Lục Tiên

Thẩm Thạch cảm thấy bất ngờ vì vấn đề không đầu không cuối này. Hắn liếc ra sau và thấy bên trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chợp mắt nghỉ ngơi, dường như tất cả đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn đống lửa là đang lặng lẽ cháy hừng hực.

Một trận gió lạnh lẽo thổi qua cửa động, bởi nơi đây là chỗ tránh gió nên gió cũng không thổi vào bên trong được bao nhiêu nhưng vẫn làm cho ngọn lửa phải lung lay.

Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt rồi nói: "Rắn ư, thật ra…" Tiếng nói của hắn đột nhiên dừng lại, không hiểu sao rất nhanh hắn liền nhớ về thời gian ba năm sống trong Yêu giới, ở bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu có hai tỉ muội xà nhân là Ngọc Lâm và Ngọc Lung.

Thẩm Thạch thoáng ngẩn ngơ, hắn không thể nhớ nổi sự kiện cuối cùng từ Yêu giới xảy ra đã bao lâu rồi, những ký ức trong đầu hắn về ba năm ấy hiện tại đang dần phai nhòa và trôi vào quên lãng. Thậm chí hắn còn chua chát nhận ra rằng, ngay như lão Bạch Hầu và Thạch Trư, quãng thời gian vừa qua hắn gần như đã quên mất bọn họ.

Thời gian sẽ luôn giúp con người thoát ra khỏi đau buồn, dù sau đó có thể quên đi những kỷ niệm của quá khứ.

Thẩm Thạch gật đầu rồi hít vào một hơi, hắn để cho luồng không khí lạnh buốt thấm sâu vào trong lồng ngực, ngay lập tức hắn thấy tỉnh táo hơn nhiều. Thẩm Thạch mỉm cười tiếp lời: "Phải nói như thế nào nhỉ, đa số con người trên đời này đều không thích rắn a."

Thân thể Chung Thanh Trúc như bị gió lạnh thổi qua, sắc mặt nàng hơi tái đi nhưng trong đôi mắt lại lóe sáng rồi dừng ở Thẩm Thạch: "Vậy còn huynh, Thẩm Thạch? Huynh cũng giống như những người khác sao?"

Thẩm Thạch im lặng một lát rồi trả lời: "Riêng ta không có vấn đề gì. Tuy hình ảnh con rắn không được đẹp đẽ cho lắm nhưng nó cũng là một sinh linh bình thường, hơn nữa nếu con người không chủ động khiêu khích thì phần lớn trong số chúng cũng chẳng cố ý tấn công. Nói chung ta không phải loại người đặc biệt chán ghét loài rắn."

Chung Thanh Trúc gật đầu rồi dõi mắt ngắm gió tuyết đầy trời ở bên ngoài sơn động. Nàng không nhìn Thẩm Thạch nhưng hình như khóe miệng lại khẽ nhếch lên như có một nét cười ấm áp.

###

Hừng đông ngày hôm sau, sau khi mọi người tỉnh giấc rồi thu dọn mọi thứ thì lại nhanh chóng tiếp tục lên đường. Thế nhưng khi tất cả cùng đến cửa động và nhìn ra thế giới trắng xóa tuyết bay phấp phới như lông ngỗng đầy trời thì đều cau mày lại.

Tôn Hữu đứng ở một bên cửa động thò đầu ra ngoài nhìn một cái, sau đó quay lại nói: "Tại sao gió tuyết càng ngày càng to thế nhỉ?"

So với ngày hôm trước, chỉ cách một đêm thôi mà gió tuyết chẳng yếu bớt, ngược lại còn lớn hơn rất nhiều. Trên mặt đất, thảm tuyết vốn chỉ dày lút mắt cá chân nhưng bây giờ ít nhất cũng phải đến đầu gối. Trên tuyết nguyên, gió rít lên từng hồi sắc nhọn và thê lương.

Mọi người đồng loạt nhìn Vĩnh Nghiệp, chỉ thấy hắn là kẻ duy nhất mặt không đổi sắc. Vĩnh Nghiệp đến cửa động quan sát rồi thản nhiên nói:

"Bình thường thôi, thời tiết tốt lắm."

Dứt lời, hắn liền cất bước đi ra ngoài. Bọn người Lăng Tiêu Tông quay mặt nhìn nhau, mãi sau Cam Trạch mới ho khan một tiếng rồi cũng theo ra, tiếp đó là Chung Thanh Trúc nối gót, Tôn Hữu nhếch mép lẩm bẩm mắng thầm: "Thời tiết thế này mà tốt sao? Không biết thời tiết kiểu gì mới gọi là xấu đây!"

Ở một bên, Thẩm Thạch đẩy hắn một cái rồi cười mắng:

"Nói nhiều, đi nhanh lên."

Tôn Hữu nhún vai, mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ sau đó mới bước ra ngoài. Thẩm Thạch nhìn thấy Chung Thanh Lộ vẫn đứng im liền giục: "Đi thôi."

Dứt lời, hắn nhìn hàng dấu chân in lên tuyết rồi tiếp: "Muội giẫm lên vết chân của bọn hắn ấy, như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn."

Chung Thanh Lộ gật đầu cười với Thẩm Thạch rồi đi ra. Thẩm Thạch dẫn theo Tiểu Hắc có vẻ đang rất phấn chấn và trở thành người cuối cùng rời khỏi sơn động.

Trong và ngoài động là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngoài sơn động gió đập vào mặt, lạnh đến thấu xương, nhiệt độ môi trường giảm sâu khiến Thẩm Thạch phải rùng mình. So với hắn thì tình trạng của Tiểu Hắc khá hơn nhiều, lúc này ngoài phản ứng khác lạ trong ngày đầu tới Tuyết Châu, về sau hình như nó đã quen với hoàn cảnh nơi đây, Tiểu Hắc không cảm thấy lạnh mà lại rất hưng phấn, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại trên tuyết, nhìn hết sức vui vẻ.

Trong gió tuyết, đoàn người tạo thành một đường thẳng mà đi, dẫn đầu là Vĩnh Nghiệp, tiến sâu vào tuyết nguyên.

Sau khi đi được gần một canh giờ, Vĩnh Nghiệp dừng lại bảo mọi người tạm nghỉ một chút. Lúc này, khuôn mặt của họ hầu như đã bị nhuộm thành màu trắng nhưng thực ra bọn hắn đâu phải là yếu ớt như thế, chỉ tùy tiện lắc người vài cái là tuyết ào ào rớt xuống và tất cả lại thoải mái được ngay.

Thế nhưng hiện tại tuyết không ngừng vần vũ đầy trời nên hình như cử động đó cũng chỉ tốn công vô ích.

Con heo nhỏ từ Tiểu Hắc sắp biến thành Tiểu Bạch, nó liên tục nhảy nhót như chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, giờ đây vẫn ở trên mặt tuyết đào bới chơi đùa. Thẩm Thạch nhìn sang thấy nó cách mình khá xa nên cao giọng gọi to:

"Tiểu Hắc, lại đây!"

Tiểu Hắc đáp lời từ xa nhưng không chạy về ngay mà vẫn hăm hở đào tuyết. Không lâu sau nó đã bới lên một đống tuyết cao ngất còn thân thể thì chui xuống cái hố mà nó vừa đào được.

Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Tiểu Hắc, Thẩm Thạch tức tối lắc đầu rồi gượng cười nói: "Để ta lôi gia hỏa này về, mọi người đợi ta chút nhé."

Vĩnh Nghiệp cười nói: "Thẩm sư huynh cứ đi đi, chúng ta không vội đâu."

Vĩnh Nghiệp nói xong liền đưa mắt nhìn Thẩm Thạch rồi nhường lối, đồng thời thuận miệng nói với những người còn lại: "Mọi người, tuy rằng hiện tại các vị thấy gió tuyết trên tuyết nguyên vô cùng ác liệt nhưng thực tế là càng ở trên cao thì nó càng mạnh và lạnh giá. Với đạo hạnh Thần Ý Cảnh như chúng ta trở xuống nếu tự phi hành thì sợ rằng không mở nổi mắt, đúng là rất mạo hiểm…"

Trong gió tuyết, từng bước chân Thẩm Thạch chìm sâu vào tuyết để đi tới chỗ Tiểu Hắc, hắn tức giận quát: "Tiểu Hắc, nhanh lại đây, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lên đường. Nếu ngươi còn bát nháo như vậy thì lúc nữa bị mệt ta cũng mặc kệ không ôm ngươi theo nữa, đến lúc đó ngươi…"

"Hả?" Đột nhiên ánh mắt Thẩm Thạch tập trung nhìn lại, dưới cái hố tuyết do Tiểu Hắc đào ra, ngoài màu trắng của tuyết mơ hồ còn có thêm một màu sắc kỳ dị khác.

"Đây là cái gì?"

Thẩm Thạch thấp người rồi ngồi xuống, hắn nhìn xuống đáy hố nhưng không cản trở hành động của Tiểu Hắc. Theo từng đống tuyết bị đào lên, dưới tuyết trắng có một thứ dần dần lộ ra.

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch rồi kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Thẩm thạch trở nên nghiêm túc, hắn ngưng trọng nhìn xuống đáy hố một lát rồi đột ngột đứng dậy và quay người hướng về nơi mọi người đang đứng ở phía xa gọi to:

"Vĩnh Nghiệp sư huynh, mời huynh tới đây một lát."
===============
Ngoài trời gió rét căm căm
Mạn Thiên phi tuyết đến thăm loài người
Có một Tiểu Hắc vui tươi
Thích đi bới móc mỉm cười nhe răng
===============
Một câu gợi kí ức xưa
Thạch rằng không ghét Trúc vừa lòng chăng
Tiểu Hắc chạy nhảy tung tăng
Đào ra hố tuyết dùng dằng không đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui