Lục Tiên

Cuối cùng thì Thẩm Thạch cũng không nói thêm gì nữa, dường như trong lòng hắn vẫn còn vài phần nghi hoặc chưa bỏ xuống được nên vẫn còn trầm ngâm không nói. Cuộc biện luận không thể hiểu thấu này trải qua không ít thời gian, hòa thượng Vĩnh Nghiệp mỉm cười, chắp tay trước ngực rồi xoay mình dẫn đoàn người tiếp tục đi tới. Tôn Hữu, Cam Trạch cũng như có điều suy nghĩ nên vẫn âm trầm không nói, chẳng qua nhìn bộ dạng của họ cũng biết sẽ không thu hoạch được gì cả, ngược lại thì trong mắt hai nữ tử Thanh Trúc và Thanh Lộ lại lóe lên vài tia sáng ngời. Tuy rằng vẻ mặt vẫn tự nhiên nhưng ánh mắt của hai người đều cố tình mà vô ý lướt qua bóng lưng Thẩm Thạch, dường như trong tầm mắt phủ thêm một ý vị ôn nhu nào đó.

Tuyết Long sơn mạch nguy nga hùng vĩ nhưng khi ra khỏi sơn mạch lại là một mảnh bình nguyên bằng phẳng phủ đầy tuyết trắng, quay đầu nhìn lại sẽ càng thấy sự hiểm trở của thế núi làm cho đám người cũng thấy hơi quá sức. Đương nhiên, do bọn họ không gặp được Yêu thú nên thuận lợi thông qua khiến cho tâm tình của mọi người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Đứng ở phía bắc chân núi Tuyết Long Sơn vẫn còn thấy bóng râm cực lớn của sơn mạch đang trải dài cả một mảng lớn tuyết nguyên. Hơn nữa, trước đây Vĩnh Nghiệp cũng đã nói qua, sau khi ra khỏi Tuyết Long Sơn sẽ thấy tuyết nguyên. Nhìn qua thì nơi này dễ đi hơn nhiều, chẳng qua gió tuyết ở đây cũng lớn hơn rất nhiều.

“Ô… ô…” tiếng rít của gió phương bắc như chưa từng gián đoạn chút nào cả, tuyết ngày càng rơi nhiều, đặc lại và mạnh hơn, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều, dù cho mỗi người đều có thân thể kiên cường, dẻo dai nhưng vẫn phải tự vận chuyển linh lực để chống lại cái lạnh nơi cực bắc này, nếu chỉ dựa vào thân thể thì đúng là không ổn.

Chẳng qua tu sĩ cường đại hơn người thường là ở chỗ này, những nơi linh lực đi qua, từ trong kinh mạch tỏa ra làm toàn thân ấm áp, đồng thời động tác cũng nhanh nhẹn, có lực hơn nhiều, họ lại nghênh đón bão tuyết mãnh liệt và đi về phía trước.

Trong hành trình những ngày trước, đoạn đường bay qua Tuyết Long Sơn là khó khăn nhất, trong bọn họ chỉ có hòa thượng Vĩnh Nghiệp là có “Tiểu Long Chu”, cái pháp khí này cực bình thường, bộ phận chính chỉ là một tấm gỗ bằng phẳng, kiên cố mà thôi, nhưng thật sự nó đã giúp mọi người rất nhiều.

Lúc đó, chỉ đạp lên Tiểu Long Chu và trượt xuống từ trên núi tuyết, tốc độ bay của nó rất nhanh mà lại dùng rất ít sức lực, chỉ cần chú ý an toàn một chút là được, gần như không có nguy hiểm gì cả. Dưới sự trợ giúp của Tiểu Long Chu mà bọn hắn có thể đi qua đoạn cuối cùng trong Tuyết Long Sơn mà chỉ mất hai canh giờ thôi.

Mà hiện tại đã đến tuyết nguyên bằng phẳng, gió tuyết ngày càng lớn, bọn hắn cũng phải lấy Tiểu Long Chu ra mà thôi. Chỉ có điều lúc này cần phải lấy chân đạp tuyết để trượt đi nhưng dù sao cũng tốt hơn so với phải đi bộ rất nhiều.

Ngước mặt đón tuyết đang gào thét, ngược gió tiến về trước, những tà áo phần phật bay múa, dù thân ở nơi hoang vu, mịt mờ tuyết lạnh vẫn làm cho đám người có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Dưới ánh nắng lung linh, mấy thân ảnh vụt qua trong gió tuyết để lại một vệt sâu dài trên mảnh tuyết nguyên mênh mông này, rồi sau đó lại bị tuyết lạnh lặng lẽ phủ lấp.

Lúc đang trượt, Thẩm Thạch vẫn còn đang tập trung suy nghĩ về chuyện lúc trước, bỗng nghe bên người tiếng gió gào thét, một thân ảnh xẹt qua thân hắn rồi chợt chậm lại, sát vai hắn mà đi, quay đầu nhìn qua đúng là Vĩnh Nghiệp.

Thẩm Thạch có chút bất ngờ, chẳng qua tay hắn cũng không dừng lại, hiện tại đám người bọn họ đã rất quen thuộc với việc điều khiển Tiểu Long Chu rồi, chẳng qua lần này mượn thế trượt về phía trước mà thôi nên hắn khẽ cười nói với Vĩnh Nghiệp: “Vĩnh Nghiệp sư huynh có chuyện gì sao?”

Vĩnh Nghiệp mỉm cười, nói: “Lúc trước cỏ vẻ như thí chủ đã nói hết nhưng trong đầu vẫn còn nhiều ý niệm khác, tiểu tăng tuy bất tài nhưng cũng nguyện xin làm người phân ưu cho thí chủ.”

Thẩm Thạch ngây ngẩn một lát, về sau khóe miệng khẽ động như muốn nói gì đó, chẳng qua lại thôi. Sau một lúc lâu, hắn chỉ cười khổ một chút, nghiêm mặt nói với Vĩnh Nghiệp: “Đa tạ sư huynh ưu ái, chẳng qua có một số việc không cần cứ phải hiểu mới được, nếu ngày sau có chuyện phức tạp sẽ tiếp tục thỉnh giáo sư huynh a.”

Vĩnh Nghiệp nhìn hắn một cái thật sâu, trong mắt như có thâm ý, chẳng qua vẫn mỉm cười gật đầu, rất nhanh đã chuyển thân chạy như bay ra phía ngoài.

Thẩm Thạch nhìn bóng lưng kia trượt về phía trước liền thở dài một hơi, lại chợt thấy một thân ảnh từ hướng khác lướt đến cạnh Vĩnh Nghiệp, thì ra là Cam Trạch, bất giác hai người họ đồng hành với nhau và thấp giọng nói chuyện gì đó.

Cũng ngay lúc đó, theo một tiếng “ô” vang lên, Tôn Hữu ở phía sau mượn lực đã trượt đến bên người Thẩm Thạch, đồng thời phía sau hắn, hai thân ảnh thon thả của tỷ muội Chung gia cũng dần hiện rõ. Chỉ là không hiểu tại sao hôm nay hai người bọn không có ý định nói chuyện với Thẩm Thạch, hơn nữa lại còn cố tình tạo khoảng cách với hắn. Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không biết rằng, mỗi người lại thường xuyên đảo mắt lên người hắn, ánh mắt chợt xa chợt gần theo sát bóng lưng hắn, thỉnh thoảng hai người này cũng liếc nhau một cái nhưng rồi lại tránh xa nhau, cũng không nói lời nào cứ như thế đi về phía trước.

Tôn Hữu nhìn hai người Vĩnh Nghiệp ở phía trước như có điều suy nghĩ, hắn trầm ngâm một lát rồi nói với Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, ngươi nói thử xem rốt cuộc thì Cam Trạch cùng vị Vĩnh Nghiệp sư huynh kia có quan hệ như thế nào a? Ta cứ cảm giác như quan hệ giữa bọn họ không tầm thường chút nào.”

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nói: “Có thể là một ít quan hệ bí mật giữa những gia tộc thuộc dòng dõi Thánh Nhân không? Ta thấy có vẻ như trước kia bọn hắn chưa từng gặp nhau nhưng ngày đó ở trong Phi Tuyết Thành thì lời nói của Cam Trạch cùng vị Vĩnh sư huynh này có chút mập mờ.”

Tôn Hữu nhếch miệng, khẽ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt có vẻ không phục, nói: “Gia tộc Thánh Nhân giỏi lắm sao.”

Thẩm Thạch cười nói: “Đúng là rất giỏi mà. Hơn nữa, chẳng phải cũng giống như tình cảnh của ta với Tôn ngươi hay sao, nhìn gia thế của ngươi ta cũng hâm mộ đến phát điên đi a.”

Tôn Hữu khoát tay áo, nói: “Thôi miễn đi, chuyện chẳng có gì hay… Đúng rồi, vừa nãy Vĩnh Nghiệp nói gì với ngươi vậy?”

Thẩm Thạch nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh nói ta dường như vẫn còn mang trong lòng chuyện lúc trước, cho nên đến hỏi thăm một chút, cũng không có gì khác.”

Tôn Hữu bật cười, nói: “Như vậy không phải rất thú vị đi, vì sao hắn lại có hứng thú với ngươi như vậy chứ. Không lẽ hắn lại chợt chạy đến đây nói với ngươi một tiếng rằng: Thí chủ, ta thấy ngươi có dụng mạo xinh đẹp, bất phàm, dường như rất hữu duyên với của Phật a. Sau đó lại bảo ngươi bỏ đi tất cả đi làm hòa thượng cho rồi, ha… ha…”

Chính Tôn Hữu nói ra cũng thấy nhịn không được mà phải bật cười, Thẩm Thạch lại lắc đầu cười khổ một tiếng, chẳng thèm quản tên này làm gì. Chẳng qua Tôn Hữu mới cười được hai tiếng lại chợt phát hiện sau lưng mình có cảm giác buốt lạnh, giống như bị một tầng sương lạnh xuyên thẳng vào cơ thể, làm cho lông tơ cả người hắn dựng lên.

Nhất thời cả người Tôn Hữu chấn động nên nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt liền trắng bệch. Chỉ thấy cách đó không xa, vẻ mặt của tỷ muội Chung gia ở phía sau bọn hắn đều như phủ một tầng sương lạnh, hai đôi mắt như hai cây kiếm, lạnh lùng quét qua người hắn, giống như muốn xuyên qua ngực hắn mấy cái.

Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng Tôn Hữu lại thấy trán mình rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể không nhịn được mà run lên, quay đầu cười khan một tiếng, lớn tiếng nói với Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, ngươi cứ từ từ đi a, ta đi trước đây.”

Nói xong hắn lấy sức hất một cái, thân thể như mũi tên rời cung, vèo một tiếng trượt thật ra, giống như muốn đuổi theo hai người Vĩnh Nghiệp cùng Cam Trạch vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui