bớt đi một chút dịu dàng, nhiều thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc này, dường như đôi mắt vốn thanh tịnh(*) ấy có thêm chút thâm trầm.

(*) Thanh tịnh: trong trẻo, yên tĩnh.

Không lẽ là do ảnh hưởng của việc cảnh giới đột nhiên tăng vọt sao?

Bây giờ, nàng đứng đó phát ra một khí thế mơ hồ không giận mà uy, dường như vì nàng mà bầu không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, khiến người khác cảm giác có một cỗ áp lực khó hiểu nào đó đè ép lấy mình.

Có điều đối với Thẩm Thạch, thái độ của Chung Thanh Trúc vẫn có chỗ khác biệt, nàng đứng đó bình tĩnh nhìn hắn. Một lát sau, khóe miệng khẽ cử động, nàng đang mỉm cười.

Như hoa mai yên lặng nở giữa trời đông.

Nàng chậm rãi đi tới, đồng thời nói khẽ: “Cái gì đó, ngươi biết chắc chắn ta sẽ tới thăm sao?”

Thẩm Thạch mỉm cười nhìn nàng, nói: “Sau khi ta tỉnh lại được một lúc thì chợt nhớ tới trên người có vài thứ tốt, a..., mấy cái Túi Như Ý chắc là ở chỗ của ngươi.”

Chung Thanh Trúc mỉm cười, khuôn mặt trở nên dịu dàng thêm vài phần. Dường như trước mặt Thẩm Thạch, vẻ ôn nhu trước kia của nàng phục hồi được một chút khiến trông nàng bây giờ càng thêm vẻ dịu dàng, quyến rũ. Chung Thanh Trúc vừa cười vừa nói: “Những thứ ngươi nói... không có, ta bỏ lại toàn bộ chúng trong bí cảnh rồi.”

Vừa nói nàng mỉm cười kéo ghế lại rồi ngồi xuống. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng động “rắc, ầm ầm” điếc tai.

Mặt Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cứng đờ, thân hình nàng đột nhiên ngừng lại.

Dưới người nàng, chiếc ghế gỗ vốn rất vững chắc bỗng trở thành một đống mảnh vụn.
================
Nhớ ơn sâu, nam nhân tới hỏi
Vì nghĩa nặng, mỹ nữ đến tìm.
Nàng đứng đó như hoa mai nở
Uyển chuyển ngồi, ghế vỡ tan tành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui