Lục Tiên

“Ăn tươi” Thẩm Thạch không nhớ đây là lần thứ mấy hắn bị kinh ngạc không nói nên lời trong khi nói chuyện ở nơi này rồi, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân vì sao Bàn Cổ không giết chết toàn bộ Giới Thần sau khi chiến thắng, như làm cho họ suy yếu, nhốt họ lại, hay do những Giới Thần còn lại quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể do Bàn Cổ bị trọng thương, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới điều mà lão Long nói ra.

Ăn tươi!

Thần chi với Thần chi lại có thể giống như dã thú với con mồi sao…nội tâm Thẩm Thạch nổi lên cảm giác quỉ dị khác thường, một lát sau, hắn mở miệng nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của người?”

“Phải!” lão Long thản nhiên thừa nhận, nói “Đó chỉ là do ta nhiều năm rảnh rỗi nhàm chán nghĩ ra.”

Vốn là muốn tranh luận thêm vài câu, Thẩm Thạch không ngờ lão Long lại thừa nhận dứt khoát như vậy, làm hắn cũng lười nói thêm, chỉ cười khổ một cái, rồi nói: “Tại sao tiền bối lại nghĩ như vậy?”

Lão Long hừ một tiếng, hào quanh lập lòe trong mắt, sau một lát hơi cúi đầu, một lần nữa nằm xuống trong Long sào, có vẻ như không muốn trả lời Thẩm Thạch về vấn đề này. Thẩm Thạch đợi một lúc lâu, cũng không thấy hồi âm, lại nhìn bộ dáng lão Long, biết là sẽ không có kết quả rồi, thật sự hắn rất hiếu kỳ với đáp án này, nhưng lão Long không nói hắn cũng chẳng biết làm gì.

Có điều với thân phận là Thượng Cổ tam cự long chắc lão Long cũng không nói lung tung để gạt một tu sĩ Nhân tộc nhỏ bé làm gì, cũng không nhất định là phải như thế, nhưng đạo lý trên đời này đều giống nhau, ngươi đã từng thấy qua một người lại đi lừa con sâu cái kiến?

Long sào tạm thời lâm vào trầm mặc, lão Long nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy, thật ra hai mắt đang nửa khép nửa mở, không nhìn về Thẩm Thạch nữa mà nhìn về phía Tiểu Hắc, thi thoảng trong mắt hiện lên một tia trầm tư, tựa như đang suy tư về cái gì đó.

Mà Thẩm Thạch đang đứng ở phía dưới, có lẽ do lão Long đã nói chuyện với hắn không ít trước đó, hơn nữa theo đó hắn còn biết được một ít bí mật Thượng Cổ vốn đã bị chôn vùi nên tâm tình buông lỏng không ít, thậm chí tâm tình lúc mới tới là phải tìm trăm phương ngàn kế để thoát ra khỏi đây cũng thấy không cần bức thiết nữa rồi. Dù sao những bí mật nhân quả kia cũng chỉ có thể biết được một chút từ miệng một lão Long sống lâu năm mà thôi.

Hơn nữa thật ra, hiện tại Thẩm Thạch vẫn đang có rất nhiều nghi vấn với thời đại Thượng Cổ, có thể nói là trăm mối cũng không có lời giải, dù cho những lời lão Long mới nói cũng không thể hoàn toàn cởi bỏ nghi ngờ của hắn, cho nên sau một lát trầm ngâm, hắn lấy dũng khí, hướng lên Thượng Cổ cự long thử đưa ra một vấn đề mà hắn thắc mắc.

Một vấn đề thoạt nhìn không phải quá quan trọng, nhưng trên thực tế lại là nghi vấn phi thường mấu chốt:

“Tiền bối, vãn bối có một việc thật sự nghĩ không ra, muốn thỉnh giáo người một chút: Cuộc chiến thời Thượng Cổ cuối cùng thắng lợi thuộc về Bàn Cổ, toàn bộ Giới Thần thất bại thảm hại, những bách tộc Hồng Mông may mắn sống sót đều rối rít hàng phục, sau đó cũng cải biến tín ngưỡng, tôn Bàn Cổ là tổ tiên. Nhưng mà…không phải người nói thời điểm đại chiến năm đó, Nhân tộc mới là tộc đàn duy nhất do Bàn Cổ tạo ra hay sao? Bọn họ là tộc duy nhất đứng về phía Bàn Cổ chiến đấu với dị tộc của Giới Thần, nhưng tại sao nghìn vạn năm về sau, địa vị Nhân tộc lại như bị rớt xuống nghìn trượng, bị Yêu tộc cùng các dị tộc khác nô dịch, làm nhục?”

Quả thật như vậy, đây là vấn đề về địa vị Nhân tộc, thân là Nhân tộc, Thẩm Thạch không thể hiểu được, phải biết là, nếu những lời lão Long nói đều là sự thật, thì ngoài Thần chi, Nhân tộc chính là bên thắng lợi lớn nhất, theo lý mà nói, Nhân tộc sẽ phải đạt được địa vị thống trị Hồng Mông mới đúng.

Nhưng ngược lại, từ khi đó, thống trị Hồng Mông thế giới lại là những dị tộc cường đại kia, mà đứng đầu là Yêu tộc, trong đoạn thời gian đen tối đó, Nhân tộc chịu không biết bao nhiêu thống khổ, bị áp bức và lăng nhục, rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Sự thật này hoàn toàn không có đạo lý, Thẩm Thạch thật sự nghĩ không ra.

Đầu lão Long bỗng hơi nhúc nhích, ánh mắt chuyển qua, nhìn xuống phía dưới, chính là con người nhỏ bé kia, nhìn thấy trong mắt nam tử đó có vài phần vội vàng cùng ánh mắt nghi hoặc, trong mắt rồng của lão bỗng nhiên hiện lên vài phần mỉa mai, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói:

“Vì cái gì mà ngươi cho rằng, sau khi Bàn Cổ đánh bại Giới Thần, sẽ nhất định đứng về phía Nhân tộc, ủng hộ các ngươi chế ngự bách tộc, thống trị toàn bộ Hồng Mông thế giới?”

Thẩm Thạch ngây ngốc một lát, ngạc nhiên nói: “Nhưng mà…không phải người vừa mới nói, Nhân tộc chúng ta là chủng tộc duy nhất được Bàn Cổ tạo ra, cũng là bên duy nhất đứng về phía Bàn Cổ trong trận đại chiến hay sao?

Lão Long bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Đúng vậy, sự thật đúng là như thế, nhưng mà làm sao?”

Thẩm Thạch bụng đầy lời nói, nhưng bị câu hỏi này làm cho cứng họng, nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn con lão Long kia. Lão Long thoáng cười lạnh, nói: “Đại chiến năm đó qua đi, Giới Thần không chết thì cũng tàn phế, tuy vẫn còn Hồng Mông bách tộc, nhưng người chống đối đều bị tiêu diệt, còn lại trải qua mấy đời tẩy não, đã xem Bàn Cổ vi Nguyên Tổ, vô cùng sùng bái, thậm chí so với Nhân tộc sùng bái còn mãnh liệt hơn, chính là như vậy?”

Trong đầu Thẩm Thạch xẹt qua những cảnh tượng về Yêu tộc và những dị tộc khác mà mình tận mắt thấy qua, dù trong lòng có chút không muốn, nhưng hắn không thể không thừa nhận tín ngưỡng với Bàn Cổ cự thần của những chủng tộc kia mãnh liệt hơn nhiều so với Nhân tộc hiện đã không còn tín ngưỡng mấy.

Lão Long thấy Thẩm Thạch không phản bác được, cười cười, lại nói xuống dưới: “Hơn nữa, Yêu tộc cùng với Hồng Mông bách tộc khác, vốn là tộc đàn sinh trưởng trong thế giới tại đây, đối với phiến thiên địa này vô cùng thích ứng, ngoài ra trời sinh các loại năng lực đều mạnh hơn gấp trăm lần so với Nhân tộc, lại thêm bọn hắn đối với Bàn Cổ vô cùng trung thành. Nếu như tìm một người thay mặt để thống ngự Hồng Mông thế giới, ngươi nói xem, Yêu tộc so với Nhân tộc các ngươi có chỗ nào thua kém?”

Trong mắt Thẩm Thạch hiện lên một mảnh mờ mịt, chỉ thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ hờn dỗi không chỗ phát tiết, toàn thân lạnh buốt, qua một hồi lâu, âm thanh chan chát nói: “Thế nhưng mà, Nhân tộc chúng ta rốt cuộc cũng là tộc duy nhất Bàn Cổ sáng tạo ra…"

Lão Long bỗng nhiên cắt lời hắn, nói: “Ngươi muốn nói, Nhân tộc các ngươi kỳ thực mới là nhi tử duy nhất của Bàn Cổ cự thần, là ý này sao?”

Thẩm Thạch im lặng thật lâu, gian nan gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn lão Long.

Con Thượng Cổ Cự Long già nua kia nằm trên Long sào, mang theo vài phần mỉa mai, khinh miệt, trên cao nhìn xuống, nhìn lại như mang thêm vài phần cao cao tại thượng, Thần thái uy nghiêm, như đang nhìn nhân gian nhỏ bé ti tiện con sâu cái kiến, lạnh lùng thốt:

“Cái đó chỉ là do Nhân tộc nhỏ yếu các ngươi tự nghĩ thế mà thôi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, trong mắt Bàn Cổ, kỳ thật Nhân tộc chỉ là thứ hắn tạo ra để làm bia đỡ đạn, chỉ là đồ vật dùng xong rồi vứt bỏ hay sao? Vị thần kia chưa từng chính thức để ý tới các ngươi.”
================
Ai mới là thị phi bất phân?
Chính kẻ thắng Bàn Cổ Cự Thần
Nhân Tộc vì người mà tử chiến
Đáng cười rằng chỉ kẻ thế thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui