Lục Tiên

“Không hề có Quỷ vật?” Thẩm Thạch hỏi lại, cau mày nhìn Vĩnh Nghiệp.

Vĩnh Nghiệp gật đầu kiên định, rồi một lần nữa xác nhận: “ Đúng vậy, Tuyết Nguyên nơi cực bắc này từ cổ chí kim chưa từng có Quỷ vật xuất hiện.”

Thẩm Thạch trầm mặc, một lát sau mới gật đầu, sắc mặt trở nên bình tĩnh, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ thoáng nhìn qua thi thể kỳ quái của con thỏ bên trong cái hố tuyết kia, rồi dẫn Tiểu Hắc rời đi.

Năm người đứng tại chỗ, trong nhất thời không ai mở miệng ra nói chuyện, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu. Sau một lát, Chung Thanh Trúc xoay người, tiến thẳng về phía trước. Ngay sau đó, Chung Thanh Lộ, Cam Trạch và Tôn Hữu cũng cất bước tiếp tục đi theo. Không ai mở miệng ra chất vấn kết luận của Vĩnh Nghiệp cả, nhưng bên trong gió tuyết, bầu không khí trở nên trầm mặc một cách tế nhị, khiến cho người ta có chút cảm giác bất an.

Tuy nhìn tuổi tác của Vĩnh Nghiệp không lớn, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử danh môn, ngày thường tại Trấn Long Điện lại rất được Phương Trượng Khổ đại sư coi trọng, tâm tính vô cùng kiên cường ổn định, sẽ chẳng vì chuyện này mà trở nên hoài nghi chính mình. Nhưng hắn cũng cảm thấy đôi chút kỳ quái, mấy vị con trời của Lăng Tiêu Tông này trông vậy mà còn coi trọng vị đồng môn Thẩm Thạch trông hết sức bình thường này hơn nhiều so với mình tưởng tượng.

Hắn thở ra một hơi nhẹ, lấy lại tinh thần, rồi cũng bước thẳng về phía trước. Nhưng trước lúc rời đi, hắn vẫn vô thức cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cái hố tuyết bên chân mình. Tuyết rơi đầy trời, bất tri bất giác đã phủ đầy lên thi thể của con thỏ trắng, làm cho người ta không thể nhìn cho rõ ràng, chỉ thấy một điểm màu xám vẫn còn lại trên nền tuyết trắng.

Vĩnh Nghiệp bỗng mỉm cười, khẽ lắc đầu, tựa hồ như đang tự giễu mình tâm tính chưa vững vàng, rõ ràng là vẫn còn đôi chút do dự. Thế nên, hắn liền phất tăng bào một cái, như ném những việc vặt vãnh này về phía sau, rồi tiến thẳng lên phía trước, không quay đầu lại.

Gió từ tay áo cuộn xoáy, cuốn theo những bông tuyết lên không trung, lập tức hòa vào bầu trời đầy tuyết. Cuối cùng, tuyết rơi xuống, nhanh chóng hoàn toàn che phủ nốt điểm màu xám cuối cùng. Một lát sau, ngay cả hố tuyết cũng đã bị lấp đầy, vùng tuyết trắng xóa trở nên hoang vu, không hề có chút dấu vết nào lưu lại.

***

Gió tuyết lớn thổi hết nửa ngày, đến trưa hôm nay cuối cùng đã nhỏ lại, sắc trời cũng nắng ráo sáng sủa lên vài phần. Chính vì thế, phong cảnh tuyết trắng mênh mông trước mắt đám người Thẩm Thạch cả mấy ngày nay cuối cùng cũng được cải biến.

Trước mắt vẫn là Tuyết Nguyên trắng xóa, rộng lớn và bằng phẳng, nhưng phía xa, một dãy núi chập chùng như đột ngột mọc lên, thế núi cao ngút, hùng vĩ. Trên mênh mông tuyết trắng, có thể nhìn thấy từng vách núi như bất ngờ dốc đứng lên, phần lớn cũng được tuyết bao trùm. Mà nhìn phương hướng, có vẻ như tuyết sơn này đang chắn ngang trước đường đi của bọn hắn.

Ngoài chuyện đó ra, đám người Thẩm Thạch thực ra còn gặp phải một nan đề khác khiến bọn họ đau đầu. Đó là, càng tiến sâu vào cực bắc của Tuyết Nguyên thì tuyết đọng dưới chân bọn họ lại càng dày, đến hiện giờ đã sắp ngập qua đầu gối, gần tới cả trên đùi.

Với tình trạng thế này, nếu cứ kiên trì tiếp tục đi như vậy quả thực là có chút ép uổng. Nhưng nhìn thái độ của Vĩnh Nghiệp hòa thượng lại có vẻ như không hề định đổi ý, đồng ý cho mọi người thử ngự không phi hành. Đặc biệt là sau khi Cam Trạch hỏi thăm, hắn liền xác nhận hướng đi của bọn họ đích thực là phải vượt qua dãy núi tuyết phía trước, khiến cho sắc mặt của mấy người Lăng Tiêu Tông đều trầm xuống.

Sắc mặt của hai nữ tử Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc đều rất khó coi. Thẩm Thạch đứng một bên ôm lấy Tiểu Hắc, vỗ vỗ cho tuyết trên người nó rơi xuống, thần thái ngược lại lại không có vẻ gì là tức giận. Trong những lần kinh lịch thám hiểm trước kia hắn đã trải qua, không biết có bao nhiêu lần nguy cấp đến sinh tử, những tuyệt cảnh hắn gặp cũng không hề ít. Vì thế, nhìn thấy Vĩnh Nghiệp kiên trì muốn đi như vậy, Thẩm Thạch lại thấy không vấn đề gì.

So với bao nhiêu đau khổ hắn đã trải qua, chuyện này đâu có thấm gì.

Chẳng qua tuy Thẩm Thạch có thể chịu nổi những khổ sở này, nhưng những người khác của Lăng Tiêu Tông lại không như vậy. Chung Thanh Trúc nhíu mày trầm mặc không nói gì, Chung Thanh Lộ thì liếc nhìn Tôn Hữu, khẽ đưa mắt một cái. Tôn Hữu gãi gãi đầu, cuối cùng cười khổ một tiếng rồi quay người nói với Vĩnh Nghiệp:

“ Vĩnh Nghiếp sư huynh, huynh xem trên mặt đất tuyết đọng ngày càng dày, chúng ta cứ đi như vậy quả thực cũng không phải là biện pháp hay. Không biết… còn có cách nào khác hay không? Hay là chúng ta trước hết cứ ngự không bay qua tuyết sơn này đã, đợi đến nơi tuyết mỏng đi một chút lại hạ xuống đi bộ, huynh thấy vậy có được không?”

Vĩnh Nghiệp nhẹ nhàng chắp tay trước ngực, miệng tụng một câu Phật hiệu, nhưng không trả lời câu hỏi của Tôn Hữu. Hắn cúi đầu lục lọi bên hông một chút, rồi lấy từ Như Ý Đại ra mấy thứ đồ, đặt xuống mặt đất trước mặt mọi người, rồi thản nhiên nói: “ Chư vị, đoạn đường kế tiếp quả thật không hề dễ đi, bất quá cũng bởi tuyết đã đủ dày nên chúng ta có thể dùng tới cái này.”

Trên mặt tuyết có sáu tấm ván gỗ màu nâu được bày ra, mỗi tấm dài ba thước rộng hai thước, dưới đáy bằng phẳng, xung quanh bốn cạnh đều thành gỗ cao hơn một tấc, phía trước sau lại có một bộ phận hình trụ nằm chếch lên, đặc biệt ở phía đầu được điêu khắc thành hình một cái đầu rồng, thoạt nhìn trông có hơi giống một chiếc thuyền nhỏ.

“Cái này là…” Tôn Hữu nhìn những tấm ván gỗ này vài lần, không thể tưởng tượng ra được công dụng của chúng, liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi Vĩnh Nghiệp.

Vĩnh Nghiệp mỉm cười đáp: “ Đây là thuyền Tiểu Long do tệ môn đặc chế, chuyên dùng để đi lại trên Tuyết Nguyên này.” Nói xong, hắn cũng không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nhảy lên một trong những chiếc thuyền được gọi là Tiểu Long.

Tuyết ngập đến quá gối, vậy mà khi hắn rơi vào trong thuyền Tiểu Long, nhẹ nhàng mà vững vàng đặt chân lên, thuyền Tiểu Long chỉ thoáng trầm xuống một cái rồi lập tức ổn định lại. Kế đó, Vĩnh Nghiệp nhìn năm vị đệ tử của Lăng Tiêu Tông xung quanh, cười nói: “ Chư vị sư huynh, mời nhìn cho rõ động tác của tại hạ.”

Dứt lời, tay phải của hắn bỗng vung về phía sau, một cỗ kình phong từ phía trong tăng bào bắn về phía khối tuyết trên mặt đất, lập tức tuyết bắn lên mù mịt. Nhưng nhờ cỗ kình đạo này, thuyền Tiểu Long dưới chân Vĩnh Nghiệp kêu “Xoạch” một tiếng rồi lướt đi, nhìn trôi chảy mà ổn định vô cùng, hơn nữa tốc độ lại khá nhanh.

Trong gió tuyết, mấy người Lăng Tiêu Tông chỉ nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi kia tăng bào phiêu diêu, động tác nhàn nhã, tay phải tay trái theo tiết tấu đánh xuống mặt tuyết, khiến thuyền Tiểu Long theo đó trượt đi như lướt trên mặt nước, nhìn tiêu dao, nhanh chóng vô cùng. Những chuyện khác không nói, chỉ so với việc đi đường trước kia cũng tuyệt đối nhẹ nhàng tiêu sái hơn rất nhiều…

Mọi người ở đây cũng chẳng phải là kẻ ngu dốt gì, trái lại ai nấy đều vô cùng thông minh, chỉ nhìn một hồi liền lập tức hiểu ra bí quyết bên trong, cả đám đều lộ ra nét mặt kinh hỉ và tò mò.

Sau một lát, Tôn Hữu là người đầu tiên nhảy ra ngoài, cười hắc hắc rồi nhảy lên một chiếc thuyền Tiểu Long. Sau khi thân thể ổn định, thích ứng được, hắn liền cười dài một tiếng rồi vung tay phải ra, lập tức cả người liền trượt ra ngoài. Chẳng qua tốc độ của hắn quá nhanh, khiến cho thoáng cái cả người đã đột nhiên trở nên mất cân bằng. Chỉ nghe “ A” một tiếng rồi bịch bịch, gia hỏa này đã ngã chống vó trong đống tuyết.

Sau lưng hắn liền lập tức truyền tới một trận cười ha hả, mấy người Lăng Tiêu Tông đều cười đến gập cả bụng, ngay cả Chung Thanh Trúc luôn lạnh lùng cũng khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười.

Dưới màn tuyết rơi, trong tiếng cười, tựa như Tuyết Nguyên mênh mang, lạnh lẽo như băng này cũng có chút ấm lên.
=================
Tuyết nguyên gió lạnh từng cơn
Trầm mặc không khí cứ vờn vây quanh
Bình nguyên gió tuyết lướt nhanh
Tiểu Long thuyền nhỏ bồng bềnh niềm vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui