Lục Tiên

Tuyết bay bay nhuốm cho trời đất cùng toà thành này một màu trắng xoá, làm cho mọi người ở Lăng Tiêu Tông quanh năm sống ở phía nam của Hồng Mông đại lục có chút không thích ứng, nhưng dù sao đám người Thẩm Thạch cũng là tu sĩ, một thân đạo hạnh, cơ thể tự nhiên cũng mạnh mẽ hơn phàm nhân không ít, cho nên đối với loại thời tiết khắc nghiệt này không phải không thể chịu đựng nổi.

Hoa tuyết rơi che đi tầm nhìn của bọn hắn, phía sau có chút mơ hồ, sau đó mọi người rất nhanh phát hiện ra Thẩm Thạch vốn trầm mặc từ lúc đầu, không biết từ lúc nào khoảng cách đã cách xa với mọi người khoảng vài trượng, hơn nữa hắn cũng không có đi tiếp mà ngồi xổm trên mặt đất.

Vĩnh Nghiệp hoà thượng có chút kinh ngạc, liền đi đến thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc cùng Cam Trạch nhìn nhưng cũng không nói gì, nhưng Tôn Hữu thì cau mày nhìn lại, cũng không chắc chắn, do dự nói: “Hình như… con heo của hắn có vấn đề gì đó?”

Lần này xuất phát tự nhiên Thẩm Thạch sẽ mang theo Tiểu Hắc, qua nhiều năm như vậy, một người một heo đã như hình với bóng rồi. Sau khi đi về phương Bắc được mấy ngày, Tiểu Hắc vẫn bình thường, thành thật đi theo sát Thẩm Thạch, dù cho liên tục phải truyền tống nhưng cũng chẳng có gì phức tạp với Tiểu Hắc.

Chẳng qua là khi cả đội đến được Tuyết Châu và từ khi rời khỏi truyền tống trận thì Thẩm Thạch rất nhanh đã phát hiện ra sủng vật của mình có một ít điểm khác thường.

Ở bên trong Phi Tuyết Thành, Tiểu Hắc đột nhiên giống như là tâm thần không có tập trung hết nhìn đông lại nhìn tây, rất nhiều lần dùng mũi của mình hít hít ngửi ngửi trong không khí giống như là đang tìm kiếm vật gì đó. Sau đó cả đoạn đường sau này, Tiểu Hắc đột nhiên dừng lại, kiên quyết không chịu đi về phía trước nữa, Thẩm Thạch ngồi xuống bên cạnh, trấn an nó, vô tình phát hiện ra cơ bắp trên người của Tiểu Hắc đã toàn bộ căng hết cả lên.

Tựa hồ nó vô cùng khẩn trương.

Thẩm Thạch giật mình, loại tình huống này của Tiểu Hắc không phải hắn chưa từng gặp qua, nhưng tình huống như vậy đều là lúc bọn hắn khi đi du lịch thám hiểm đụng phải nhưng yêu thú địch nhân lợi hại, hoặc là lúc Tiểu Hắc phát hiện ra thiên tài địa bảo vô cùng trân quý kích động nó nên nó mới khẩn trương như thế.

Nhưng bây giờ… Thẩm Thạch ngẩng đầu lên nhìn bốn phía Phi Tuyết Thành, bốn bề tuyết phủ trắng xoá, mọi thứ đều an tĩnh thì lấy đâu ra địch nhân hay bảo vật?

Thẩm Thạch do dự một lát rồi ôm Tiểu Hắc vào lòng, liền nhận ra cơ thể Tiểu Hắc đang run rẩy, mà khi hắn nhìn qua đôi mắt của Tiểu Hắc thì thấy trong đôi mắt của nó loé lên hào quang kì dị.

Một đạo dị quanng ba màu, một đạo bụi tử khí mênh mông.

Từ lúc đầu Tiểu Hắc đã nhìn đông nhìn tây, cảnh giác không ngừng, hình như sau cùng nó đã có manh mối, nó chỉ một mực nhìn về một phía.

Nhìn gắt gao, chằm chằm nhưng trong miệng nó không phát ra một tiếng. Hoa tuyết rơi từ trên không trung xuống, vài hoa tuyết có hình dáng sắc nhọn như răng nanh nhưng rồi cũng chậm rãi tan chảy.

Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, thoáng ngẩng đầu nhìn về phía kia, sau đó đem Tiểu Hắc ôm trước ngực rồi đi lại chỗ mọi người ở phía trước, gật đầu cười cười, áy náy nói.

“Tiểu gia hoả trước giờ chưa từng tới nơi lạnh như vậy, nói không chừng đây là lần đầu thấy tuyết rơi, nên có chút khẩn trương thôi.”

Mọi người đều nở nụ cười, bầu không khí dịu lại không ít, cả đám nhao nhao quay người lại, tiếp tục hành trình. Thẩm Thạch nhìn vào trong lòng mình, Tiểu Hắc có lẽ nằm trong lồng ngực chủ nhân, cảm nhận được tia khí tức ôn hoà nên thân thể cùng tinh thần của nó có vẻ buông lỏng được đôi chút, chỉ là ánh mắt của Tiểu Hắc vẫn nhìn về phương hướng đó, không biết trong nội tâm nó suy nghĩ gì lúc này.

Thẩm Thạch trầm mặc bước tiếp, đột nhiên hắn gia tăng cước bộ đi nhanh về phía trước, đến bên cạnh Vĩnh Nghiệp hoà thượng, thoáng nở nụ cười, nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh.”

Vĩnh Nghiệp quay đầu lại, chắp tay nói: “Thí chủ có việc gì vậy?”

Thẩm Thạch giơ ngón tay chỉ về hướng mà mọi người đang tiến tới nói: “Chúng ta đi hướng này sao?”

Vĩnh Nghiệp gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là hướng đi phương Bắc, nơi mà chúng ta muốn đi chính là hướng này.” Dừng lại một lúc, y lại mỉm cười nói tiếp: “Ở phương Bắc chính là nơi có băng nguyên cùng tệ môn Trấn Long Điện, tất cả đều ở đó.”

Thẩm Thạch gật đầu, cũng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn thẳng tới, tựa hồ xuyên qua làn tuyết, nhìn về phương Bắc hư vô mờ mịt kia. Phong tuyết đầy trời, thời tiết càng lúc càng lạnh, trong Khổ Hàn Chi Địa có Trấn Long Điện trấn giữ cửa vào Long giới là ở chỗ này sao?”

Long tộc…?

Hắn lại cúi đầu nhìn vào Tiểu Hắc trong ngực mình, phát hiện nó vẫn nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm không biết tên ở phương Bắc, lạnh lùng mà chăm chú nhìn mãi.

Không lên tiếng, không gọi, chỉ là gắt gao nhìn vào.

Khoảng nửa canh giờ sau trận phong tuyết bắt đầu yếu bớt, chừng một canh giờ nữa thì ngừng lại hoàn toàn.

Trong Phi Tuyết Thành lúc trước có một ít tuyết chuyển sang màu xám nhưng trận phong tuyết vừa rồi đã che lấp đi hết số tuyết cũ, nó càng làm cho toà thành này đẹp lên không ít. Tuyết ngừng rơi, trên đường phố cũng có nhiều người đi lại hơn, nhìn lên trên bầu trời thì sắc trời lúc này cũng sáng sủa hơn.

Nhưng lúc này đã là hoàng hôn, Vĩnh Nghiệp thương lượng với mọi người một lát rồi quyết định nghỉ ngơi ở trong thành một đêm dưỡng sức để ngày mai xuất phát, dựa theo những gì y nói lúc đầu, từ Phi Tuyết Thành muốn đến Trấn Long Điện ở sâu trong Tuyết Nguyên vẫn còn một lộ trình dài dằng dặc thập phần gian khổ, dù là tu sĩ cũng không nhẹ nhàng chút nào.

Trước giờ mọi người ở Lăng Tiêu Tông chưa bao giờ đến Tuyết Châu, tự nhiên hết thảy đều nghe theo sự an bài của Vĩnh Nghiệp, dù sao thời gian cũng không gấp, nghỉ ngơi một đêm là tốt nhất. Vì vậy Vĩnh Nghiệp liền dẫn mọi người tìm một khách sạn trong thành, đến khi trời tối y mời mọi người lại phòng y, nhân cơ hội này kể sơ lược cho tất cả về Tuyết Châu cũng như một ít tình huống ở trong băng nguyên, rồi những công việc, đồ vật cần chú ý nhất nhất nói rõ cho các đệ tử Lăng Tiêu Tông.

Trong lúc mọi người đang lắng nghe thì trong phòng bỗng có người xen vào một câu hỏi, là Cam Trạch một người bình thường ít khi nói chuyện, chỉ thấy y đưa mắt nhìn mãi về phía Vĩnh Nghiệp nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo, năm đó Thánh Nhân Cơ Vinh Hiên Tổ sư sáng lập ra Trấn Long Điện có huyết mạch hậu đại lưu truyền đến nay hay không?”

Cam Trạch vừa nói xong, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, bốn người của Lăng Tiêu Tông lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có Vĩnh Nghiệp lông mày nhíu lại, quay đầu lại nhìn Cam Trạch, hai ánh mắt giao nhau trong không trung, một lát sau Vĩnh Nghiệp nhìn sang chỗ khác, hai tay chắp trước ngực, bình tĩnh nói:

“Cam sư huynh, Cơ tổ sư năm đó chí nguyện to lớn, xuống tóc xuất gia, cũng không có hậu đại nối dõi, đây là sự tình mà cả thiên hạ đều biết.”

Ánh mắt Cam Trạch khẽ động, nhìn y nói: “Việc này ta tự nhiên biết, chỉ là…Xin hỏi sư huynh, trước khi huynh bái nhập Trấn Long Điện, không biết tục gia dòng họ của huynh là gì?”

Vĩnh Nghiệp hơi cúi đâu, trầm mặc một lát, y khẽ nói:

“Trước khi xuất gia, bần tăng vốn họ Cơ.”
================
Tiểu Hắc bỗng dưng giật mình
Không hiểu cảm giác thất kinh sự gì
Vĩnh Nghiệp trầm mặc chau mi
Họ Cơ xuất giá chuyện chi mở lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui