Lục Tiên

Băng thạch nham trong lời của Vĩnh Nghiệp hòa thượng thật ra là một tảng đá rất lớn có thể tích khổng lồ, toàn thân của nó đều màu trắng và xung quanh có rất nhiều lỗ thủng. Nếu mà nhìn thoáng qua thì trông nó không khác nào một tảng băng lớn. Tại cánh đồng tuyết trắng hoang vu này tự nhiên có một khối băng thạch nham xuất hiện, nó đứng đó không biết bao năm mặc cho những bông tuyết trắng xóa từ không trung hàng ngày vẫn lặng lẽ rơi lên trên mình nó như đắp thêm lớp áo trắng tinh tươm.

Tiểu Hắc miệng kêu hừ hừ vài tiếng rồi tung tăng đi trên đám tuyết, từng cái vuốt heo lún sâu xuống đến tận mắt cá chân. Chốc chốc nó lại ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Thạch cũng đang bước đi trên tuyết với những bông tuyết trắng xóa đang bám trên người, xem ra chả mấy chốc hắn cũng sẽ giống như những băng thạch nham kia sẽ phủ một chiếc áo khoác màu trắng. Trong cõi trời đất nơi đây từng bông tuyết cứ phấp phới vui đùa trong gió khiến cho đâu đâu cũng chỉ một màu, cả Thương Mang cũng bị nhuộm trắng.

Có lẽ sau tảng băng thạch nham có phải tuyết sẽ dày hơn không?

Bước chân mọi người không ngừng đi về phía trước, Vĩnh Nghiệp hòa thượng đương nhiên vẫn là hoa tiêu dẫn đầu. Gã dẫn mọi người đi ngang qua tảng băng thạch nham, dần dần tiến sâu vào trong lãnh thổ của cực bắc Tuyết Nguyên*.

Tuyết Nguyên *: theo mình nghĩ tiếng việt mình có Cao Nguyên, Tây Nguyên đọc ra mọi người đều có thể hiểu nghĩa được vì vậy mình xin mạn phép để là Tuyết Nguyên (mọi người có thể hiểu là cánh đồng tuyết, vùng đất trên cao phủ đầy tuyết trắng đều có thể được cả).

Từng bông tuyết cứ phiêu du trong gió mà xuống, từng hạt trắng tinh làm che đi tầm mắt, may là còn không có gió lớn cho nên nhìn cảnh tuyết trắng này rất ôn hòa dịu nhẹ. Tất cả những thứ dơ bẩn đen tối đều được tẩy sạch thành một màu trắng noãn.

Năm đệ tử trẻ tuổi của Lăng Tiêu Tông lần đầu đến Tuyết Nguyên ở cực Bắc, xem phong cảnh nơi đây so với tuổi thơ ở phía Nam quả là hoàn toàn khác biệt. Ai ai cũng thấy tò mò mà ngắm nhìn vạn vật xung quanh. Thẩm Thạch là người đi cuối đoàn, trong mắt của hắn cảm thấy thế giới nơi này một màu trắng trong thật là yên bình không hẳn chỉ toàn có khắc nghiệt và hiu quạnh.

Từng bước chân lạnh giá bước đi trên tuyết, tất cả con đường đi tới đều là một đường bằng phẳng, đôi chỗ cũng có địa thế hơi nhấp nhô, cũng đôi khi đi qua khu vực có gió lớn thổi. Thấp thoáng xa xa trong các đống tuyết vẫn mọc lên những đám cây, những loài thực vật có sức sống thật là bền bỉ dám ương ngạnh chống chọi lấy cái lạnh giá của vùng Tuyết Nguyên nơi đây.

Thẩm Thạch chưa từng thấy qua những loài thực vật ở nơi đây, có thể nơi giá lạnh này quá khắc nghiệt nên các loại cỏ cây bình thường không thể sinh tồn được. Nhiều loại thực vật hắn thấy đều không cao lớn, một số ít cỏ dại đã chết héo nằm trên đất, thỉnh thoảng cũng có một vài cây nhưng đều là thấp bé, cao nhất không quá thắt lưng, lá cây nhỏ và nhọn hoắt, thỉnh thoảng có làn gió đến làm đung đưa những chạc cây, trên ngọn của chúng hầu hết đều có tuyết phấn cùng với kết những đóa băng lăng.

Trên Tuyết Nguyên trống vắng này thỉnh thoảng gió lay động những hạt tuyết tung bay còn tạo ra những âm thanh, khi gió ngừng thì mọi vật lại hoàn toàn tĩnh lặng.

Từng bước chân cứ cất bước đi trên nền tuyết tơi xốp, mỗi khi nhấc lên lại tạo thành một cái hố nhỏ. Thẩm Thạch cúi đầu xuống quan sát, lông mày khẽ cau lại vì hắn đã phát hiện ra dấu chân trên tuyết có vẻ ngày càng sâu hơn, mà lúc này mới chỉ đi qua khối băng nham thạch chưa được bao lâu. Đang lúc hắn chìm vào suy tư thì cách đó không xa truyền đến tiếng thở nhẹ, đó là âm thanh phát ra từ Chung Thanh Lộ, thân thể của nàng dường như bước chệch đi cho nên hơi nghiêng ngả, may mà nàng đã có phản ứng nhanh nên đã cố lấy lại được thăng bằng cho cơ thể.

Nhưng nhìn kỹ lại khuôn mặt của nàng dường như hơi lo lắng, có thêm phần hoảng sợ mà nhanh chóng nhảy sang bên cạnh hai bước mà kinh hãi kêu lên :”Phía dưới có cái gì đó kìa.”

“Hả?” mấy người bên cạnh cũng khẽ giật mình mà kêu lên rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng, Thẩm Thạch cũng vậy cũng đã đến kề bên,thấy hắn Chung Thanh Lộ vội vàng nhỏ nhẹ nói :” Giống như là.. ta dẫm phải một vật gì đó mềm mềm, nó còn cựa quậy y như là còn sống vậy đó.”

Nói đến đấy sắc mặt của nàng chợt trở nên tái nhợt mà nói tiếp :”Không phải là .. có phải là ta đã dẫm phải một con rắn rồi không?’

Dùng đạo hạnh của mọi người nơi đây đương nhiên sẽ không hề sợ hãi một con rắn, nhưng mà cái loại bò sát với hình dáng ghê tởm này đúng là không thể ưa nổi, nhất là đối với một nữ tử như Chung Thanh Lộ mà nói thì trời sinh vốn đã ghê sợ những loài vật xấu xí rồi.

Thẩm Thạch đương nhiên hiểu rõ điều này, hắn vội cười mà gật đầu với nàng, rồi nhanh chóng an ủi vài câu, đang muốn đến bên cạnh nàng để xem xét kỹ hơn thì bất chợt dưới bước chân mà Chung Thanh Lộ vừa nhảy lên thì có một vật màu trắng động đậy, sau đó có có một con vật liều mình nhảy ra ngoài, rất nhanh nó không dám quay đầu nhìn lại mà cắm đầu chạy trốn thục mạng.

Nó toàn thân màu trắng, tai dài mắt đỏ, trong nháy mắt mọi người đã nhận ra con vật đó rồi, Vĩnh Nghiệp hòa thượng cười nói :”Cô nương yên tâm,đấy không phải là con rắn đâu mà là một loài thỏ tuyết, một thứ động vật vô hại duy nhất trên mảnh Tuyết Nguyên này.”

Mọi người nghe vậy liền lập tức cười rộ lên, Chung Thanh Lộ ngày thường ít đi ra ngoài cho nên kinh nghiệm thật là thiếu thốn, sắc mặt của nàng liền nhanh chóng ôn hòa lại, nàng dịu dàng thè lưỡi rồi nói :”Là thỏ ah, thật là may quá, muội chỉ sợ đó là con rắng, nghĩ đến thôi mà trong lòng đã thấy rùng mình rồi.”

Tôn Hữu bên cạnh lắc đầu và nói :”Đại tiểu thư ah, cô bây giờ dù gì cũng là tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh cao giai rồi, kể cả gặp yêu thú lợi hại hơn con rắn đi nữa cũng một đòn là đánh nó chết toi còn sợ cái gì nữa chứ?”

Chung Thanh Lộ mặc kệ những lời nói mỉa của Tôn Hữu, nàng quay sang chừng mắt với gã thì bỗng thấy Tiểu Hắc ngẩng đầu lên hướng nàng kêu hừ hừ hai tiếng.

Chung Thanh Lộ nhìn thái độ của nó liền quay sang chất vấn Thẩm Thạch :”Cái con heo này tên gì, chẳng lẽ đến ngay cả con heo mày cũng xem thường ta sao?”

Thẩm Thạch liền ho khan một tiếng cười xòa giải thích :”Không cần để ý đến nó, ngay cả ta nhiều lúc cũng bị nó xem thường cơ mà.”

Tiểu Hắc mặt hất lên chậm rãi chạy về phía trước, Thẩm Thạch vẫn đang xoa dịu Chung Thanh Lộ :”Nàng yên tâm đi, mũi của Tiểu Hắc rất thính, nếu chúng ta đi sau lưng nó có bất kỳ con rắn hay con gì ẩn trong tuyết đều sẽ bị nó tìm ra ngay.”

Chung Thanh Lộ cười xòa một tiếng rồi cũng tiếp tục cuộc hành trình, nhưng không hiểu tại sao giờ nàng lại chuyển sang đi bên cạnh Thẩm Thạch.

Đoàn người vẫn cứ tiếp tục đi, nhưng sau khi đi qua một cái ngã ba thì không khí lúc trước có vẻ gấp gáp khẩn trương giờ đã dịu đi rất nhiều, mọi người cũng đã thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu những cuộc chuyện trò tán gẫu. Mà trong lúc đó không một ai để ý rằng Chung Thanh Trúc giờ đây lại là người đi cuối đoàn.

Nàng nhanh chóng nhìn qua cái hố nhỏ trên tuyết, sắc mặt cũng trở nên trầm mặc, lúc này nàng bỗng quay lưng lại với đoàn người, mà ở phía đằng xa trên mảnh tuyết trắng kích xạ ra một tia sáng bạch sắc rồi đột nhiên một con mắt của nàng cũng có sự biến hóa, một bên đồng tử liền thay đổi một cách yêu dị, nó trở nên hẹp và nhỏ đi, nhìn kỹ trông nó thật là giống…

Giống với mắt rắn.

Từ Vĩnh Nghiệp hòa thượng thì đoàn người đến từ Lăng Tiêu Tông đã biết được một điều, đó là từ mảng cực Bắc Tuyết Nguyên này mà muốn đi đến sơn môn của Trấn Long Điện thì chỉ có những trưởng lão Nguyên Đan cảnh mới can đảm ngự không phi hành, ở nơi đầy rẫy nguy hiểm bủa vây tứ phía này thì đệ tự của Trấn Long Điện từ Thần Ý cảnh trở xuống đều phải đi từng bước xuyên qua Tuyết Nguyên mà đến nơi.

Đoạn đường này mọi người phải đi ước chừng mất khoảng bảy ngày.

Vĩnh Nghiệp hòa thượng thiên về an toàn nên mới lựa chọn lộ trình này. Cho dù Trấn Long Điện là một trong Tứ Chính có nội tình thâm sâu cũng không có khả năng đem toàn bộ Yêu thú trên Tuyết Nguyên tiêu diệt hết, nhưng nếu mà vạch ra những con đường đi lại thì sớm đã dọn dẹp hết các Yêu thú lợi hại.

Cho nên ngày thứ nhất bọn người Thẩm Thạch đi trong Tuyết Nguyên từ sáng đến tối đều không gặp bất cứ một trở ngại nào. Còn những Yêu thú hung tàn ở Tuyết Nguyên thì đều không có lấy một con xuất hiện.

Khi trời đã về đêm, Vĩnh Nghiệp đã dẫn mọi người đến một đằng khuất gió đằng sau gò núi, ở nơi đây có một cái huyệt động nhỏ có thế chứa được khoảng mười người.

“Nơi này chính là một điểm mà đệ tử Trấn Long Điện bọn ta tìm kiếm mãi mới phát hiện ra được. Dừng chân nghỉ tại đây so với ở bên ngoài thì thoải mái hơn rất nhiều.” Vĩnh Nghiệp nhanh chóng lấy củi khô –một đống đã được để lại sẵn ở huyệt động- bắt đầu nhóm lửa. Gã nhanh chóng thắp lửa rồi nhìn qua Thẩm Thạch và mọi người rồi gật đầu cười nói. Sau đó mọi người tùy ý tìm cho mình chỗ nghỉ ngơi thích hợp. Thế là đã trải qua một ngày đường, mặc dù ai cũng có đạo hạnh bên người nhưng ở cái chốn giá lạnh Tuyết Nguyên này vẫn làm cho con người cảm thấy mệt mỏi.

Trong huyệt động nhanh chóng yên tĩnh trở lại chỉ còn những âm thanh lép bép của từng hơi lửa bốc lên phát ra, chúng bay múa quanh quẩn trong huyệt động một vòng rồi mới chịu tan biến.

Mỗi người trong đoàn đều chọn cho mình một cách nghỉ ngơi riêng, có người nằm có người ngồi. Riêng Chung Thanh Trúc thì chọn cho mình một góc khuất, ánh mắt thẩn thờ nhìn đám lửa đang bốc cháy mà đang suy tưởng một điều gì đó. Ở một phía khác, Thẩm Thạch đang đi đến cửa động, ánh mắt hướng ra bên ngoài mà nhìn xa xăm.

Màn đêm đã buông xuống Tuyết Nguyên, từng bông tuyết cứ lặng lẽ tuôn rơi, xa xăm ở một nơi hoang vắng nào đó gió vẫn rít từng tiếng ô ô, từng đợt hơi lạnh theo bốn phương chợt ùa về. Thẩm Thạch nhẹ nhàng vươn vai cho đỡ mỏi mệt, rồi bàn tay của hắn nhẹ nhàng đưa ra hứng lấy những bông tuyết mỏng manh lạnh giá.

Bất chợt có một tiếng kêu to, không biết từ phương nào truyền đến, đây không hiểu là làm gió đưa đến âm thanh của loại Yêu thú nào đang gào rú, Thẩm Thạch nhẹ lắng tai nghe nhưng chỉ một lúc sau không còn một tiếng động nào vọng lại.

Hắn nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên tay, hai tay chắp đằng sau lưng mà ngắm nhìn một bầu trời tối đen như mực, trong chốn trời đất này chỉ có nơi đây tuyết lạnh giá vĩnh viễn tồn tại, dường như càng về đêm tuyết rơi càng dày thì phải.

Sau đó hắn liền xoay người lại, chuẩn bị đi tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng khi vừa quay lại bỗng ngạc nhiên khi thấy một nữ tử đã lặng yên đứng cạnh mình từ bao giờ, sau đó nàng nhẹ nhàng đi tới đứng kề bên hắn mà nhìn ra bầu trời đen tối bên ngoài.

“Sao vậy nào?” Thẩm Thạch nhẹ nhàng hỏi.

Chung Thanh Trúc trầm mặc không mở lời, sau đó một hồi lâu khi đã cảm nhận được hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào nàng mới nhẹ nhàng kéo kín vạt áo, cuối cùng mới nói nhỏ một câu:

“Thạch Đầu, ngươi cũng ghét con rắn chứ?”
================
Thân mang rắn rết lo âu
Nàng Chung Thanh Trúc âu sầu làm sao
Trong lòng chợt thấy nôn nao
Hỏi chàng có thấu biết bao nỗi niềm
================
Thanh Trúc lòng buồn chuyện con rắn
Thạch Đầu có ghét "nó" hay chăng
Thiếu nữ u hoài bao lo lắng
Thương thương nhớ nhớ tình xa xăm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui