Lục Tiên

Bức tượng thần linh điêu khắc bằng đá kia mới nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, màu sắc xám xịt, hoa văn thô ráp, được làm bằng chất liệu giống hệt với những tảng đá thường thấy ở ven chân núi. Ngược lại, nét chạm trổ trên đó lại tốt vô cùng, khắc họa được thần thái, hình tượng của Trư Đầu Long vô cùng sống động.

Trên bức tượng đá đầy những dấu vết của tháng năm, hiển nhiên là một vật cổ xưa. Năm đó khi Thẩm Thạch vẫn còn là thiếu niên, hàng ngày làm việc ở đây, lúc nói chuyện phiếm cùng Hải Tinh cũng từng hỏi qua nàng. Nhưng có vẻ như Hải Tinh cũng không rõ về điều này cho lắm, chỉ biết rằng cái tượng thần này đã được truyền thừa trong thôn từ xa xưa, luôn được Hồng Bạng nhất tộc thập phần kính ngưỡng, thường xuyên cúng bái cầu an, đặc biệt thường vẫn thường hay bái tế những khi tộc nhân rời bến đi đánh cá.

Đối với hàng trăm hàng ngàn loại tín ngưỡng, thần linh kỳ quái của các bộ tộc trong Yêu tộc, Thẩm Thạch sau khi lọt vào Yêu giới đã hiểu rõ vô cùng, nên không hề cảm thấy lạ lẫm gì. Hồng Bạng Yêu tộc từ xưa đến nay vẫn luôn sinh sống bên trong Thương Hải, nên việc thờ phụng Trư Đầu Long, loại Hải Thú cường đại nhất trong lòng đại dương, kỳ thật cũng là thuận lý thành chương. Vậy mà khi hắn vừa mới cùng Chung Thanh Trúc bước vào trong Hồng Bạng thôn đã được chứng kiến được cảnh này, quả thật là vô cùng bất ngờ.

Một đám các thôn dân của Hồng Bạng Yêu tộc đều quỳ rạp xuống trước pho tượng thần Trư Đầu Long, nhìn vô cùng đông đúc, có vẻ như toàn bộ thôn đều đã kéo tới nơi này, kể cả người già và con trẻ. Ở giữa sân có duy nhất một người đang đứng là Hải Tinh, thân thể của nàng ép sát vào hòn đá bên cạnh bức tượng Trư Đầu long, hai tay ôm chặt lấy tượng thần. Vỏ sò màu hồng sau lưng nàng khẽ run, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt lại, vẻ mặt có vài phần thống khổ, tựa như thân thể đang phải chịu đựng điều gì đó.

Thẩm Thạch kinh ngạc phi thường. Trong trí nhớ của hắn, năm năm ở trên Thanh Ngư Đảo chưa bao giờ có tình huống như thế này. Thoạt nhìn qua, đây có vẻ như là một hình thức cúng tế kỳ dị, nhưng hắn dám chắc rằng tế điển của Hồng Bàng Nhất tộc hoàn toàn không phải là như vậy.

Phần đông thôn dân đang cung phụng một ít đồ ăn trước mặt tượng thần. Theo như hắn nhớ, lễ tế tự mừng năm mới của Hồng Bạng nhất tộc vô cùng vui vẻ, tiếng cười nói luôn râm ran, thỉnh thoảng còn có người hoan hỉ nhảy múa hát ca, bầu không khí nhẹ nhàng sung sướng chứ đâu có nặng nề trầm trọng đến lạnh băng thế này?

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Hải Tinh, hắn không nhịn được mà tiến lên phía trước vài bước. Trong bầu không khí đang tĩnh lặng, tiếng bước chân của hắn có chút vang dội, khiến cho vài Hồng Bạng tộc nhân đang ở gần chú ý, trong khoảnh khắc đã có mấy người ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chung Thanh Trúc khẽ nhíu mày, khẽ kéo lưng Thẩm Thạch một cái. Hắn liền lập tực dừng lại, đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện trong ánh mắt của những kẻ nhìn mình chẳng có lấy một tia hữu hảo.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy một tiếng rên nhẹ truyền tới, bên trong bao hàm vài phần thống khổ, lại nghe có phần quen thuộc, đúng là giọng của Hải Tinh.

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng nhìn qua. Những cái đầu đang ngầng lên nhìn hắn của Hồng Bạng tộc nhân cũng quay lại nhìn và biến sắc. Rất nhanh sau đó, rất nhiều Hồng Bạng tộc nhân đang quỳ đều rối rít ngẩng đầu lên, nét mặt bối rối và hoảng sợ, nhìn về phía tượng thần.

Một âm thanh rắc rắc lạnh lùng vang lên từ khe nứt bên trên tượng thần, vết nứt liền tõe ra, kéo dài với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, càng ngày càng lớn hơn. Bụi bay mù mịt bên trên tượng thần, những âm thanh quái dị rộ lên, tựa hồ như tượng thần sắp sụp đổ.

Hải Tinh mặt cắt không còn giọt mắt, cánh tay trắng nõn vẫn không hề lơi lỏng, ôm chặt lấy tượng thần, khổ sở chống đỡ. Trên người nàng như đang phát ra một cỗ Linh Lực thần bí. Nàng nhắm mắt lại, không ngừng thấp giọng tụng niệm những câu chú ngữ tối nghĩa mơ hồ, không ai hiểu được. Nhưng có vẻ như, nhờ có nàng mà tượng thần Trư Đầu Long lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì được hình dáng nguyên vẹn.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Thạch không sao đoán được. Lịch sử Yêu tộc vô cùng cổ xưa, lại bao gồm vô số những bộ tộc lớn nhỏ, mỗi bộ tộc đó đều đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, một bộ tộc thế này có một vài bí mật không muốn người khác biết cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng cái bí pháp kỳ dị kia thoạt nhìn tuy có cũng chút tác dụng, nhưng chuyện đang phát sinh bên trong pho tượng Trư Đầu Long có vẻ như lại càng lợi hại hơn. Lực lượng đủ khiến cho tượng thần chia năm xẻ bảy này không hề có dấu hiệu yếu đi, dù cho Hải Tinh đã vận toàn lực, nhưng những vết nứt vẫn chậm chạp lan ra, chiều hướng sụp đổ của pho tượng là không thể vãn hồi.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bên trong pho tượng thần bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ trầm thấp, như một con thú lớn sắp chết già đang tuyệt vọng phát ra tiếng gầm thét cuối cùng. Một luồng ánh sáng trắng chiếu ra từ bên trong bức tượng thần, Hải Tinh kêu lên một tiếng đau đớn rồi bắn vọt ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng nổ đột nhiên trở nên dữ dội như sấm rền, pho tượng Trư Đầu Long ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảy. Bụi bay mù mịt lên bầu trời, cao đến mấy trượng, vô số những mảnh đá rơi xuống như mưa.

Trong Hồng Bạng thôn lập tức vang lên vô số những tiếng gào thét, tất cả mọi người đều chạy trối chết, tránh né những hòn đá lớn nhỏ có thể làm chết người kia đang rơi xuống. Trong sự hỗn loạn, ánh mặt của Thẩm Thạch ngưng tụ lại. Hắn không lùi bước mà tiến lên, chạy vào bên trong đám bụi mù, về phía Hải Tinh vừa bị vụ nổ lúc nãy thổi bay.

Trong nháy mắt hắn đã xông qua làn khói bụi, xuyên qua cả làn mưa đá đang rơi xuống. Thẩm Thạch thoắt tránh né một hòn đá đang rơi bên cạnh, đảo mắt qua lại liền nhìn thấy được Hải Tinh đang nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, có lẽ đã hôn mê bất tỉnh. Đúng lúc đó, một hòn đá lớn từ trên trời rơi xuống, hướng vào đúng chỗ của nàng.

Thẩm Thạch khẽ quát một tiếng, lao cả thân hình lên. Trong đám bụi mù, ánh sáng vàng đột nhiên lóe lên, chỉ nghe “Bịch” một tiếng trầm thấp, hòn đá đang rơi đã bị đánh lệch đi. “Ầm”, một tiếng nện vào mặt đất vang lên, chỉ cách Hải Tinh vài thước. Hòn đá vừa rơi còn lăn lăn đi một đoạn, để lại một vệt lõm dài trên mặt đất rồi mới ngừng lại được.

Lúc này Thẩm Thạch đã xuất hiện ở bên cạnh Hải Tinh, ánh sáng vàng của Long Văn Kim giáp liền thu lại. Nhưng mặt hắn cũng hơi đỏ lên, thân thể khẽ lay động, quả thực trong lúc vội vã hành động, hắn đụng vào hòn đá đó với hắn cũng không dễ chịu chút nào.

Có lẽ vừa trải qua một phen thống khổ, Hải Tinh khẽ nhúc nhích rồi tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, liền thấy được ngay được ánh mắt đang lo lắng của Thẩm Thạch. Nàng như có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng, trong nhất thời đầu óc mơ hồ không nhớ rõ chuyện gì, cũng chẳng quan tâm đến tình trạng lộn xộn xung quanh. Được Thẩm Thạch ôm lấy trong lòng, nàng bỗng nhiên nở một nụ cười, sau đó yếu ớt nói với Thẩm Thạch:

“Thạch Đầu, ngươi tới thăm ta sao?”
================
Lại thêm một phận má hồng
Cô đơn mòn mỏi ngóng trông đợi chờ
Chuyện tình thoáng tựa giấc mơ
Chàng như làn gió tình cờ ngang qua!
================
Thôn dân quỳ dưới tượng đài
Hải Tinh tái nhợt mặt mày khẽ run
Trư Đầu Long bỗng nổ tung
Thạch đầu xuất hiện giải hung cho nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui