Lục Tiên

Vấn đề này làm Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, nhìn ánh mắt đó của Chung Thanh Lộ nhất thời hắn chẳng biết nói gì. Trong lúc hai người đang trầm mặc yên lặng, bỗng nghe tiếng vị lão sư thở nhẹ giống như thở dài một hơi, rồi lão ngừng tay, cười ha ha, nói:

“Xong rồi”.

Thẩm Thạch nhìn xuống, trên mặt bàn ngoại trừ những khối đá vụn lớn nhỏ không đồng đều là một viên bảo thạch với sắc xanh óng ánh. Thời khắc này dường như tất cả hào quang từ bốn phương tám hướng đều bị một cỗ lực lượng vô hình thu hút lại, rơi xuống viên bảo thạch màu lam sáng chói xinh đẹp, ánh sáng phản xạ ra làm cho người xem thần hồn mê mẩn.

Cho dù là Thẩm Thạch vào lúc này cũng cảm thấy bất ngờ, viên Lam Oa Thạch này tinh khiết, sáng bóng, phẩm chất như vậy thì chỉ có bốn chữ để hình dung đó là “hoàn mỹ vô khuyết”, chất lượng tuyệt đối là vượt trội so với tất cả Lam Oa Thạch hắn đã kinh qua từ trước đến nay. Mà đôi mắt đẹp của Chung Thanh Lộ sáng lên, hiện lên vẻ say mê, hiển nhiên trước vẻ đẹp hoa mỹ như vậy thiết nghĩ bất cứ ai cũng không có năng lực cưỡng lại.

Giờ phút này không chỉ hai người bọn họ bị khối bảo thạch tuyệt đẹp này làm cho mê mẩn mà toàn bộ Thải Thạch Trai, bỗng nhiên im bặt, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn về đây. Lam Oa Thạch tuy rằng hiếm thấy, nhưng ở cấp bậc linh tài cũng không tính đặc biệt gì, cũng không phải là thiên tài địa bảo giá trị liên thành. Đối với cá nhân tu sĩ dùng để tu luyện hoặc trên phương diện luyện đan, luyện khí mặc dù cũng có trợ giúp nhưng nó không thể có công dụng nghiên trời lệch đất như những linh tài trong truyền thuyết khác.

Tuy nói vậy, nhưng loại bảo thạch vừa tuyệt mỹ vừa quý hiếm như thế, cho dù là bất cứ lúc nào thì nó cũng là vật được nữ nhân cực kì ưa thích. Cho nên những loại bảo thạch này đều có mặt ở Thải Thạch Trai và đây cũng là lí do tại sao Thẩm Thạch đã nghĩ ra công dụng khi vừa nhìn thấy Lam Oa Thạch.

Nhưng viên Lam Oa Thạch này hoàn mỹ đến mức vượt cả dự liệu của Thẩm Thạch. Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn nhanh chóng cảm nhận được xung quanh vô số ánh mắt nóng rực kèm theo hâm mộ của các nữ tu đang nhìn về phía này, ngay cả Chung Thanh Lộ đứng bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ. Tất cả đều hiện lên thần sắc say mê, đắm chìm vào nó, nội tâm hắn thầm kêu lên không ổn.Chung Thanh Lộ nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ viên bảo thạch như mộng như ảo, rất lâu sau mới hồi phục được tâm trí, tay vẫn che miệng vài phần như không thể khống chế được tâm tình vẫn còn đang kinh ngạc của mình, nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch, tán thưởng không thôi: “Thạch Đầu, bảo thạch này thật là quá đẹp”.

Thẩm Thạch cười khan một tiếng, dù sao hắn cũng là nam nhân nên sức kháng cự mạnh hơn so với nữ nhân rất nhiều. Nhưng giờ phút này trong lòng hắn bắt đầu lo lắng về những việc sắp phát sinh. Tuy vậy ngoài miệng vẫn vô thức trả lời nàng:” Đúng vậy, cũng không tệ lắm”

“Đâu chỉ là không tệ”. Chung Thanh Lộ cười, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó lộ ra một tia ôn nhu lần thứ hai hỏi hắn:

“À phải rồi Thạch Đầu, vừa rồi hỏi ngươi tới đâu rồi, ngươi tới Thải Thạch Trai…, bảo thạch này…ngươi muốn đưa cho ai sao?”

Thẩm Thạch tức cười, một lát sau nói nhỏ:” Mấy ngày trước vô tình ta tìm được khối Lam Oa Thạch này, ta dự định sau khi loại bỏ hết lớp đất đá bên ngoài rồi đưa cho một vị bằng hữu, chẳng qua ta cũng không ngờ khối bảo thạch này lại có phẩm chất cao như vậy.”

“Không thể nói như vậy, khối Lam Oa Thạch này quá đẹp”. Hơn phân nửa tinh thần của Chung Lộ vẫn lưu luyến với khối tinh thạch màu lam, thuận miệng nói tiếp một câu. Đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì, đưa mắt liếc Thẩm Thạch thật sâu, đôi má nàng chợt nổi lên một một tia đỏ ửng, thấp giọng hỏi:

” Ngươi…là thật sự là muốn tặng cho vị bằng hữu kia?”

“A…” Thẩm Thạch nhìn thần sắc biến ảo trên khuôn mặt của Chung Thanh Lộ, hắn cứng họng, một chữ cũng không thốt ra được, mơ hồ trên thái dương có thể thấy được mồ hôi rịn ra.

Thời khắc này hắn lúng túng vô cùng, bỗng nhiên có một thân ảnh đi đến bên hai người, là một nữ tu có dung mạo tú lệ, ánh mắt nàng chăm chú nhìn viên bảo thạch kia, nhìn Thẩm Thạch rồi vội vàng nói:

“Vị sư huynh này, cho hỏi ngươi có thể nhượng lại cho ta viên Lam Oa Thạch này không? Cần bao nhiêu linh tinh cũng được chỉ cần ngươi ra giá”.

Thẩm Thạch nghe xong khẽ giật mình, không đợi hắn kịp phản ứng, lúc này sắc mặt Chung Thanh Lộ lập tức lạnh lẽo, mới nhìn giống như là đang muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng nhiên xuất hiện một hồi âm thanh ồn ào mãnh liệt vang lên trong Thải Thạch Trai, phần lớn là nhao nhao về hướng Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ, đại bộ phận đều là nữ tu, hai mắt sáng lên đang hưng phấn kích động tột độ, xen lẫn là một số nam nhân tài đại khí thô (đại gia) đang đi cùng bạn gái tới đây, cả đám đều lớn tiếng hô hào:

“Bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền, ta muốn mua”

“Huynh đệ ngươi ra giá đi, ta mua tặng mỹ nhân”

“Ta rất thích khối bảo thạch này, vị sư huynh, ngươi giúp ta hoàn thành ước nguyện nhé”
“A, a, a…Đại ca ngươi đem khối bảo thạch này cho ta đi, rồi ngươi muốn làm gì ta tùy ý a, coi như là như là…”

“Tiện nhân im miệng”

Hàng tá âm thanh hỗn tạp như hồng thủy cuốn tới, khiến cho Thẩm Thạch trong nhất thời chỉ biết trợn mắt há miệng, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh mỹ nữ đối với một món đồ trang sức mà không ngần ngại điều gì mạnh mẽ tranh đoạt, thế nên hắn cũng chẳng nghe rõ tiếng bọn họ cãi vã. Không chỉ khách hàng mà ngay cả bọn lão bản, tiểu nhị của Thải Thạch Trai cũng lộ ra vẻ sợ hãi thán phục. Vị lão sư phụ tự mình tách lớp thạch bì (đất lớp đất đá bên ngoài) để làm lộ ra Lam Oa Thạch tuyệt mĩ cũng không kìm được, hướng tới Thẩm Thạch mở miệng:

“Vị Tiểu ca này, nếu ngươi có ý nhượng lại, bổn điếm nguyện dùng giá cao thu mua vật ấy, đưa ra giá tốt nhất thương lượng, tuyệt đối sẽ khiến ngươi thỏa mãn”
Cho tới hôm nay Thẩm Thạch mới biết tuy trong thiên hạ có vô số thiên kì bách quái linh tài có công dụng lớn nhỏ đối với tu sĩ, nhưng độ quý giá của linh tài không phải là tiêu chuẩn duy nhất… khỏa bảo thạch này trên thực tế không có quá nhiều công dụng, nhưng chỉ cần dựa vào vẻ đẹp không tì vết, hoàn mĩ vô song thì Lam Oa Thạch liền nghiễm nhiên đứng ngang hàng cùng một vài loại kì trân, thiên tài địa bảo rồi.

Nhìn lướt qua đám đông một hồi da đầu Thẩm Thạch trở nên tê dại, mặc dù trong Thải Thạch Trai không xuất hiện những đại nhân vật kinh thiên động địa Đại chân nhân, nhưng nhìn bọn nữ tu khí thế hừng hực, vô hình chung đã làm cho hắn sinh ra một cảm giác áp bách, vô lực kháng cự. Kể cả Chung Thanh Lộ đang đứng cạnh hắn sắc mặt cũng đại biến, ngoài vẻ kinh ngạc ra thì vẻ tức giận lại càng nhiều hơn vài phần, răng ngà cắn chặt, bên trong nàng có vài phần tức giận như trẻ con trỗi dậy, khi món đồ mà mình yêu thích bị nhiều người tranh đoạt như vậy.

Tâm niệm Thẩm Thạch nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhanh tay cầm lấy viên ngọc màu xanh nhét ngay vào túi Như ý, đồng thời cầm một nắm lớn linh tinh ném qua cho lão sư phụ, rồi tiến tới nắm tay Chung Thanh Lộ hướng về cửa Thải Thạch Trai nhanh chóng chạy đi, vừa chạy hắn vừa la lớn:

” Không bán, tuyệt đối không thể bán, viên Lam Oa Thạch này đã có chủ rồi, xin mọi người tránh đướng.”

Chung Thanh Lộ không tự chủ bị hắn kéo ra ngoài, thân thể thoáng lảo đảo một chút, hơn nữa lúc này nàng cảm giác được bàn tay mình đang bị hắn nắm chặt, đôi má hồng lên, trong thâm tâm như muốn giãy dụa, nhưng nghe Thẩm Thạch la lên một câu đó tâm trí nàng không khỏi nhảy dựng lên, cũng không có khí lực để rút tay ra, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn theo bóng lưng hắn, nhịn không được liền cùng hắn chạy ra ngoài.Sau lưng hắn một đám nữ tu sĩ ngây ngốc một chút, nhân khoảnh khắc này Thẩm Thạch mang theo Chung Thanh Lộ nhanh chóng chóng chạy ra khỏi Thải Thạch Trai. Một lát sau mọi người khôi phục lại tinh thần, viên ngọc xinh đẹp như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua, một đám nữ nhân hô to gọi nhỏ hăm hở đuổi theo.

Nhưng bọn họ còn kém một chút thời gian, khi vọt tới đầu đường thì chỉ thấy một biển người lũ lượt ngược xuôi, hai người cầm khối bảo thạch kia chẳng biết đã chạy đi đâu mất.Đám nữ tu bỏ công tìm kiếm cả buổi cũng không phát hiện được gì, chỉ hận hai kẻ kia lủi đi còn nhanh hơn thỏ, cả bọn quay lại đầu đường chỉ biết dậm chân tức giận, than thở, tiếc mãi không thôi.※※※Từ khi thoát ra khỏi Thải Thạch Trai, hai người lập tức hướng đám đông chui vào, rồi cố gắng hết sức tìm những con đường nhỏ, ngõ tối ẩn nấp, luồn lách, rất nhanh chạy đi một bước không dám ngừng, đến đây mới đứng vững lại, thở dài một hơi.

Ngước đầu nhìn lên, Thẩm Thạch phát hiện trong lúc không để ý đã chạy tới tòa thành ở chân núi cũng là đoạn cuối của con phố dài, thầm nghĩ quả thực may mắn khi không bị đám nữ nhân kia phát hiện tung tích, nếu không bị đuổi đến đây thật sự không có đường trốn.Lấy lại bình tĩnh, thở dốc một hơi, hắn lập tức nhớ tới Chung Thanh Lộ còn ở đằng sau mình, vội vàng xoay người ra chỗ khác rồi cười nói với nàng:

” Hiện tại ổn rồi, lúc nãy thật là…”

Lời còn chưa dứt, hắn thoáng ngưng trệ một lúc, nhưng rồi cũng không nói được gì. Trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, bầu má phớt hồng, đôi mắt đẹp đó như giận, như mừng lưu chuyển liên tục.Một bàn tay trắng nõn, trơn mịn, mền mại cùng tay hắn nắm chặc.

Một trận gió từ trên Thanh Long sơn thổi qua, làm tà áo hai người có chút phiêu động, rất lâu sau, giữa hai người là bầu không khí yên lặng bao trùm không ai biết nói với nhau điều gì cho phải.
===============
Họ Thẩm bảo thạch đến tay
Định bụng dành để tặng ngay người tình
Chẳng may Lộ Muội thình lình
Ở đâu xuất hiện mắt nhìn hỏi ngang...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui